4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



" anh hai? "

màn đêm thanh vắng, khuất bóng vài ngọn sao nhỏ hàng ngày vẫn hay lấp lánh giữa dãy ngân hà rộng lớn, nay lại trốn lui trốn nhủi sau ánh trăng vàng không mấy toả sáng. còn đâu những áng mây mênh mang giữa khoảng biển lặng yên ắng, cô đơn lẫn khuất nỗi sợ sệt đan vào từng nhịp thở của em khi tiếng kim đồng hồ rơi xuống mặt đất. khuôn mặt hồng hào tự lúc nào đã tái nhợt nhạt, không giữ được đôi mắt lo lắng đang nháy lên tia hoảng loạn, bàn tay bất giác bấu chặt nếp váy nhăn nhúm như thể đã sẵn sàng hứng chịu tất cả những câu trách móc. trái lại, tại hưởng vẫn một mực đăm mắt về phía cánh cổng đã rỉ sét khi vài giọt mưa tuông rơi ngày hạ, vẻ lạnh tanh tàn khốc vẫn hiện hữu trên ánh nhìn sắc xảo, nhưng làn môi mỏng lại dịu dàng hai tiếng ' em ơi ' như khi bé vẫn thường gọi nhau. gam giọng trầm thấp mang theo phiền muộn lại càng khàn đặc hơn, ngày một dày hơn trong tâm can đã héo tàn những tiếng ho khan.

" anh... em xin lỗi "

" không phải xin lỗi. anh chỉ muốn em hiểu, hiểu rằng cuộc đời muôn màu ta đang sống mang lắm chông gai, đủ điều khó khăn trước mắt chưa là gì khi em chỉ vừa sang độ tuổi hai mươi chưa trải sự đời "

" nhưng hưởng à... "

" anh không muốn em phải đau khổ "

anh biết chứ, rất rõ rằng em gái của anh đang yêu. những hôm em hay trở về khi trời hừng sáng, từng đêm muộn anh nằm ngóng trông bóng ai sau lớp kính mờ vẫn chưa xuất hiện, dăm lần ghé sang cửa hàng ban trưa khi nắng đã cháy bén mái đầu, nhưng lại chỉ thấy chiếc ổ khoá sờn màu đã bóp chặt.

tại hưởng chẳng buồn buông lơi nửa lời đã mau chân bỏ về phòng, để lại một người với thân thể cứng đờ cứ mãi thẫn thờ cùng những suy nghĩ không đâu đang dần lắp đầy tâm trí hỗn loạn. gió thoáng qua khung cửa sổ từng đợt như đại dương sóng vỗ ào ạt, luồng vào lớp áo mỏng manh lạnh đến thấu xương. dòng nước ấm trào ra khoé mi trải dài một dãi lụa trong suốt ánh lên bên sườn má hồng hào, cánh môi run rẩy chẳng thốt nên lời khi cổ họng khô khan ran rát vị đắng nghét của thứ gọi là tội lỗi.

khoá chặt cửa phòng, tựa lưng vào thành tường để rồi buông người trượt dài xuống mặt đất lạnh lẽo còn vương vài hạt hoa tuyết từ cánh cửa đã mở toang. khép chặt màn mi để gió cuốn trôi mỏi mệt đang lớn dần trong lòng, để mây mang đi màu buồn còn đọng sau tròng mắt xanh biếc.

cho tâm tư rơi vào giấc mơ của những đêm tăm tối ngổn ngang giữa cuộc đời mình, tựa như vết mực đen nguệch ngoạc phá vỡ cả bức hoạ tuyệt đẹp chỉ vô tình. vô tình khiến ai tổn thương sâu sắc từ những vết cắt rỉ máu, vô tình khiến ai buồn bã một cổ đơn côi khi đêm về, vô tình khiến ai ngóng trông lúc xế chiều nắng gắt giữa câu hát vu vơ.

" anh hai, sao hôm nay về muộn thế? "

" công ty bận việc lắm, anh ở lại làm cho hết "

" anh hai, hôm nay anh lại hút thuốc à? "

" chỉ là hai ba điếu thôi "

" tại hưởng à, anh có thể đừng về trễ nữa được không? "

" an hạ ngoan, anh hai không thể về sớm hơn được "

" không sao đâu, em hiểu mà "

có mấy hôm khi nắng chợt tắt, vấn vương vạt len vàng nhàn nhạt rọi bóng hạ ngồi trước thềm nhà, tay đang bận rộn với từng miếng băng gạc những lọ thuốc đỏ chạm nhẹ lên đôi gò má sưng vù. nâng niu lớp bông mềm mại lã lướt bên sườn má hao gầy, để rồi chợt nhận ra sao hôm nay anh của em trông xanh xao quá.

có mấy hôm khi mặt trăng đổ bóng xuống ngôi nhà nhỏ cuối ngõ hẽm đang tất bật những tiếng xào nấu, là bữa cơm tối cho anh sớm chiều mệt nhoài. ngóng trông dáng ai sau bậu cửa gỗ mục nát cùng thanh âm những chú ve sầu hát lên trong đêm, để rồi chợt nhận ra sao hôm nay anh của em về nhà muộn thế.

có mấy hôm khi ánh chiều tà bước đi trên mái đầu của cô nữ sinh đợi chờ dáng ai đón đưa về nhà, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cặp táp trước ngực cứ mãi đưa mắt kiếm tìm. tiếng xào xạc lá phong vàng rơi như đang xì xầm bàn tán bên tai, để rồi chợt nhận ra sao hôm nay anh của em chẳng đến đón em về nữa.

anh nhớ, anh nhớ những hôm rượu chè đến rạng sáng rồi lê tấm thân nồng nặc mùi say sỉn về đến cổng nhà. đôi tay bận bịu tìm kiếm xâu chìa khoá trong túi đeo bừa bộn đã dừng lại giữa những điếu thuốc thừa thãi, rão mắt đến bên khung cửa sổ mờ tịt vì sương hơi lạnh, để rồi chợt nhận ra sao hôm nay an hạ của anh trông buồn rầu đến thế.

anh nhớ, anh nhớ những hôm tụ tập đàn đúm cùng đám bạn ăn chơi rồi lao mình vào ẩu đả, những giọt máu rơi xuống từ khoé môi đã thâm tím. tai không còn tiếp nhận được tiếng chính quốc đang gọi tên mình, cứ liên tục nhỏ dần trong tâm tình hỗn loạn, để rồi chợt nhận ra sao hôm nay an hạ của anh khóc đến sưng cả mắt.

ngày ấy của ba năm trước, ngày mà tận mắt anh chứng kiến cảnh em gái của mình mang gương mặt xanh xao cùng bàn tay dần rịm lại chằng chịt dây nhợ, nằm đấy thiếu sức sống song tiếng máy trợ tim cứ rít lên mỗi giây qua. yếu ớt, vừa truyền nước biển được hai giờ đã chạy ra ngồi hóng mát cùng anh chỉ vì sợ ai đó cô đơn một mình, bờ môi nhợt nhạt nhoẻn cười khi vài chú bồ cầu đậu trên chân. gió thoáng dọc theo sóng lưng anh đang ngồi trên hòn nam bộ dưới tán cây xanh mướt, mắt ngước nhìn lên bầu trời ngát những tiếng chim hót vang. kim tại hưởng là đang mở ra cánh cửa của một tương lai tươi sáng hơn, vứt bỏ bao thuốc trong túi quần, từ chối những cuộc hẹn rượu chè bài bạc và quên bén đi một phần chí cốt là điền chính quốc.

bừng tỉnh khi hừng đông bắt đầu nở rộ, tiếng kim đồng hồ tích tắc đã sang mười hai giờ đêm và mái hiên dừng đổ tuyết tự bao giờ trong cơn giá rét. bàn chân khô khốc đã tróc vẩy vẫn gắng bước đi trên hành lang lạnh buốt dẫn đến phòng khách, cứ đều đặn rồi dừng hẳn lại ngay ghế sofa trước mắt. đôi đồng tử trông đại dương xanh thẳm, xoá bỏ cả buồn bực lại dịu dàng ôm trọn dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp lại lẫn chút xót xa. đắp lên cho em chiếc chăn dày cộm của mình rồi kê gối để giấc ngủ ngon hơn, ánh mắt không giấu được yêu thương ngắm nhìn gương mặt phúng phính xinh xắn lại chẳng thể kiềm lòng. liền đặt một môi hôn dịu dàng lên vần trán cao, đan xen từng ngón tay thon dài vào cuộn chỉ đen óng.

chất giọng trầm khàn vọng lên giữa căn nhà ngập trong sắc đông, ấm áp đến tan chảy lớp tuyết đặc lại trên mái nhà.

" anh đã từng khiến em buồn rầu đến nhường nào, anh đã từng khiến em suy nghĩ tiêu cực đến nhường nào, bản thân anh cũng chẳng rõ nữa. lần đầu anh thấy nước mắt em rơi dọc hai bên gò má hồng hào trông thương quá, anh nhủ rằng bản thân không được làm em buồn nữa. từng ấy năm ta ở bên nhau, chăm sóc và lo lắng quá nhiều cho nhau, đến khi anh nhận ra hạ của anh đã trưởng thành và xinh đẹp biết bao thì em đã đem lòng yêu người khác mất rồi. anh biết, anh biết rằng anh đã quá ích kỷ vì chỉ muốn giữ em bên mình để nuôi dưỡng suốt đời "

ngừng một lúc khi cổ họng nghẹn ứ chẳng thốt nên lời vì quá xúc động, gằn giọng từng tiếng ngắt quãng nhưng vẫn xen vào nét ôn nhu " anh xin lỗi, tất cả chỉ vì anh quá thương em "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro