Chương 2 - Hoàng Hôn Đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2

Hoàng Hôn Đỏ
__________________________________

Ngài thị trưởng đã chết.
Một cái chết Geoffrey nhận xét là không thể nào kinh dị hơn.

Người ta tìm thấy ngài ở một cái hố sau nhà, họng bị nhồi đầy một thứ chất lỏng đen ngòm, tràn ra cả 2 hốc mắt. Cơ thể khỏa thân, dày đặc những vết cào xước, nó giống như do mèo gây ra, ngắn, nông, trải dọc từ vai đến tận ngón tay và từ rốn, lộn xộn vòng quanh đến gần mắt cá chân. Các ngón tay bầm dập, rách toạt và tét túa. Hầu hết đều không còn nguyên vẹn, thậm chí vài ngón còn lòi ra cả xương. Sâu trong các kẽ móng tay, ứ đọng da và vài tảng thịt nho nhỏ. Quan trọng hơn hết, là toàn bộ nội tạng trong cơ thể ông đều bị moi ra sạch sẽ, cả người rỗng tuếch chỉ còn da và xương.

Ngài đã bị giết từ tối hôm trước, lúc nửa đêm, ngay trong cơn bão, thế nên mọi dấu vết gần như đã bị xóa sạch. Chẳng ai dám bén mảng ra đường vào cái giờ đó, đường phố gần như trống không, và nước mưa đã làm trôi tuột đi mọi dấu chân trên đất cát. Geoffrey phải thừa nhận rằng, đó quả là một thời điểm "không gì hoàn hảo hơn" cho một màn trình diễn ghê rợn đến từ những kẻ sát nhân. Có chất độc trong người, có thể thị trưởng đã chết vì bị đầu độc, sau đó bị nhồi vào họng một đống đen nhầy nhụa. Hắn ta móc mắt ngài, rạch hàng ngàn những vết trên cơ thể tội nghiệp, đào một cái hố rồi quẳng ngài vào. Hung thủ là một kẻ cực kì tàn bạo, và có vẻ là một người am hiểu về thời tiết. Hắn giết người không phải vì tiền, bởi của cải trong nhà vẫn còn nguyên vẹn. Điều không thể lý giải nổi là, làm sao hắn ta có thể moi hết nội tạng ra ngoài, khi cơ thể ngoài những vết cào xước khá nông ra thì chẳng còn gì khác?

Hiện giờ, ngài cảnh sát trưởng Geoffrey đang đứng trước ngôi mộ của ông Randolph đáng kính, giữa những tiếng khóc than và bầu không khí ảm đạm. Sương mù lại bắt đầu bao quanh thị trấn, như tiễn đưa người đã khuất, cũng như bời lên trong lòng mỗi người cái cảm giác ngờ ngợ về một thứ gì đó không may sắp bắt đầu.

“Đáng lẽ ra chúng ta không nên về đây một chút nào! Ai là người đã nảy ra ý tưởng chết tiệt này vậy?”

“Làm ơn đi Rex, chị đang ở đám tang và em nghĩ chị sẽ không muốn bị người khác đánh giá đâu.”

Aurelia mệt mỏi nhìn Rex. Chị ta vẫn không thay đổi chút nào, thậm chí còn có phần đỏng đảnh và tiểu thư hơn trước đây. Sau khi cô cùng Reynold phát hiện ra cái xác, hai người đã nghe thấy tiếng bấm chuông cửa và Rex xuất hiện với gia đình của chị ta trước cửa nhà. Họ đã trở về thăm quê sau khi chuyển lên thành phố vào 2 năm trước, tiện đường ghé qua để hỏi thăm ngài thị trưởng. Geoffrey đã có lệnh, tất cả những ai có mặt trong thị trấn đều không được rời đi cho đến khi tìm được hung thủ. Chắc cũng vì thế đã làm Rex bực bội và khó chịu, chị ta ghét nhất là phải dính vào phiền phức. Nhưng Aurelia nghĩ, nguyên nhân chính nhất chắc hẳn là vì Rex không muốn ở đây lâu, bởi nó gợi lại cho chị những kỉ niệm không mấy đẹp đẽ, và bản thân Aurelia thừa nhận, là cô cũng chẳng muốn nhớ về nó một chút nào. 

"Mày biết không Lia, con quỷ Rebeckah này suốt ngày than đói. Nó không ăn uống như bình thường được hay sao, lúc nào cũng làm tao phát bực."

Rex chuyển sang cằn nhằn Fergal, anh bạn trai và cô em gái 7 tuổi Rebeckah. Aurelia thấy thương Rebeckah, vì con bé đã chịu chấn thương tâm lý rất nhiều từ khi còn nhỏ, và nó còn liên tục phải sống chung với một người chị gái suốt ngày thích quát mắng. 

"Rebeckah đã chậm phát triển từ nhỏ, lại còn gặp phải sự kiện ngày hôm đó…", Aurelia thở dài, "Chị phải thương con bé hơn chứ, nó là em chị mà."

“Mày không sống với nó thì không biết được, nó ăn cả ngày và lúc nào cũng đòi tao mang đồ ăn đến. Làm sao tao mang đồ ăn đến cho nó được." Rex lầm bầm trong miệng, tầm mắt cô ngay lập tức chuyển sang chàng trai đẹp mã đang đi đến cạnh Aurelia. Reynold như hiểu ánh mắt tò mò của cô, anh mỉm cười đáp,

“Reynold Northam thưa cô Charmaine. Ồ, và tôi đọc được rằng, những quý cô xinh đẹp không nên nói ra những lời lẽ không hay, vì nó làm cô ấy mất đi vẻ quý phái vốn có. Tôi mong cô Rex đây có thể trò chuyện một cách ngọt ngào hơn. Một người đẹp như vậy thì xứng đáng nhận được sự kính trọng của mọi người, đúng không nào?"

Đôi mắt Rex Charmaine nhìn Reynold thoáng lay động, cô thầm cảm thán sự lịch thiệp của anh. Nhưng cô vẫn giữ thái độ dửng dưng, cảm giác gần như không bận tâm gì đến lời tán tỉnh của quý ông trước mặt. Cô hầu gái Betty đứng sau lại khác. Ánh mắt cô đặt trọn lên gương mặt điển trai ấy, đôi gò má cô ửng hồng và các ngón tay líu ríu quấn vào nhau, thể hiện một niềm yêu thích tuyệt đối và sự ngại ngùng của người thiếu nữ mỗi khi thấy chàng trai mình thầm thương. Reynold thu tất cả vào trong tầm mắt, khuôn miệng anh chớm một nụ cười nhàn nhạt, mang đầy hàm ý, song ngay lập tức khôi phục lại vẻ điềm nhiên thường thấy. 

Đám tang kết thúc, tất cả mọi người vội vã ra về. Hoàng hôn đã dần buông và chẳng có ai dám bước chân ra đường vào thời điểm này nữa. 
Quý bà Charmaine, mẹ của Rex và Rebeckah tiến lại gần, nói rằng gia đình bà sắp chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật nhỏ cho Rebeckah vào ngày mai, và bà mong rằng hai người sẽ tham dự, bởi nó rất ý nghĩa đối với cô con gái bé bỏng của bà.
Aurelia rất quý bà, một người phụ nữ đầy duyên dáng và lịch thiệp, trái ngược hoàn toàn với tính cách cục cằn của Rex. Đồng thời, bà còn gợi cô nhớ đến một người cô từng rất yêu thương…

"Tạm biệt, và tao mong là sớm tìm được hung thủ. Tao chán ngấy cái thị trấn này. Nhiều lúc chẳng hiểu sao mày còn ở lại đây được đấy Lia." Rex nói, đầy cáu bẳn và bực bội. Nhanh chóng bước đi, bỏ lại Reynold và cô nàng tóc vàng hoe đứng cạnh. 

Aurelia nhìn Reynold, hôm nay anh rất khác những ngày thường. Mọi khi, anh vẫn lịch thiệp, nhưng sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời đường mật đến vậy. Cô biết, Reynold sẽ không bao giờ thích người như Rex. 

"Không ngờ Quý ngài cáu kỉnh của tôi đây cũng có lúc ngọt ngào như thế. Biết yêu rồi sao?"

Reynold bước đi, không trả lời. Aurelia thấy thế, cũng im lặng. Chắc mình đùa hơi quá, cô thầm nghĩ. Ấy nhưng, cho dù có giỡn nhiều như thế nào, Reynold cũng sẽ không bao giờ bơ cô như thế. Một lần nữa, anh thật kì lạ và Aurelia cá chắc là anh đang che dấu một bí mật nào đó. 

Hai người dạo bước quanh con phố vương đầy sương mù, lặng im và buồn tẻ. Bất chợt, Reynold quay người lại, nhìn thẳng vào Aurelia. Mắt đối mắt, cô ngay lập tức giật mình, kinh hãi nhìn vào anh. Cả người cô cứng đờ, một cảm giác rờn rợn trồi lên trong lòng cô, hòa cùng nỗi sợ hãi và cảm giác bất an đến tột đỉnh. Cô chưa bao giờ có cảm giác này trước đây, nó giống như có một thứ gì cực kì đáng sợ, cực kì nguy hiểm, cực kì đen tối đang vây lấy bạn, kìm hãm bạn, kéo bạn xuống, giam bạn trong chiếc lồng đầy loạn trí và bất an. 

"Trò chơi bắt đầu rồi, quý cô tóc vàng của tôi." anh cười mỉm, chỉnh lại chiếc mũ beret, bước nhanh, hòa vào dòng sương mờ ảo, rồi nhanh chóng mất hút đi trong tầm mắt người thiếu nữ. 

Hoàng hôn buông xuống, đỏ cả một vùng trời, quyện với màn sương trắng, tạo nên khung cảnh diễm lệ nhưng cũng đầy tang thương.

Sương mù lại tràn đến với Winifred, nhấn chìm tất cả vào vòng xoáy mị hoặc và bí ẩn, kéo lên khúc nhạc tiễn đưa vong linh từng kẻ một lên đoạn đầu đài.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro