Chương 3 - Sương Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


3

Sương mù
__________________________________

Fergal đang nhìn chằm chằm vào Aurelia, cô biết điều đó. Gã bạn trai của Rex đã dán ánh mắt lên người cô từ đầu buổi tiệc đến giờ.

Thật lòng mà nói, cô không định sẽ đi đến buổi tiệc một mình, nhưng rủ ai, người đó cũng bảo rằng sẽ đi chung với người yêu hoặc từ chối vì không dám bước chân ra đường. Trong những lúc gần như chẳng có ma nào thèm đi chung, thường cô sẽ đến gõ cửa Reynold, và anh luôn vui vẻ đồng ý. Đương nhiên là kèm theo vài lời châm chọc. Ấy nhưng, biểu hiện quái lạ ngày hôm qua của anh vẫn còn làm cô sợ hãi. Aurelia nghĩ cô nên hạn chế tiếp xúc với anh một thời gian, ít nhất là cho đến khi tìm ra được hung thủ.

Ngay khi Rex vừa di chuyển đi nơi khác, Fergal lập tức tiến lại gần, bằng một nụ cười không - thể - nào - thân - thiện hơn, anh hồ hởi,

"Rất vui được gặp lại em, Aurelia. Hôm trước vì gấp gáp quá mà không có cơ hội để được trò chuyện với em."

"Chào anh, Fergal, gọi em là Lia được rồi." Cô mỉm cười đáp

"Em đi một mình tới đây à?'. Sau khi nhận được cái gật đầu của Aurelia, anh cau mày, vẻ lo lắng hiện lên khuôn mặt.

"Một cô gái không nên đi ra đường một mình vào thời điểm này đâu, hmm em hiểu mà đúng chứ? Với cả thời tiết dạo này rất tệ, mỗi khi ra ngoài anh lúc nào cũng phải cầm theo đèn pin, nếu không thì sẽ chả nhìn thấy gì cả. Nó giống như", Fergal tặc lưỡi, "lạc vào mê cung ấy."

Aurelia khẽ gật gù, đúng là thời tiết tệ thật. Sáng nay khi ở trong nhà nhìn ra ngoài từ cửa sổ, cô cũng chẳng nhìn thấy gì, bởi cảnh vật gần như đã bị che khuất toàn bộ bởi làn sương xám đặc. Lớp sương dày đến mức tạo cho cô cảm giác mơ hồ và cực kì bất an, thậm chí cô còn định từ chối đi đến bữa tiệc vì sợ sẽ có điều không may xảy đến.

Aurelia liếc mắt, cô bỗng giật bắn mình, xa xa đằng sau lưng Fergal, là Reynold. Có vẻ anh vừa mới tới. Vẫn là gương mặt sát gái đó với mái tóc nâu vuốt ngược và đôi mắt xanh trong, nhưng trông bảnh bao hơn rất nhiều khi anh khoác lên người bộ comple đen, chiếc cà vạt đỏ và đôi giày da bóng loáng.
Cả căn phòng gần như đều nhìn về phía đó, khi một Reynold điển trai và lịch lãm lại lần nữa xuất hiện. Tuy anh lịch lãm là thế, nhưng nỗi sợ hãi ngày hôm đó vẫn trườn lên khắp lưng Aurelia. Cô nhìn anh, thề rằng trên gương mặt của mình đang xuất hiện cái biểu cảm cực kì khó coi và nụ cười không thể nào méo xệch hơn.

"Đừng có đi về phía này, đừng có đi về phía này", Aurelia lẩm nhẩm trong đầu, hiện tại cô không muốn đối mặt với anh một chút nào cả.

Ánh nhìn của Reynold ngay lập tức rơi trên cô gái tóc vàng óng đằng xa, anh dợm bước tới, nhưng bị ngăn lại bởi đôi mắt màu hổ phách cùng giọng nói có phần gấp gáp,

"Reynold, anh có thể đi với tôi một chút được không?"
Betty với gương mặt ướt đẫm mồ hôi, mái tóc xả ra, rối và bết cả vào trán. Dưới chân váy cô khá nhàu và dính rất nhiều bùn, thậm chí bắn cả lên trên tạo thành những đốm to. Nhìn cô giống như vừa mới té xuống một vũng bùn nào đó hoặc vừa mới trải qua một ngày làm ruộng vất vả vậy.

Ngay lúc Reynold gật đầu, cô lập tức nắm tay kéo anh đi. Khi nhìn xuống, Reynold thoáng giật mình, vì anh thấy lấp ló trong ống tay áo của Betty, là một vài vệt máu nho nhỏ.

Aurelia khó hiểu nhìn theo cô gái luộm thuộm vừa mới bước ra, cô toan chạy tới hỏi thăm thì bị Rex ngăn lại,

"Này Fergal, em không thấy Rebeckah đâu hết, mau lên giúp em tìm con bé với." Rex nhìn sang Aurelia, "Cả mày nữa, hôm nay là sinh nhật con bé nhưng từ sáng tới giờ nó chạy đi đâu mất rồi. Nếu không tìm được nó thì nguy to."

Rex trông sốt sắng thấy rõ, mặt cô tái mét và cả người không ngừng run rẩy.

"Mẹ sẽ giết em mất. Nó còn quá nhỏ để ý thức được điều gì. Lỡ như...lỡ như nó...."

"Rex bình tĩnh nào, chắc con bé chỉ đi chơi đâu đó quanh đây thôi."

"Mày không hiểu đâu Lia." Rex gắt lên, "Nó sẽ...."

Fergal nắm chặt hai vai của cô gái tóc đỏ, kiên định nói, "Chúng ta sẽ tìm được con bé, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, được chứ?"

Rex cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng hai bàn tay cô vẫn không ngừng cọ vào nhau.

Fergal nhìn đồng hồ,

"Còn 30 phút nữa là bữa tiệc bắt đầu. Chúng ta phải tìm con bé trước giờ đó và mang nó về đây."

"Chúng ta không thông báo cho mọi người biết sao? Nhiều người tìm sẽ dễ hơn."

"Không Aurelia", Fergal nghiêm mặt, "Tuyệt đối không."

Rex gật đầu đồng tình, nó làm Aurelia cảm thấy cực kì quái lạ. Biểu hiện từ nãy đến giờ của họ làm vô vàn câu hỏi bời lên trong đầu cô, nhưng chưa kịp nói thêm lời nào, 2 người đã bắt đầu lôi cô đi.

3 người bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Căn biệt thự của nhà Charmaine rất rộng, có thể nói là rộng nhất ở thị trấn bé nhỏ này. Họ còn có cả một khu vườn lớn bao quanh nhà. Trước kia khu vườn này rất đẹp, quý bà Charmaine thường tổ chức những buổi tiệc trà vào cuối tuần tại đây. Nhưng vì đã bỏ hoang nhiều năm, nên cây cối hầu như đã bị chặt sạch sẽ, chỉ còn chừa lại cỏ dại và những cái hố to đọng nước.

Ngay khi vừa ra ngoài vườn, Rex và Fergal đã chia nhau ra, bỏ lại một Aurelia vẫn còn đang vô cùng hoang mang. Cô muốn trở về, nhưng lại cảm thấy mất hết phương hướng. Sương mù cứ thế trắng xóa cả một vùng, từng lớp chồng lên nhau, mờ mịt đến nỗi chiếc đèn pin cô cầm theo không thể soi rọi được nó.

Ngay lúc gần như bất lực, Aurelia nghe thấy một âm thanh khe khẽ.
Đó là tiếng của một cái gì đó găm sâu vào trong nền đất, giống như có ai đang đào một cái hố. À không, không phải là có ai, mà là có rất nhiều người đang đào. Bởi tiếng phập vào đất phát ra liên tục, hết tiếng này đến tiếng khác, chúng nối đuôi nhau, thậm chí nhiều lần vang lên cùng lúc.

Đúng 8 lần, tiếng phập đó ngừng hẳn. Một khoảng im lặng kéo dài. Aurelia như ngừng thở, cô đứng bất động, nỗi sợ hãi cứ thế trồi lên không ngừng. Cô biết có thứ gì đó đang ở đây, nó đang nhìn cô, đang cùng thở chung với cô, đang chuẩn bị nhào tới và đánh chén bữa ăn của nó.

Một thứ mùi hăng hắc bốc lên, xộc vào mũi, quyện vào màn sương trắng. Aurelia nhận ra thứ mùi đó, chưa bao giờ cô cảm thấy thứ mùi đó quen thuộc tới vậy. Nó là mùi của miếng giẻ lau cũ chưa được vệ sinh, là mùi của hàng cây bị rạch nát cùng cái hố đen ngòm trước nhà ngài thị trưởng.

Có tiếng sột soạt từ xa xa, nó, "thứ" đó đang cà cạ, phát ra không ngừng trên nền đất còn âm ẩm. Âm thanh ấy bắt đầu di chuyển, nó gõ chậm rãi lên mặt đất, gõ vào màn sương, gõ vào từng thớ thịt, gõ vào trong trí óc của Aurelia, lộc cộc, lộc cộc từng đợt.
Tiếng gõ ấy đang mỗi lúc một to dần, nó làm cô gai người. Cô có thể cảm nhận được, nó đang trườn đến, đang bò đến, ngày một gần hơn, gần hơn, lại gần hơn.

Tái mét mặt, Aurelia bắt đầu chạy bán sống bán chết, cô không biết mình đang chạy đi đâu, lớp sương cứ thế lờn vờn trước mắt, quẩn quanh và dày đặc, che khuất mọi tầm nhìn. Cô biết mình phải thoát khỏi thứ âm thanh ấy, biết có một thứ gì đó vô cùng ghê rợn đang tồn tại rất gần. Trống ngực cô đập liên hồi, đôi tai, nó nghe rõ ràng tiếng sột soạt, rin rít, nó biết "thứ" đó đang ở ngay đằng sau lưng, nó biết "thứ" đó đang tới, đang ở rất gần, "thứ" đó không ngừng trườn đến, nó ám lấy tâm trí Aurelia, nó khơi lên trong cô cái nỗi sợ hãi kinh hoàng nhất mà cô chưa từng có.
Cô cứ thế chạy, chạy và chạy, cô không biết mình chạy đi đâu, nhưng cô biết mình cần phải thoát khỏi nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro