The Ending

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minhyuk chết lặng trước những bài báo. Bao nhiêu cái tên này, sao lại quen thuộc đến thế.

Son Shownu. Lee Jooheon. Yoo Kihyun. Shin Wonho.

Và còn hai cái tên lạ hoắc nữa.

Chae Hyungwon. Im Changkyun.

Bộp
.
.
.
Bộp
.
.
.
Bộp

Âm thanh khô khốc vang lên ngoài hành lang. Tiếng bước chân. Minhyuk nín thở. Bây giờ cậu hoàn toàn không thể phản kháng được nữa. Minhyuk hiểu ra rằng, lẽ ra mình không nên tò mò. Không. Lẽ ra cậu không bao giờ nên bén mảng đến nơi quái quỷ này.

Cánh cửa sắt vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Không có gió. Nhưng nó vẫn đều đặn đập vào mở ra, như ai đang đùa nghịch. Hơi thở Minhyuk gấp gáp. Cậu không dám di chuyển, cũng không dám la hét, không dám phản ứng.

BỘP

Có vật gì đó rớt xuống ngay bên cạnh cậu. Bất thình lình. Minhyuk nhìn xuống. Cái đầu con búp bê văng ra khỏi thân người, mở đôi mắt trân trân như đang nhìn cậu. Khóe môi đỏ của nó nhếch lên, và Minhyuk có ảo giác rằng môi nó đang mấp máy, một điệu cười lạnh, hay chỉ đơn thuần là một dấu hiệu.

Chân Minhyuk run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Hơi thở đặc quánh và bờ ngực như bị ngàn tảng đá đè nặng. Cậu có thể cảm nhận được, cái mùi tử khí đang bao bọc lấy bầu không khí sền sệt âm u. Minhyuk chắc chắn thế, rằng đã từ lâu rồi, cậu đã không còn ở cái cõi của người sống nữa.

Mihyuk biết mình nên chạy, nhưng cơ thể dường như đã bị đóng băng, hai bắp chân nhộn nhạo như bị bâu bởi hàng nghìn coi dòi sống, lúc nhúc, hôi hám. Chúng rúc rỉa những thớ thịt, như cách mà trái tim cậu đang bị bóp nghẹt. Minhyuk dường như có thể thấy cột lửa đỏ lòm phía ngoài, như con quỷ dữ đang chực chờ nuốt chửng ling hồn non nớt đầy sợ hãi.

Cốc
.
.
Cốc
.
.
Cốc

Ba tiếng gõ cửa như lời giải thoát, Mihyuk gục xuống sàn, cậu lết từng bước nặng nhọc, cổ chân sợ hãi một bàn tay lạnh buốt nắm lấy, lông tơ dựng đứng, mặt mũi trắng bệt như tờ giấy.

Thật khó khăn để tiếng đến chỗ cửa ra vào. Tiếng đập cửa dồn dập hơn bao giờ hết, nặng nề, vội vã và đầy giận dữ.

"MINHYUK! MỞ CỬA RA! LEE MINHYUK! MAU MỞ CỬA RA!"

Là giọng của Jooheon. Minhyuk không chắc, chỉ là bỗng dưng cậu chẳng muốn mở cửa nữa. Là do cái gì? Dó tiếng đập cửa hay tiếng gầm gừ trong cổ họng người bên ngoài mà Minhyuk chưa bao giờ nghe thấy.

"Đừng mở cửa"

Tiếng người vọng tới từ cửa sổ. Là người luôn nhìn cậu từ trong căn nhà của Kihyun. Một thiếu niên khoảng chừng mười mấy, gầy, và nhợt nhạt. Nó dùng những ngón tay xương xẩu gõ lên mặt kính.

Minhyuk chuyển hướng, cậu bám lấy khung cửa gỗ, thều thào:

"Làm ơn, cứu tôi..."

Tiếng đập cửa càng dữ dội hơn, sau đó là tiếng đập phá, tiếng rìu, tiếng búa.

"Nhanh lên, làm ơn..."

Minhyuk bật khóc, cậu cảm nhận được rồi, cái chết. Mùi của tử vong.

Người bên ngoài chậm chạp nhặt lên một hòn đá, gõ vào cửa kính, làm nứt nẻ những đường dài.

"Gọi tôi là Changkyun", người đó vừa nói, vừa tiếp tục việc làm của mình, giống như chẳng hề cảm thấy đây là một chuyện gì đó nghiêm túc.

Minhyuk nhìn thấy lưỡi rìu xiên qua cánh cửa, phầm phập như lưỡi dao chặt thịt. Cậu khóc lớn hơn, cậu hận sự yếu đuối của bạn thân, nhưng chẳng thể làm gì hơn.

"Làm ơn nhanh lên..."

"Gọi tôi là Changkyun đi!"

"Nhanh lên đi, tôi xin cậu..."

Minhyuk đã quá hoảng sợ để có thể nhận ra Changkyun đã dừng tay, và nhìn cậu một cách thiếu hài lòng.

Tiếng rìu bên ngoài càng lớn hơn, cánh cửa đã sắp bung ra. Lúc này Minhyuk mới nhận thức được sai lầm của mình.

"Changkyun, làm ơn..."

XOẢNG

Khoảnh khắc cánh cửa kính vỡ, thì cửa chính cũng mở bung. Minhyuk trợn trừng nhìn người ngoài cửa. Là Lee Jooheon. Nhưng cũng không phải. Đúng hơn. Một con quỷ trong hình hài của Lee Jooheon. Hai mắt nó đỏ ngầu, cái mồm đầy máu là máu, cánh tay vẫn còn cầm cây rìu cũ, trên đó cũng nhễu nhão thứ nước sình dơ dáy. Nó nhìn thấy Minhyuk, gầm gừ, toan lao tới. Nhưng Changkyun còn nhanh hơn thế, thằng bé chộp lấy Minhyuk, và bằng một sức mạnh thần kì, lôi tụt cậu qua cửa sổ trước khi con quỷ chạm được vào chân Minhyuk.

Mảnh kính ghim đầy người, nhưng nỗi sợ còn lớn hơn cả nỗi đau đớn. Changkyun không cho cậu bất kì một giây nào để nghỉ, nó kéo Minhyuk đi, chạy băng qua mảnh sân vốn dĩ trống huơ trống hoắc, nay đã đầy thứ bùn nhão nhẹt. Cả hai chạy qua những bia mộ, cái nọ nối tiếp cái kia mọc lên như nấm, những cái chuông sắt cũ kĩ reo lên từng hồi như tiếng gọi của tử thần.

"Đừng nhìn lại", Changkyun thầm thì, "Hãy cầu nguyện đi, và đừng bao giờ quay đầu lại"

Minhyuk nghe theo, cậu cắm đầu chạy, cổ tay bị siết lấy đau buốt, lòng bàn chân xây xát, nước mắt vẫn chưa hong khô. Gió lạnh táp vào mặt, như ngàn mũi dao rát rạt. Hình như cậu vừa lướt qua một ruộng ngô, còn con bù nhìn thì đang mỉm cười, nhìn chằm chằm hai kẻ lạ mặt đang lẩn trốn.

"Xin chào, Changkyunie", trong bụi cỏ, một thân hình nhảy xổ ra, chắn ngang con đường, "Vội vã thế?"

Đó là một thiếu niên còn rất trẻ, hơn cả Jooheon, hay Changkyun, hoặc ít ra gương mặt cậu ta trông như thế. Thân hình gầy gò bao trong bộ quần áo bệnh nhân nhàu nát. Đứa trẻ này không mang lại bất kì cảm giác nguy hiểm nào, nhưng hai hốc mắt trống trải đen ngòm như hai hố đen khiến Minhyuk cảm thấy lạnh gáy.

"Tránh ra, Chae Hyungwon!", Changkyun gắt lên, giọng nó như vọng từ địa ngục.

"Wonho rất mong chờ ngày này", Hyungwon ngoẹo đầu, mỉm cười, "Mày sẽ bị bọn họ giết mất nếu mày làm thế!"

"Tránh ra, đây không phải chuyện của cậu"

"Nóng nảy quá, cười lên đi", Hyungwon không đổi sắc mặt, "Mày nghĩ đáng sao?"

"Đáng hay không không đến lượt cậu phán xét! Cậu nghĩ làm thế Wonho sẽ để ý đến cậu à?"

"Không đâu, tao chỉ thấy mày rất thú vị thôi", Hyungwon bật cười, khanh khách, "Bọn họ sắp tới đây rồi, mày chạy không kịp đâu!"

Changkyun im lặng, rõ ràng nó cũng đang run rẩy. Tay nó lạnh, và ướt nhẹp.

"Thấy gì không", Hyungwon chỉ vào hai hốc mắt của mình, máu không ngừng trào ra, rồi cười khanh khách, "Tao chả nhìn thấy gì cả, nên cứ chạy đi!"

Changkyun nhìn Hyungwon, rồi nó ật đầu.

"Cảm ơn"

Hyungwon nói đúng. Minhyuk biết vẫn luôn có cái gì đó đuổi theo phía sau, nhưng cậu chẳng dám quay đầu. Có thể Minhyuk sẽ bị bắt, và cậu chỉ có thể đặt toàn bộ niềm tin của mình vào Changkyun.

Đến một cây cầu, Changkyun đứng lại, nó nhìn Minhyuk, ánh mắt nó lạ lắm.

"Chúng đến rồi", Changkyun thầm thì, "Hãy đi tiếp đi, đừng nhìn phía sau, đứng đứng lại, cho dù nghe thấy gì, nhìn thấy gì, phải đi cho đến cuối cây cầu, nếu muốn sống sót"

Minhyuk không hiểu, nhưng không thể hỏi, vì phía sau cậu như có một lực hút, hút Mihyuk về phía cây cầu. Thứ cuối cùng cậu nhìn thấy là một Changkyun khác lại. Như một con búp bê vải đang mục rưỡi, nó tan ra, tan ra, trước khi rơi vào họng đỏ lòm của sinh vật đầu quỷ thân người đang há rộng chờ sẵn.

Minhyuk chạy, nhưng cậu chẳng còn sức. Bên tai là tiếng thì thầm gọi tên,  dưới chân là vực sâu vô tận, trước mặt là lửa, lửa thiêu nóng hổi, đốt cháy bất kì thứ gì lỡ chạm vào. Nhưng Minhyuk vẫn phải chạy. Guồng chân cậu vội vã, cho đến khi lịm dần, lịm dần. Chẳng còn nghe thấy, nhìn thấy, hay cảm thấy...

.....

"Tỉnh rồi"

"Cậu ta cuối cùng cũng tỉnh rồi"

"Mau liên lạc với người nhà bệnh nhân đi"

"Chà, bất tỉnh hơn cả nửa năm thế ..."

"Gọi bác đi, mau lên..."

Những thanh âm nhốn nháo vang lên bên tai.

Đây rồi.

Sự sống.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro