đón đưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"thế cuối cùng là anh đến đây chỉ để đón em?"

"ừ" kim mingyu tựa lưng lên thành xe, ở trước mặt tôi bình thản trả lời.

tôi nhướng mày nhìn anh, cảm thấy vừa bất ngờ vừa có chút không hài lòng.

"anh jeonghan hay seokmin nhờ anh à?"

kim mingyu lắc đầu: "không, anh tự muốn"

"anh bị ấm đầu à?"

"không, anh chỉ cảm mạo"

tôi thở dài.

giờ thì tôi dám khẳng định kim mingyu đúng là thần đồng trong việc làm khó dễ tôi.

giả như lúc này chẳng hạn. anh biết thừa nếu anh nói anh bị cảm, đương nhiên tôi vẫn càm ràm anh đủ điều. nhưng chỉ ngay sau đó thôi, tôi sẽ lại buông bỏ hết những giận dỗi của mình mà quay sang lo lắng cho anh.

"anh không sao"

"không sao con khỉ!"

tôi quát một câu tượng trưng vậy chứ vẫn tự nguyện trèo lên ghế phụ lái. lee seokmin mà nhìn thấy cảnh tượng này hẳn sẽ cạch mặt bạn thân nó suốt đời.

biết là vậy, nhưng kim mingyu kia có trân trọng đâu?

"anh có nhanh lên không thì bảo?" thẹn quá hóa giận, tôi cau có gọi khi đã yên vị trên xe được một lúc mà kim mingyu vẫn cứ đứng cười như thể xem được cái gì hay ho lắm.

"em đồng ý đi cùng anh vì anh đang bị bệnh thôi đấy nhé" vừa nói tôi vừa đảo mắt ra ngoài cửa sổ. xe bắt đầu lăn bánh nên 'ngắm cảnh đường phố' trở thành cái cớ khá hợp lý để tôi có thể tạm thời che giấu nét bối rối trên mặt.

tôi không nhìn thấy biểu cảm kim mingyu, chỉ biết anh đáp lại mấy tiếng ừ ừ nghe rõ ý cười.

dù sao thì cái tính thích trêu ngươi tôi của anh cũng không phải mới ngày một ngày hai. giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, giờ mà tôi chấp anh thì chẳng khác gì tự chuốc bực vào người.

"lát nữa để em xuống ở siêu thị gần nhà" tôi dặn dò khi đã đi được một đoạn đường ngắn, nhận về câu đồng ý của anh rồi mới dám nhắm mắt tựa đầu vào cửa kính xe.

đêm qua không ngủ đủ nên giờ mắt tôi chẳng khác cái rèm sắp sập là bao, tôi cần bù lại khoảng thời gian đã mất kia để đêm nay tiếp tục mất thời gian nữa.

kim mingyu chắc cũng nhận ra điều đó nên tự giác nghiêm túc tăng máy sưởi, đồng thời bật một điệu jazz quen thuộc, rồi im lặng.

giữa chúng tôi thường xuyên có những sự im lặng như thế này, đơn giản vì dù ở trong bất kì mối quan hệ nào thì không gian riêng vẫn cần thiết và thực tế là cả hai đứa đều thấy dễ chịu với việc đó.

thật lòng tôi đã định nhắc kim mingyu về câu hỏi bộc trực ngày hôm qua, thứ bị gạt ngang sau cuộc điện thoại thứ hai trong một buổi tối. lần này thì mingyu không thể ậm ừ trì hoãn được nữa, anh bỏ lại một câu xin lỗi đầy áy náy rồi khuất dạng sau cánh cửa gỗ.

tôi đã ngẫm nghĩ về chuyện ấy cả đêm qua, cả sáng ngày hôm nay và chỉ mới tạm thời ngừng lại vài phút trước đây. còn giờ thì tôi quyết định coi như nó chưa từng tồn tại.

nếu kim mingyu muốn trả lời tôi, anh đã nói từ hôm qua chứ chẳng phải lấy cớ bằng một cuộc điện thoại.

nếu kim mingyu không muốn trả lời tôi, tôi cố đề cập đến cũng chỉ là sự tra khảo không hơn không kém.

nếu sự im lặng khiến mọi thứ ổn thoả, vậy nói ra khác nào không biết điều mà kiếm chuyện.

dù ở trong bất kì mối quan hệ nào thì sự riêng tư cũng là điều cần thiết, huống gì tôi còn không chắc chúng tôi có đang ở trong một mối quan hệ hay chăng.

.

"minghao, đến nơi rồi"

tôi lơ mơ tỉnh dậy bởi cái vỗ vai của anh, nhận ra trời đã tối hẳn từ bao giờ.

khoác áo ngay ngắn lại rồi mới rời khỏi xe, kim mingyu cũng mở cửa theo sau. tôi không có ý định đuổi anh về ngay, cứ để anh làm những gì mình muốn, dù sao đẩy xe hàng cũng chẳng phải công việc yêu thích của tôi.

kim mingyu tự động tìm xe hàng ngay khi chúng tôi chỉ vừa mới bước vào siêu thị. đẩy xe hàng không phải công việc yêu thích của tôi, hiển nhiên kim mingyu sẽ chiều chuộng mà làm thay.

tôi lượn lờ khắp các quầy gia dụng, tìm lựa cho đủ số đồ anh jeonghan đã note trong điện thoại mình từ hôm trước. kim mingyu vẫn chăm chú theo chân tôi, đó là thói quen đã hình thành suốt ba năm nay.

đồ đạc cần mua khá nhiều, khoảng lưng lửng giỏ xe đẩy. thanh toán xong xuôi đâu cả đấy là được hai túi đồ nặng trịch.

"minghao này" mingyu khẽ gọi sau khi chúng tôi đã quay lại xe, hoàn thành việc xếp đồ và tiếp tục quãng đường trở về nhà.

"sao thế?"

"em có phiền không nếu anh nói anh muốn đưa đón em mỗi ngày kể từ bây giờ?"

"nếu em trả lời là có thì anh vẫn làm đấy thôi"

tôi ngẩng đầu khỏi điện thoại nhìn anh cười nhạt một cái. kim mingyu chẳng ý kiến ý cò gì đã tự tiện đan tay tôi, mười ngón tay nắm lấy nhau sít sao không chừa kẽ hở.

"tay em lạnh lắm đấy" tôi giễu.

nhiệt độ cơ thể tôi chẳng hiểu sao lúc nào cũng như vừa mới từ bắc cực trở về. nhiều khi làm việc đến khuya, lúc chui vào chăn vô tình chạm phải kim mingyu đang say ngủ cũng khiến anh giật mình tỉnh giấc.

kim mingyu ngược lại cơ thể ấm hơn lò sưởi. mỗi lần tỉnh giấc như thế anh đều kéo tôi lại cuộn tròn trong chăn, thủ thỉ vài câu dỗ dành sau đó cố định bằng vòng tay mình.

"anh ủ giúp em"

thôi thì trong nhà sẵn có máy sưởi ba mươi bảy độ c chạy bằng cơm, đột nhiên tôi thấy mùa đông seoul thật ra cũng không quá lạnh.

.

kể từ ngày hôm ấy, kim mingyu vẫn luôn giữ đúng lời hứa của mình. anh nói sẽ đưa đón tôi, quả thật suốt hai tháng tiếp theo, anh chẳng vắng bóng dù chỉ một ngày.

bất kể nắng gắt hay mưa giông, kim mingyu đúng tám giờ sáng sẽ có mặt trước sảnh chung cư, năm rưỡi tối đứng ở cửa cơ quan chờ tôi tan làm.

đồng nghiệp của tôi đã sớm quen với gã đàn ông cao ráo cùng con xe đen tuyền cứ hướng mắt về phía khung cửa sổ văn phòng truyền thông mãi chẳng rời. cũng không biết từ bao giờ, mà việc tìm kiếm tôi trong dòng người tấp nập mỗi độ tan tầm chẳng còn là điều khó khăn đối với anh. bởi nếu anh có vô tình lạc mất tôi đi chăng nữa, thì cứ yên tâm là chỉ vài giây sau đó thôi, xu minghao bằng xương bằng thịt sẽ được bếch đến trước mặt anh bởi những người đồng nghiệp thiện lành.

đàn em lee chan cũng dần nhận ra rằng cái tên khủng bố kia thực chất chỉ là hình tượng của anh trai vừa giàu có lại phong độ luôn tặng em mấy ly uống rượu xịn sò sau khi bị bóp méo qua lời tôi kể. em có trách tôi mấy lần nhưng tôi không định biện hộ, ngược lại còn thấy danh xưng đấy khá hợp với kim mingyu. dù gì thì nó cũng đơn giản là một trò đùa nhạt nhẽo vô hại trong hằng hà sa số các trò đùa nhạt nhẽo vô hại của tôi mà thôi.

dẫu sao, tôi đã bù đắp tư tưởng cho kim mingyu bằng việc tự nguyện để anh 'bắt cóc' còn gì.

bỏ qua chuyện đồng nghiệp và em chan thì anh jeonghan cũng là một nhân tố góp mặt trong cái tổ hợp phất cờ ủng hộ phong trào quay lại với người yêu cũ. chỉ bằng những tháng ngày đưa đến nơi về đến chốn mà người chẳng sứt mẻ, xây xát một li, kim mingyu từ bao giờ đã chiếm trọn lòng tin ở yoon jeonghan.

cuối cùng chắc chỉ còn mỗi lee seokmin là suốt ngày lăn qua lăn lại than trời than đất bởi cái nghị lực tàng hình của tôi. nhưng chắc do tôi lì quá, nên nó thở dài lắc đầu bỏ cuộc từ nửa tháng trước mất rồi.

về phần tôi, tôi không có ý kiến gì với việc anh đưa đón mình đi làm. tôi tự nhận thức được bản thân còn rất nhiều tình cảm với anh và sự quan tâm khác lạ anh dành cho tôi suốt thời gian qua khiến tôi mủi lòng ít nhiều. có điều, tôi còn cả núi khúc mắc khác trong lòng.

tôi chưa dám bày tỏ điều gì với kim mingyu, tôi sợ khoảnh khắc này chỉ là một phút thoáng qua, và nếu tôi có lỡ bày đặt tủi thân quá nhiều, tất cả đều sẽ kết thúc.

thành thật, con người là sinh vật khó đồng cảm nhất trên đời.

.

chiều hôm nay cũng như bao ngày khác trong hai tháng trở lại đây. tôi tan làm khi văn phòng đã tắt hết đèn và công việc vẫn đủ một núi để chắc chắn đêm nay sẽ phải mất ngủ.

seoul vào đông trời trở tối nhanh hơn bình thường. tôi đứng ở trước cửa công ty, mỉm cười chào tạm biệt với hầu hết đồng nghiệp đi ngang qua mình. có vài người thân quen nán lại đôi chút trò chuyện, có vài người chỉ đáp một câu về cẩn thận cho có lệ rồi đi ngay.

bình thường kim mingyu khoảng tầm năm rưỡi, muộn nhất là sáu giờ sẽ có mặt ở đây vừa cười vừa hỏi tôi đợi anh có lâu không? nhưng ngày hôm nay, khi cao áp đã bật hết và đường xá thôi dần tấp nập, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc.

tôi đứng nghịch gấu áo của mình, vò đi vò lại đến nhăn nhúm, thầm nhủ chắc anh có công việc gì đột xuất thôi.

nhưng rồi năm phút, mười phút, một tiếng, hai tiếng, bốn tiếng, tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại, còn gã đàn ông tôi mong chờ vẫn chưa xuất hiện.

"alo minghao, hôm nay anh có việc đột xuất, em tự mình về được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro