P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không..."

"Chẳng phải tôi đã nói với chị rồi sao?"

"Tss...nhanh,nhanh một chút"

Kẻ nằm trên người nằm dưới, hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau không chừa kẽ hở. Tiếng thở dốc, âm thanh ma mị tràn ngập căn phòng. Thời tiết ngoài kia thật khác biệt với nhiệt độ trong căn phòng này, từng cành cây thi nhau đập vào cửa sổ báo trước một cơn mưa sắp đến

"Arggg...hưm, làm làm ơn..urgg"

"Chị nói gì cơ? Tôi nghe chưa có rõ" 

Dứt lời cô liền đưa ngón tay vào sâu hơn tiểu huyệt đạo kia, thúc mạnh từng chút một. Giọt nước mắt cũng vì thế mà lăn xuống gò má, càng nhìn Moonbyul nàng lại càng chán ghét nhưng những cú thúc ấy lại đem cho nàng nhiều cảm xúc kì lạ. Thay vì những cú thúc đau đớn, nàng đón nhận sự yêu thương của cô, cả cơ thể bỗng chốc trở nên khó chịu, dường như cần được lấp đầy.

"Mi...Miko nhanh nhanh đi..."

Nàng là đang được cô áp dưới thân, được cô yêu thương nhưng đôi môi kia luôn cất lên tiếng gọi tên của người con gái là sao?

 ta đối xử với chị như vậy, chị vẫn đem lòng yêu  ta sao Kim Yong Sun?

Rốt cuộc trong mắt chị, vị trí của tôi nằm  đâuHay tôi chỉ  vật thế thân cho kẻ  chị hằng đêm mong nhớ thôi sao?

Khốn kiếp....!

Cô rút ngón tay ra khỏi huyệt đạo kia, chồm người dậy, nhặt lại bộ quần áo nhăn nhúm của mình mặc lại đồ rồi lấy đồ của nàng, ném lên giường. Nàng hụt hẫng, toan tính nắm tay cô kéo lại nhưng rồi lại không thể. Giữa nàng và cô, đâu hề tồn tại tình yêu ? Chỉ là một giao kèo nhỏ và cũng có thể chỉ là lời mà nàng thốt lên trong khi thấy Miko đang ôm hôn một kẻ khác, nàng lúc đấy đi cùng cô chỉ còn biết trân trân, hướng mắt về phía trước.

"Đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau, tôi không phải món đồ chơi mà chị đem tôi ra làm trò cười cho Miko!"

Lời nói ra rồi sẽ chẳng có gì lấy lại được nữa, nơi ngực trái như có hàng ngàn mũi kim đâm xuyên trái tim nhỏ của cô vậy, biết nàng không yêu mình, nàng chỉ coi mình là kẻ thế thân, kẻ để giải toả mọi nỗi buồn của nàng nhưng cô vẫn hết mực quan tâm, bảo vệ nàng, luôn bên cạnh nàng những lúc Miko đang vui vẻ bên một người con gái khác.

"Kim Yong Sun, chúng ta chia tay đi, chị hãy về với người mà chị yêu thương"

"Không yêu nhau, vậy tại sao chị cứ phải ép lòng mình cơ chứ?"

"Chia tay? Em đang nghĩ gì vậy Moonbyul? Em thực sự muốn chia tay sao?" Nàng cau mày khó chịu, chỉ một chút nữa thôi là có thể ngủ ngon giấc nhưng chính cô là người làm nàng hụt hẫng, cả người ngứa ngáy không thôi. Thật khó chịu

"Đúng! Tôi muốn chia tay"
 
"Vậy số tiền của tôi em mau trả đi! À còn nữa, em phá giao ước, số tiền nợ liền tăng gấp đôi"

"Bức người quá đáng...Tôi mắc nợ gì chị sao Kim Yong Sun? Miko, Miko mới là người chị yêu chứ không phải tôi, tôi không phải món đồ chơi để chị ném vào mặt Miko khiến chị ta ghen"

"Cái này..." Bị nói trúng tim đen, nàng ấp úng, nhưng sự thật thì nàng đang muốn làm như vậy. Nàng chỉ muốn mượn thân cô, khiến Miko ghen, quay về bên cô và dứt khoát đuổi kẻ mang tên Moon Byul Yi kia đi. 

"Làm ơn, đừng có diễn kịch nữa! Tôi mệt mỏi lắm rồi! Coi như tôi cầu xin chị, tôi muốn về nhà! Số tiền đó, tôi sẽ trả lại cho chị không thiếu một đồng"

Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, nàng liếc cô rồi ra mở cửa. Nụ cười trên gương mặt lại nở ra, không còn căng thẳng như khi nãy nữa đối diện với nàng là Miko trong tình trạng say khướt, không biết trời đất là gì.

"Mi..Miko, sao lại ra nông nỗi này? Chị đã uống bao nhiêu rượu thế?" Trên gương mặt nàng, một cỗ lo lắng đang ngập tràn. Nhưng đáp lại nàng, Miko nhìn nàng bằng ánh mắt đượm buồm, đôi tay vòng qua cổ nàng rồi kéo nàng lại gần, ôm chặt nàng vào lòng

"Chị xin lỗi em! Xin lỗi Kim Yong Sun của chị!"

Nhận được hơi ấm từ chị, nàng không khỏi mềm lòng, bao nhiêu những câu hỏi nàng muốn hỏi chị, hỏi chị cho rõ ngọn ngành đều tan biến sau cái ôm này. 

Có chuyện gì xảy ra với chị thế Chun Miko? 

Chị đã đi đâu suốt mấy ngày này? Có biết em nhớ chị đến phát điên không? Rồi chị trở về nhà, cơ thể thì toàn mùi rượu

"Xin lỗi...xin lỗi em cái gì chứ?"

"Yong! Chị xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em" Miko không kìm được nước mắt, vẫn ôm nàng vào lòng, nước mắt cứ trực trào ướt hết một mảng vai áo của nàng

"Xin lỗi sao?" Không phải nàng, người đặt ra câu hỏi đấy lại chính là Moon Byul Yi. Người mà đang đứng nhìn nàng ôm Miko, trong lòng không khỏi nhói lên từng nhịp.

"Chị...rốt cuộc có tư cách gì để xin lỗi Yong Sun? Chuyện chị gây ra, làm tổn thương chị ấy cũng có thể xin lỗi sao? Gương vỡ rồi, chị xin lỗi nó có lành lại được à? Chị..."

"Moonbyul! Đừng nói gì hết!" Nàng cắt ngang lời cô, rời bỏ cái ôm của Miko, quay ra nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm. Ánh mắt ấy, suốt mấy ngày nay cô cũng quen với nó rồi. Giá mà hôm ấy, nó không nhận số tiền của nàng, ba nó không nhận số tiền ấy thì bây giờ cô đơn phương nàng cũng được, chấp nhận là kẻ đứng sau cũng được. Nhưng đừng bắt cô phải sống chung một mái nhà cùng Kim Yong Sun khi cô chỉ là kẻ xen ngang giữa cuộc tình của nàng và Chun Miko mà thôi.

"Yong Sun, chị nhìn lại cô ta xem? Cô ta có suy nghĩ cho chị không? Có yêu thương chị không? Hay chỉ vì tài sản và gia thế của chị mà thôi?"

"Yong...chị xin lỗi, chị làm em tổn thương là lỗi của chị nhưng chị không có ý gì, cũng không là loại  người như lời Moonbyul nói..chị.."

Miko xiết chặt bàn tay nàng, đôi mắt lại nhoè đi, giọng nói lắp bắp
Chị đâu phải là loại người như Moonbyul nói 

"Miko! Chị diễn giỏi lắm! Tôi nghĩ...."

Cô cười khả ái, chưa nói được trọn vẹn lãnh ngay cú tát giáng trời từ kẻ mà cô yêu thương suốt bao lâu nay.

Đúng! Chính là Kim Yong Sun!
Cô chao đảo, ngã xuống ghế sofa khoé miệng rỉ máu, đưa tay quệt nhẹ khẽ nhếch môi nhìn hai con người đang bảo vệ, yêu thương nhau kia đang thi nhau khoét vào tim cô những đau thương mà cô đang phải gồng mình,ép nó xuống.

"Hay lắm Kim Yong Sun! Chị yên tâm, số tiền mà ba tôi nhận của chị tôi chắc chắn sẽ trả lại! Hợp đồng giữa chúng ta từ đây sẽ huỷ bỏ! Bởi lẽ chị là người vi phạm hợp đồng!" Dứt lời nàng vơ tấm áo da khoác lên người, đi lướt qua nàng không một lời từ biệt, chỉ nhẹ nhàng hôn hờ vào trán nàng rồi tiến thẳng ra chỗ Miko

"Moon Byul Yi! You lose!" Giọng nói của Miko đủ để cho cô nghe rõ từng câu chữ một, nụ cười khả ố vạch trên mặt Miko

Huh? Gia thế và tài sản sao?

Kim Yong Sun! Kẻ yêu thương em nói đúng rồi đấy

Rốt cuộc thì em vẫn ngốc như ngày nào Yong Sun ạ! Đúng rồi, cứ  việc đuổi cô ta đi...và rồi bất ngờ sẽ sớm đến với em thôi! 

Cô người yêu ngốc nghếch của tôi ạ! Love you~

Cô bước từng bước nặng nề ra khỏi cổng, ngắm nhìn lại một lượt căn dinh thự to lớn này, mùi hoa hồng-loài mà nàng yêu thích theo gió nhẹ bay, thoảng qua cánh mũi của cô. Đôi bàn tay nắm chặt lại, bỗng chốc nhớ đến gương mặt của Miko làm cô càng không khỏi tức giận

"Cho tới bao giờ chị mới nhận ra hả Kim Yong Sun? Cô ta là đang lừa gạt chị mà thôi! Ngốc..."

Cô hít một hơi thật sâu, đè nén những cơn giận xuống đáy lòng, những nỗi đau khi nãy, cả cái tát mà nàng dành tặng cho cô cứ như một thước phim tua chậm trong đầu nàng, như những con dao găm cắm vào tim không thể rút ra được, nơi bên ngực trái không ngừng rỉ máu...

"Alo?"

"Moon Byul Yi? Lâu lắm rồi mới...thấy gọi cho...tôi~Hmmm.."

"......"

"S...sao thế? Moon..Moon Moonbyul~?"

"..."

"Chị...khoẻ chứ? Chắc là đang hạnh phúc lắm nhỉ?"

Ôi trời cái con người thất thường này, giữa 2,3 giờ sáng gọi cho người ta rồi hỏi người khoẻ không. Mà cũng thật kì lạ, người ở đầu dây bên kia,nói năng thì ấp úng lạ thường
"...." 

Bỗng mặt mày cô đỏ ủng, có lẽ cũng hiểu đầu dây bên kia đang xảy ra chuyện gì, giọng nói thì ấp úng, trong điện thoại toàn vang tiếng thở..Thật buồn cười, chưa ai như cô giữa đêm khuya lắc lơ người ta đang chìm vào giấc ngủ ngon lành thì bị gọi làm phiền

"Sao rồi? Sao gọi điện đúng lúc thế? Sống chung nhà với Kim Yong Sun, theo đúng yêu cầu của cô ấy có vui chưa?"

"Jennie! Chị đừng nhắc đến cái tên Kim Yong Sun đấy nữa! Thật rõ ghét mà!" Cô vừa nói, tay vừa xuýt xoa bên má đang đỏ ửng kia, lòng nghĩ tới nàng mà không tài nào xử đẹp nàng được.

"Đồ dại gái! Mất hết cả tiền đồ~"

"Đúng là mất hết tiền đồ, Moonbyul đúng là chẳng bao giờ bằng người ta được Bánh Bao nhỉ" Từ bao giờ điện thoại đã mở loa, truyền đến tai cô là giọng nói quen thuộc của bà chị Kim Jisoo.

"Thôi nào, em gọi cho hai người là muốn hai người chuyển giúp em số tiền ban đầu em nhận từ Yong Sun cho chị ấy, kể từ giờ giữa em và Yong Sun chỉ còn là hai kẻ xa lạ, không quen không biết"

"...."

"Sáng mai rồi chị chuyển Jennie nhé, nhưng chị biết phải làm gì rồi đấy? Em cần giữ bí mật để phá kế hoạch của Miko!"

"Được rồi, lần sau còn gọi điện giữa đêm khuya như này thì đừng trách tại sao Kim Jisoo này đấm cho em không trượt phát nào,biết chưa?"

Chỉ vì muốn tiếp cận kẻ thù, tiếp cận người mình yêu thương mà cô làm giả thân thế, che dấu thân phận thật sự của bản thân. Nhưng rồi kết quả lại không như mong muốn, cô nhận lại chỉ toàn đau thương,những tổn thương ấy cứ dần lan toả, rách lớn hơn trong tim cô. Có lẽ nó khó để có thể lành lại được.

Có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ? Một người như Moonbyul vì lí do gì lại nhận một số tiền lớn từ Kim Yong Sun để giúp bố mình trong khi Moonbyul là người tiền thì không bao giờ thiếu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro