P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu sét đánh, nó có thật thì phải?
Đúng rồi đấy, Moon Byul Yi rơi vào lưới tình của Kim Yong Sun lâu rồi...

Kể từ khi...Hai người còn rất nhỏ...

FLASHBACK

Từ khi còn nhỏ, Yong Sun và Moonbyul sống ngay cạnh nhà nhau. Ông Kim và ông Moon là hai người bạn thân thiết, Yong Sun và Moonbyul là hai người chị em thân thiết suốt ngày cùng nhau đi chơi, quấn quýt lấy nhau cả ngày cũng được. Và cũng ngay từ lần đầu gặp mặt Moon Byul Yi cô đây đã đem lòng thương mến Kim Yong Sun. Mỗi ngày được nhìn Yong Sun vui đùa cùng nàng cũng đủ làm Moonbyul hạnh phúc lắm rồi.

"Yong Sun, cầm lấy đi"

"Tại sao lại đưa nó cho chị?" Moonbyul tặng cho Yong Sun một chiếc vòng tay, thức cả đêm, chính đôi tay này làm tặng nàng, Moonbyul muốn nói hết lòng mình cho Yong Sun nghe.

"Người ta thích...thích thì tặng cho chị thôi"

"Cám ơn Moonbyul nhiều nha, chị sẽ giữ nó thật cẩn thận"

"Yong..Yong Sun này! Em..em có chuyện muốn nói"

Yong Sun đeo vòng Moonbyul tặng vào tay, cứ giơ tay lên ngắm nó suốt. Cách làm thật tinh xảo, từng đường từng nét trên sợi dây rất đều đặn không lệch một chút nào, có lẽ đây là chiếc vòng tỉ mỉ và đẹp nhất mà nàng từng có được. Nhưng Moonbyul đâu có biết được rằng, sau chiếc vòng này cô sẽ chẳng thể gặp Yong Sun được nữa.

"Moonbyul nói đi, chị nghe này" Liền ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đen láy đang nhìn mình chằm chằm của Moonbyul.

"Gia đình em sắp qua Thái, có lẽ sẽ không quay về Hàn Quốc nữa, chị nhớ giữ gìn sức khoẻ nha Yong Sun!"

Chợt cô xoa đầu chị, nở một nụ cười tươi rói, muốn nói hết lòng mình cho nàng nhưng có lẽ là quá muộn rồi thì phải? 

"Tại..tại sao? Chẳng phải ở Hàn Quốc cũng rất thú vị? Có..có chị bên Moonbyul mà.." Nàng nhìn cô, mặt mày méo xệch đi, dường như là sắp khóc đến nơi rồi. Nơi khoé mắt kia, bỗng trở nên trìu mến và nó như đang muốn níu kéo cô ở lại.

"Có..có phải là Moonbyul ghét chị rồi đúng không?"

"...."

"Không..không phải, Moonbyul thương chị không hết sao nỡ ghét chị được cơ chứ Yong Sun! Moonbyul cũng muốn ở lại với chị lắm nhưng gia đình em có việc, em phải về rồi" Cô kéo nàng vào lòng, xoa đầu đứa trẻ đang khóc thút thít kia, chợt cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng rồi mỉm cười ôm chặt nàng vào lòng.

"Kim Yong Sun! Em thích chị!"

Kim Yong Sun! Em thích chị!

Em thích chị..!

Em thích chị..!

"Moonbyul..?"

Nàng nhìn cô một hồi lâu, bỗng đẩy mạnh cô ra, lấy tay quệt dòng nước ấm trong suốt kia.

Cái con người phía trước mặt nàng là đang tỏ tình với nàng đây mà, vậy tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu cơ chứ? Lại còn đẩy người ta ngã nữa?

"Yong Sun..chị làm sao thế?"

"Em mau đi đi! Mau trở về Thái đi, tôi không muốn nhìn thấy em"

"Tại..tại sao? Sao chị lại nói như thế?"

"Tôi..từ trước tới bây giờ không hề thích em, coi chị như là chị em mà thôi! Giữa chúng ta chỉ là chị em không thể có chuyện như thế?" Tay nàng nắm chặt chiếc vòng của cô, khi nãy mọi chuyện vẫn êm đềm lắm mà, vòng nàng cũng nhận, cười thì nàng cũng cười rồi đấy.

Níu giữ cô ở lại cơ mà, tại sao giờ lại nói ra những lời nói lạnh lùng như vậy cơ chứ...?

"Chúng ta đúng là chơi với nhau từ nhỏ, nhưng tôi chỉ xem em là em gái mà thôi! Tôi thật ghê tởm con người em! Nữ với nữ sao? Thật là vô lí" Nhận lấy ánh mắt khinh bỉ, chán ghét của nàng tia thẳng vào mắt cô.

Gương đang lành bỗng dưng vỡ vụn, nàng đâu có biết được những lời nàng vừa nói khiến cô tổn thương tới mức nào? Trái tim vừa nhận được hơi ấm từ nụ cười của nàng nay lại dập tắt thay vào đó là những con dao nhọn hoắt đang lao thẳng vào tim cô.

"Yong..."

"Đừng gọi tên tôi Moon Byul Yi, em không xứng khi gọi tên tôi"

"..."

Trông phút chốc những lời cô định nói bỗng hoá thành những giọt nước mắt, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Giá mà cô không nói, không tỏ tình, không thổ lộ có lẽ mối quan hệ giữa cô và nàng sẽ chẳng như bây giờ.

Kim Yong Sun! Chị thật là quá đáng!
Tại..tại sao chị có thể nói những lời nói như vậy được chứ? Chị có biết tôi đau đến như thế nào không Kim Yong Sun? Tại sao chứ? Hãy cho tôi lí do Kim Yong Sun!

"Được! Kim Yong Sun! Tôi sẽ đi ngay, đi theo như yêu cầu của chị".

Nàng khẽ cười, nhìn theo tấm lưng của Moonbyul dần dần mờ đi trong vườn hoa hồng của nàng. Đưa tay lên, nhìn chiếc vòng mà Moonbyul vừa tặng liền tháo ra vứt xuống đất, lẳng lẳng đi vào nhà.

Tặng vòng sao? Tôi không dám nhận quà từ một kẻ đáng ghê tởm như em đâu Moon Byul Yi!

Shhhh...

5 NĂM SAU. . .

Sau khi nhận được cuộc gọi quan trọng từ người ba, cô tức tốc đặt vé máy bay trở về trốn cũ nơi chất chứa kỉ niệm đau thương. Cùng gia đình trở về Thái, gây dựng lại công ty bị phá sản, trở thành người đứng đầu trong tập đoàn. Chi nhánh bên Hàn Quốc gặp trắc trở, theo yêu cầu của ông Moon cô sang Hàn tìm hiểu chuyện đang diễn ra đối với công ty con.

"Con đã trở về rồi, con đã nói với ba rồi! Giữa cái đất nước Hàn này không nên mở chi nhánh chỉ thêm tổn hại mà thôi!" Cô thở dài, lấy bật lửa châm điếu thuốc sẵn trên bàn nhìn ba cô đang đắn đo suy nghĩ.

"Moonbyul, việc này rất gấp nên ba cần con xử lí! Đối với con bây giờ bỏ ra một số tiền lớn chắc cũng chỉ là tép riu mà thôi" Ông Moon mở tập hồ sơ ra, lấy một tờ giấy đem đến trước mặt cô.

"Huh?"

Là cái gì cũng không rõ nữa, rốt cuộc người ba này của mình đang làm cái gì vậy cơ chứ?

"Ba chuyển nhượng công ty này cho công ty PR sao?" Cô nhíu mày, nhìn những dòng chữ trên tờ giấy mà không hỏi bàng hoàng.

"Là do bị ép"

"Bị ép? Ai ép ba để con đi xử lí người ấy" Cô nắm chặt tờ giấy, vội dập điếu thuốc, trong đôi mắt ấy ánh lên sự tức giận đến tột cùng.

"Là tôi..Kim Yong Sun!"

Chất giọng ấm áp quen thuộc, cô làm sao mà có thể quên nó được chứ? 5 năm bên Thái, nỗi nhớ về nàng chẳng bao giờ nguôi ngoai được. Mỗi ngày nó càng lớn dần hơn, những bài báo, những tin tức liên quan đến công ty của nàng, cô xem và đọc không sót một tin nhưng càng không thể ngờ cho đến khi gặp lại, nàng trở thành một người con gái đầy quyền lực và hơn hết xinh đẹp hơn rất nhiều.

"Yong Sun..sao chị lại ở đây?"

"Câu này..tôi phải hỏi cô mới phải Moon Byul Yi?"

Nàng tiến về phía cô, ngồi đối diện với cô nở nụ cười khả ái. Lấy trong túi ra một tờ giấy đặt lên bàn rồi đẩy nó về phía Moonbyul.

"Ba cô huỷ hợp đồng làm ăn với bên tôi, theo như điều kiện của bản hợp đồng công ty của cô sẽ được giao lại cho bên tôi quản lí! Còn nếu không thì phải bồi thường cho chúng tôi về bản hợp đồng này"

"....."

"Sao? Bây giờ cô muốn như thế nào Moon Byul Yi?"

"Số tiền bồi thường là bao nhiêu?"

"2 triệu won" Nàng lạnh lùng nói.

"Cái..cái gì? Chị có bị điên không Kim Yong Sun?" Cô nhìn bản hợp đồng rồi lại nhìn con người kiêu ngạo kia, nuốt vội cục tức vào bụng mình. Bằng mọi giá không thể bán công ty này được, dù sao đây cũng là công ty nơi mà xuất phát điểm của cô và ông Moon không thể bán.

Hay lắm Kim Yong Sun! Khá khen cho chị, ép tôi và ba tôi tới con đường này
Chị muốn chặn đường làm ăn của tôi và ba tôi ngay sau khi biết ba tôi quay lại mở chi nhánh ở Hàn sao?

2 triệu won à? Nó quá bé so với tôi, thôi được tôi sẽ chiều theo ý chị lần này! Chị không thoát khỏi tôi đâu Kim Yong Sun!

"Nhưng hiện tại..tôi không có số tiền lớn như thế, liệu chị có thể thư thư cho tôi vài ngày chứ?" Cô nhíu mày, thương lượng với nàng ý mà.

"Không được! Chuyện làm ăn, không thể chậm trễ được"

"Công ty tôi nhất quyết không bán, tiền cũng không có đủ làm sao có thể bồi thường cho chị được Yong Sun?"

"Cái này.."

Nàng có chút dè chừng, biết đâu cô lại dở âm mưu gì thì sao? Từ lúc nhỏ cho tới giờ kẻ kia lúc nào cũng quậy phá cô hết đã vậy cho sẽ cho Moonbyul nếm trải cảm giác đau thương là gì. Như chuẩn bị từ trước, nàng lấy trong túi xách một tờ giấy khác, lấy một cây bút trong túi rồi đặt trước mặt Moonbyul.

"Tôi sẽ cho cô mượn tiền, chỉ cần kí vào đây là đủ"

Khó hiểu nhìn vào tờ giấy đặt trên bàn kia, cầm nó lên trên gương mặt của cô bao nhiêu sự ngạc nhiên đều thể hiện rõ, những lời muốn nói như có gì đó nghẹn lại ở cổ không thể nói tiếp được nữa. Khuôn mặt tối sầm lại, đặt lại tờ giấy lên bàn rồi đẩy về phía nàng.

"Kim Yong Sun, chị có bị điên không?"

"Tôi..tôi thích chị là thật lòng tình cảm đấy có thể chị sẽ quên nhưng 5 năm rồi lòng tôi vẫn hướng về chị, vẫn như thế chẳng bao giờ lung lay..nhưng tôi không phải trò chơi của chị! Đừng lấy tôi ra làm trò đùa cho thiên hạ"

"Chỉ một chữ kí, nó khó thế sao?" Nàng nhíu mày nhìn Moonbyul.

"Khó? Vậy sao? Chị đưa cho tôi thứ này để làm gì? Tình cảm của tôi chỉ đáng bằng một chữ kí thôi sao?" Cô lấy lại tờ giấy, xé nó làm trăm mảnh rồi ném xuống đất.

"Tôi cho em suy nghĩ 3 ngày, không có câu trả lời lập tức công ty này sẽ được phá huỷ! Và hơn thế nữa cô cùng ba cô sẽ lên mọi trang báo trên đất nước Hàn này!" Nàng đứng dậy, nở nụ cười khả ái rồi quay lưng bước về phía cửa

Shhh...

Kim Yong Sun! Chị quá đáng lắm, chẳng phải đang vui vẻ bên Miko hay sao? Hà cớ gì bắt tôi phải làm như thế?

Được! Sẽ như ý chị muốn, còn Miko chắc chắn tôi sẽ phải vạch mặt cáo già của cô ta cho chị thấy rõ! Yong Sun là đồ đại ngốc...!

"Khoan...không cần đến 3 ngày..tôi tôi đồng ý"

"Tốt!" Dứt lời liền đóng cửa, mang theo hồn vía của Moonbyul đi mất còn ông Moon thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra

"Moonbyul, Yong Sun nó đòi bồi thường 2 triệu won sao con không chuyển cho nó? Việc gì mà phải khổ sở như thế cơ chứ..Haizz! Ta biết là con đem lòng yêu Yong Sun nhưng có cần phải làm như thế này để tiếp cận con bé không? Thật hết thuốc chữa với con mà Moon Byul Yi!" Ông Moon ôm đầu lắc nguầy nguậy.

"Ba à..con khác biệt giống ba đấy còn gì? Ba không cần phải lo xa quá, có chuyện con lập tức sẽ trở về Thái, mọi chuyện còn lại ba sẽ tự giải quyết"

Kim Yong Sun, chị cứ đứng đấy chờ tôi!
Bằng mọi giá tôi sẽ làm cho chị phải yêu tôi, Miko là người như thế nào chị sau này cũng sẽ rõ mà thôi!

ENDFLASHBLACK

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro