P3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đấy! Người ta nói Moon Byul Yi không có tiền đồ, quả là đúng"

"Chị còn chưa mổ xẻ mày ra đâu đấy? Mày có biết giờ là mấy giờ rồi không? Giữa đêm giữa hôm,gọi điện ầm ĩ rồi kéo vali qua đây là như thế nào?" Jisoo trừng mắt nhìn về phía Moonbyul, ôm một bụng căm phẫn, tuôn ra một tràng tức giận.

Cái kẻ vừa nói, đang ngồi xem phim và nhai bỏng kia là Kim Jisoo chứ còn ai vào đây nữa. Chẳng là Moonbyul chưa kiếm được căn nhà nào thích hợp để mua, liền hạ giọng mua nguyên một siêu thị đồ ăn vặt mang tới nhà cho Jisoo và Jennie kèm theo đống hành lí của mình.

"Yahh..Kim Jisoo! Dù sao em cũng có tâm mua đồ ăn cho chị với chị Jennie rồi nhá"

"Chị nói có lệch câu nào à? Nhìn lại mày xem, tưởng thế nào cuối cùng cũng bị Miko mượn tay Yong Sun đá đít mày ra khỏi nhà Yong Sun, quả nhiên là hợp tình hợp lí. Không nhờ Yong Sun chắc giờ chị cũng chả có gà mà ăn ý nhỉ? Có lẽ phải gọi điện để cám ơn Yong Sun một tiếng mới được!" Jisoo nhìn hộp gà vừa được mang tới, mắt sáng như trái đất bắt gặp mặt trời vậy.

"Haizz..Chị nghiêm túc không được à Jisoo! Em đang buồn tới chết đây" Moonbyul bĩu môi nhìn kẻ đang ngồi vừa nhai gà vừa xem phim mà tức đến phát khóc mất thôi.

"Wue..wue? Chị chả thấy cái bản mặt mày có chữ 'buồn' gì cả có mà có chữ 'ghen' thì đúng hơn ý" Jisoo quay lại nhìn cô, tay làm động tác rồi bĩu môi tiếp tục ăn gà với xem phim.

"Thôi nào Jisoo! Moonbyul lại đây, đã ăn uống gì chưa?" Jennie lắc đầu rồi kéo Moonbyul ngồi xuống bàn ăn.

"Em chẳng còn tâm trạng để ăn uống, giờ này muộn rồi mà lại làm phiền hai người..thật có lỗi quá mà" Cô xụ mặt, nhớ tới nàng nữa rồi, nhìn gương mặt nàng lo lắng cho Miko mà không phải mình tim cô như có ai bóp chặt lại, chặt đến nỗi không thở nổi nữa rồi...

"Không sao đâu Moonbyul, nhà tụi chị cũng như nhà em dù sao em cũng mới trở về Hàn mà! Đô thị, đường xá giờ thay đổi cũng không ít bây giờ ngủ sớm mai cùng chị đi xem qua mấy ngôi nhà ở gần đây" Jennie quay ra nhìn Jisoo rồi lắc đầu.

"Cả chị nữa Jisoo, thay vì ngồi đó xem phim mau qua đây đi"

"Sh...hai cái đứa này! Bánh Bao em quên rồi sao? Mấy khu phố gần đây nhà thì không thiếu, Moonbyul dư sức mua mấy căn nhà cũng được. Quan trọng là những căn nhà ấy đều nằm trong danh sách thuộc bộ phận quản lí của Yong Sun, muốn mua được nhà đều phải duyệt qua bởi Yong Sun! Cơ hội mày ở gần tụi chị bất khả thi nhé!" Jisoo vừa kiếm chai rượu nho vừa nói. Moonbyul không nói gì, chỉ là đang suy nghĩ xem làm cách nào không cần duyệt mà vẫn mua được nhà trót lọt...

Rồi giờ phải làm như nào đây?

Không ngờ sau 5 năm, chị lại giỏi như vậy, quả thực là người mà tôi yêu thương suốt 5 năm nay...

Chị ghê tởm tôi..chị nói nữ với nữ là nghịch lí?

Vậy sao..đối với cô ta chị lại không thấy ghê tởm? Lại hết mực yêu thương, mong nhớ và lo lắng cho cô ta thôi không hết..?

Liệu, chị có đang nghĩ đến cảm nhận của tôi không..Kim Yong Sun....?

Cô ngồi vò đầu bứt tai, suy nghĩ đủ cách để mua được nhà. Đến công ty ba ở cũng được nhưng lại chẳng đủ thiết bị cần thiết để cô có thể sinh sống được ở đấy, chỉ đơn giản là làm việc được thôi. Chi nhánh chính cũng không được, đến cả việc dừng tay để cũng chẳng có huống gì là nơi để ăn uống, ngủ nghỉ cô cho cơ chứ. Jisoo từ lúc nào đã đặt trước mặt cô một cốc rượu nho, tay còn lại thì đưa miếng gà vào miệng của Jennie.

"Jisoo này, hay chị mua nhà giúp em, căn nhà sẽ đứng tên chị chỉ như vậy Yong Sun mới bán"

"What? Chị mày ở nhà với Jennie là chưa đủ hả Moonbyul?"

"Coi như là giúp đỡ em lần này đi, dù sao chị cũng có mất mát cái gì đâu chẳng chỉ là nói dối Yong Sun mà thôi, chẳng phải chị đã ăn nguyên cả cân gà đây sao?" Nhấp một ngụm rượu nhỏ, cô cười hềnh hệch" Chứ em nào có dám, bắt chị phải rời xa chị Jennie đâu cơ chứ" Moonbyul nhún vai rồi lại cười.

"...."

"Được thôi, nhưng bù lại phải giúp công ty chị quảng bá sản phẩm" Jennie ngồi im lặng nãy giờ cũng đã chịu lên tiếng, chỉ là mua hộ nhà đứng tên của Jisoo điều đó là bình thường chỉ cần Moonbyul chịu quảng cáo sản phẩm cho công JJ thì cái gì cũng đôi vợ chồng nhà cũng sẽ giúp cô.

"Quảng bá sản phẩm sao?" Moonbyul chau mày khó hiểu nhìn Jennie.

"Ừ thì..cứ coi như thế đi, chúng ta là chị giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà! Kẻ như em, tài sắc vẹn toàn, khuôn mặt đâu có nơi nào là chê được! Nhìn xem, quyến rũ muốn chết à" Jennie quay qua nhìn Jisoo, tặc lưỡi lắc đầu ngán ngẩm chỉ mong sao Jisoo cao gần ngang người ta là được rồi .

Moonbyul không nói gì, gật đầu lia lịa, tưởng điều kiện gì khó khăn chứ quảng bá sản phẩm giúp Jen và Soo là chuyện nhỏ. Vậy là cô sẽ có một căn nhà mới, không cần phải về Thái nữa, có lẽ phải đuổi khéo ba của mình về Thái để quản lí tập đoàn mất.

..........

"Miko, chị mau nằm xuống nghỉ ngơi đi" Nàng đỡ Miko trở về phòng, toàn người xộc lên mùi rượu, thứ mà nàng cảm thấy ghét nhất nhưng cũng khiến nàng say đắm nhất.

"Yong..." Miko nói nhỏ, chỉ đủ cho bản thân nghe thấy, vội kéo nàng ngã xuống lòng mình, đôi bàn tay to lớn ôm chặt nàng vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc trên người nàng.

"Em vẫn ở đây..Miko" Nàng khẽ ngước mặt lên nhìn Miko, nở một nụ cười đầy mật ngọt rồi hôn nhẹ lên đôi môi đang hé kia ra, gương mặt thì đỏ ửng..có lẽ đây là lần đầu nàng chủ động hôn chị.

"..." 

Không khí im lặng bao trùm, ngoài trời lất phất vài hạt mưa, cũng thật may mắn, nếu chị không về nhà sớm có lẽ phải dầm mưa ngoài kia, chịu cơn lạnh giá suốt cả đêm mất..Bỗng nàng nhớ tới Moonbyul, nhớ tới kẻ mà nàng vừa đánh.

Moonbyul..liệu có đang đứng ngoài kia hứng trọn cơn mưa không..?

Moonbyul..liệu có đang chờ nàng gọi điện hỏi xem đang nơi nào hay không..?

Moonbyul..hiện tại đang ở đâu, nàng có biết hay không?

Shh...sao tự dưng phải nhớ tới cô ta cơ chứ!

"Yong...chị yêu em"

Chị liền nắm chặt cổ tay nàng, áp nàng dưới thân mình, nàng không kịp phản ứng nằm gọn dưới thân Miko. Chị cúi xuống hôn lên môi nàng nhưng nàng lại né tránh nụ hôn ấy, nàng đẩy Miko ra trong lòng dâng lên một cảm xúc bứt rứt và khó chịu. Chị khó hiểu nhìn nàng, tay dần buông lỏng cổ tay nàng ra, nằm xuống bên cạnh nàng thút thít.

"Xin..xin lỗi em"

Lại nữa! Chị xin lỗi em vì cái gì chứ Chun Miko..?

Chết tiệt...!

"Miko..em yêu chị!" Dứt lời liền đè lên người chị, đôi môi khẽ chạm vào đôi môi khô khốc của chị, đưa tay lau đi những giọt nước mắt chỉ vừa chớm rơi trên gò má đang ửng hồng kia. Nhận được hơi ấm quen thuộc từ nàng, đáp trả lại nụ hôn của nàng, áp nàng dưới thân...

Không còn vướng bận, không còn bứt rứt khó chịu, từng mảnh vải rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Từng nụ hôn rải đều trên cơ thể nõn nà của nàng..âm thanh kiều mị mỗi ngày một lớn hơn, tiếng rên rỉ vang khắp căn phòng lấn át cả tiếng mưa ngoài kia. Thời tiết ngoài kia thật chẳng thể bằng thời tiết trong căn phòng hiện tại..

Nhưng đâu ai biết được rằng, bầu trời đổ cơn mưa lớn như muốn trút hết nỗi buồn của ai đó,cơn mưa không ngừng rơi, dường như mỗi lúc một nặng hạt. Mưa như muốn cuốn đi mọi muộn phiền, muốn nuốt trôi hết tất cả chỉ giữ lại một chút kỉ niệm đẹp sau khi cơn mưa ngừng rơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro