P4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chậc, tiền đồ của Moon Byul Yi bay hết rồi, lời nói với nàng đêm qua cũng theo cơn mưa đi luôn rồi. Cả đêm qua chẳng ngủ được, mới sáng sớm mặc quần áo gọn gàng, tóc tai cũng ổn định mặt cũng chẳng còn bơ phờ nữa. Cơ mà nghe nói cô sẽ nhờ Jennie chuyển tiền qua cho Yong Sun nhưng rốt cuộc thì chẳng chuyển nữa, sáng sớm sang nhà người ta rồi cơ.
................
"Jennie, chị không cần chuyển khoản nữa, em sẽ trực tiếp qua nhà Yong Sun, muốn nói chuyện rõ ràng với cô ấy"

"Được, nên nhớ dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng quá kích động kẻo Yong Sun sẽ đuổi em về ngay tức khắc, em nên nhớ Yong Sun giờ rất yêu Miko" Cô gật gù, liền phóng con moto vừa được chuyển tới từ tờ mờ sáng nay.
.................

Đứng trước căn dinh thự to lớn của nàng, dễ dàng quẹt thẻ đi vào, ai cũng rõ riêng Moonbyul có thẻ riêng do chính tay Yong Sun đưa và Moonbyul được quyền đi lại tự do trong căn dinh thự này. Khi cửa vừa mở, gia nhân liền cúi chào cô, nhìn gương mặt của Moonbyul không phải ai là không biết đến cô cả, sự xuất hiện của cô hàng ngày ở dinh thự này là quá đỗi quen thuộc đối với họ.

"Cô Moon!"

"Yong Sun đâu? Đến giờ này vẫn chưa dậy sao? Mọi hôm nàng ấy vẫn dậy sớm và tưới nước cho vườn hoa hồng cơ mà?" Cô vẫn còn nhớ rất rõ thói quen của nàng lúc sáng sớm, mỗi sáng thức dậy đều thấy nàng đang chăm non cho vườn hoa hồng của chính mình, có hôm nào mà đi vội giai nhân sẽ thay nàng chăm non vườn hoa ấy.

"....."

Giai nhân không biết nói ra sao, thái độ thì ấp úng, có lẽ chị ta cũng hiểu được một phần câu chuyện..chẳng phải là Miko đã trở về từ đêm qua hay sao? Chuyện Yong Sun dậy muộn, có lẽ là...

Cô liền vùng vằng, đi nhanh vào nhà, bên trong im ắng đến lạ thường, đôi giày của Miko vẫn ở sảnh, túi xách và áo khoác vứt bừa bãi trên ghế sofa, có lẽ hai con người kia..đang đánh giấc ngon trong căn phòng của nàng. Vội vàng đi lên lầu, không thèm cởi giày chạy một mạch lên, nhìn thấy cửa phòng nàng, nơi trái tim ngự trị dường như biết rằng sắp có chuyện xảy ra, những lời nói của nàng chợt ùa về như thước phim tua chậm. Cánh tay vươn về phía cửa, bất giác cứng lại, không dám mở cửa nữa, chỉ đứng dựa vào tường, nước mắt lã chã rơi..tay vô thức chặn đôi môi đang thấm nước mắt..

"Yong.."

"Mi..Miko, mau"

"Mi..Miko , em em sắp.."

"Thả lỏng, Yong..của em thắt chặt quá, chị không cử động được.."

"Hmmm.."

"Chậm..chậm lại Miko, urgg.."

Hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, thân xác trần trụi, không một mảnh vải trên thân, tiếng thở dốc những âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng của nàng lại càng làm cô đau đớn hơn, trái tim như bị cắt ra hàng vạn mảnh, như có kẻ cầm dao khoét từng lỗ trên trái tim của nàng, đem bỏ vào miệng mà nhai ngấu nghiến..

Kim Yong Sun..chị thật là quá đáng, chị không nghĩ đến tôi sao Yong Sun...?
Hức..hức! Yong..Yong Sun, làm ơn tha cho tôi! Đừng..tôi xin chọ.

Tôi..tôi đau lắm rồi, tôi mệt mỏi lắm rồi..
Xin chị..xin chị, Kim Yong Sun.

Cô nhắm chặt mắt, tay bịt chặt hai tai lại, không muốn nghe nữa không muốn biết chuyện gì đang xảy ra nữa, lại càng không muốn gặp mặt Kim Yong Sun nữa..Tiếng hét của nàng kết thúc trận hoan ái, triền miên. Quá mệt mỏi, nhẹ nhàng hôn lên môi Miko, nở nụ cười khả ái rồi nhắm đôi mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

"Moon..Moonbyul?" Miko quần áo đã chỉnh tề, vừa mở cửa liền nhìn thấy cô đang ngồi đối diện cửa phòng nàng, người dựa vào hành lang, đôi mắt nhắm chặt lại, nhìn dáng vẻ hiện tại của Moonbyul mà sao trong lòng Miko lại cảm thấy rất hả hê, chưa bao giờ lại cảm thấy thoải mái như bây giờ.

Cô ngẩng lên, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào mặt Miko, khẽ nhếch môi đứng vụt dậy đưa tay đấm thẳng vào mặt của Miko, nhưng chị ta nào đâu có né tránh, chấp nhận lãnh trọn cú đấm của nàng, khoé môi bật máu, ngã nhào xuống đất. Miko chao đảo, đứng dậy vịn tay vào lan can, ánh mắt khinh bỉ nhìn Moonbyul, đưa tay quệt khoé môi, nhìn Moonbyul rồi mỉm cười-một nụ cười đắc thắng.

"Tức giận, cũng chẳng để làm gì đâu Moon Byul Yi, ngay từ đầu cô đã thua tôi rồi, thua tôi về mọi mặt, nhìn xem Moon Byul Yi? Cô..chẳng xứng đáng nhận được tình yêu của Yong đâu.."

"Shhhh...ai cho chị có cái quyền gọi Yong Sun là Yong! Câm miệng lại.."

"Suỵt! Đừng để Yong thức dậy, em ấy đang rất mệt mỏi" Chị khẽ nhếch môi, ngoắc tay chỉ xuống dưới nhà, là đang muốn cùng Moonbyul xuống phòng khách nói chuyện cho đàng hoàng, tử tế chứ cứ mãi như này, chẳng bao lâu chị sẽ nhập viện vì bị Moonbyul cho ăn no đòn mất..

"Khốn nạn..Miko, tôi không thể tha cho.."

"Bình tĩnh nào Moonbyul,  ngẫm lại  xemChẳng phải Yong Sun  yêu tôi sao lấy quyền   lên tiếng  đây  chứ nên nhớ   với Yong Sun chỉ  mối quan hệ làm ăn  thôi, số tiền   đang nợ  Yong Sun vẫn chưa trả em ấy..."

"Vậy ngay cả việc.. ấy cùng tôi  hợp đồng  người yêu  cũng bỏ qua saoThật nực cười nhỉ..?" Cô ngắt lời Miko, tiến sát lại gần Miko, khẽ nâng cằm Miko rồi mỉm cười. Cô diễn thế..liệu đã tốt chưa? Nhìn cái vẻ của Miko chỉ khiến cô thêm điên là muốn, hiện tại chỉ muốn đấm chết kẻ đứng trước mặt thôi,chỉ muốn đánh cho Miko tới chết, cái kẻ làm tổn thương Yong Sun của cô.

"Phụt..hahahaha"

"Moonbyul.. ngây thơ quá rồi, chuyện này tôi biết được cách đây không lâu.. chẳng phải  vẫn rất thích hay sao Yong Sun đâu .

"Sao?
Bị tôi nói trúng tim đen rồi à?" Miko khẽ nhướn mày, đẩy Moonbyul ra rồi đi xuống cầu thang, cô nắm chặt cổ tay Miko, kéo ngược chị lại khiến tấm lưng kia đập thẳng vào tường.

"Chị..." Dứt lời liền đưa tay tát lên tát vào má Miko, chợt có bàn tay chặn lại hất tay cô ra.

"Moonbyul, rốt cuộc em muốn làm gì? Miko đắc tội gì với em sao Moonbyul?" Nàng nhíu mày, nhìn Moonbyul bỗng một cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng. Nàng ban đầu chẳng phải còn đang mong nhớ Moonbyul, vậy sao bây giờ lại chán ghét người ta đến vậy..?

"Chị ta lừa dối chị, quan hệ với cô gái khác bên ngoài thế không phải là đắc tội thì là gì?"

"Moonbyul, em làm ơn đừng nghĩ Miko là người như vậy, đừng nghĩ xấu cho Miko nữa, chẳng phải tôi đã nói rồi sao?"

Một bầu im lặng kéo dài, cô nhìn ánh mắt của nàng, bao yêu thương, lo lắng đều đổ dồn trên con người kia..rốt cuộc đến khi nào nàng mới thôi hết ngốc đây? Có lẽ ánh mắt ấy, ánh mắt của nàng sẽ chẳng bao giờ thuộc về cô cả..Cô khẽ cười, đưa tay quệt đi dòng nước sắp lăn khỏi khoé mắt.

"Miko, chị xuống nhà trước có được không? Em muốn nói chuyện với Moonbyul một chút..chị hãy cứ ăn sáng trước, em xuống sẽ ăn sau" Nàng nỏi nhỏ với Miko, rồi đẩy nhẹ chị về phía cầu thang chị không nói gì, gật đầu nhẹ rồi đi xuống cầu thang để nàng và cô nói chuyện.

"Yong.."

"Đừng gọi tôi như thế, tôi không thích" Nàng liền ngắt lời của cô, vết thương trong tim mỗi lời nàng nói khiến nó càng rạn nứt lớn hơn, rỉ máu không ngừng.

Chúng ta gần nhau vài cm, vậy mà lại như là xa nhau cả vạn dặm..đứng cạnh nhau như cách xa ngàn thước. Chạm vào được nhau nhưng lại không thể nắm chặt đối phương dù chỉ là một chút hơi ấm..dường như tất cả mọi thứ đều trở nên lạ lùng, cô đơn lạnh lẽo đến tột cùng..có gì đó mỗi giây, mỗi phút như một tấm màn nhỏ ngăn cách giữa hai người. Sợi chỉ đỏ mỏng manh,bám chặt lấy cổ tay cô, tình cảm này sẽ chẳng bao giờ được đáp lại, ngay cả ánh nhìn của nàng..cũng chỉ nhận được từ nàng ánh nhìn khinh bỉ, kinh tởm và lạnh lùng không có chút lo lắng, quan tâm..

"Tôi tới đây với mục đích là muốn thương lượng cùng chị về số tiền mà tôi nợ chị..nhưng có lẽ chẳng cần nữa, tôi sẽ bảo người đem qua trả tận tay cho chị số tiền tôi nợ, ngay bây giờ tôi liền rời khỏi căn nhà này, nếu chúng ta có gặp nhau thì giữa tôi và chị chỉ là người dưng không quen, không biết như vậy đã vừa lòng chị chưa Kim Yong Sun..?" Dứt lời liền hôn phớt lên môi nàng, nở nụ cười tuyệt vọng rồi rời khỏi dinh thự.

Nhìn bóng lưng mỗi lúc một nhỏ dần, khuất sau cánh cửa  biến mấtNàng bất giác đưa tay sờ nhẹ lên đôi môi khô khốc của bản thân, vẫn còn  vị, mùi hương của  sót lạiNơi trú ngụ con tim bỗng hẫng một nhịp..lòng dâng lên cảm giác đau đớn, nàng tự hỏi bản thân..

Liệu  hay không, nàng đã đem lòng yêu Moon Byul Yi..?

 dần chấp nhận, hiểu ra mọi chuyện Miko đang gây tổn thương cho nàng..? Nhưng chẳng phải nàng  Miko đều vui vẻ hay saoRốt cuộc, thứ khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhức nhối trong lòng này  ..?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro