P14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng bừng tỉnh, đầu đau nhức khó tả, vừa ngồi dậy một cảm đau đớn truyền lên ép nàng nằm xuống giường. Bên cạnh nàng là hơi ấm quen thuộc, tay vòng lấy ôm eo nàng nhìn gương mặt cô làm nàng nhớ lại tất cả sự việc đêm qua, nước mắt không kìm nén được, theo dòng cảm xúc ướt đẫm hai gò má. Có lẽ người con gái kia đã đi khuất dạng từ đêm hôm qua, nhặt lại quần áo mặc vào người

"Là đã tỉnh?" Cô đã dậy từ lúc nào,nhìn thấy nàng liền cất tiếng nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng, một cái nhìn cũng không có. Tiến lại gần nàng, tóm chặt lấy cổ tay nàng "Còn không thèm nhìn tôi?" Cô nhíu mày, xoay gương mặt nàng lại, đôi mắt sớm đã sưng đỏ vì cô. Nàng gồng người, đêm hôm qua mãnh liệt như nào..nàng biết, cơ thể dường như chẳng có sức mà đôi co với người này nữa, nhưng thật tiếc nàng cảm thấy ghê sợ..kinh tởm con người đứng trước mặt nàng.

"Tôi nói, chị không nghe thấy sao?" Tóm chặt lấy hai bên tay nàng,  xoay người nàng lại, ép nàng ngã xuống giường, áp môi mình lên môi cô, thưởng thức vị ngọt trên môi nàng,tay cơ hồ không để yên, cởi bỏ từng nút áo của nàng ra. Nàng cố gắng kháng cự,tóm lấy cổ tay cô, ngăn cản hành động của cô

"Buông..buông tôi ra, đồ khốn nạn" Nàng liền hất mạnh tay cô, đẩy cô ngã xuống đất, lùi về góc tường rồi ngồi thụp xuống sàn nhà "Mau..mau cút đi, tránh xa tôi ra" Nàng khóc lớn, hai tay vô thức ôm chặt lấy đôi chân, cả cơ thể không ngừng run rẩy.

"Tôi..làm sao mà khốn nạn được như chị?" Cô đứng dậy, phủi quần áo "Nói tôi là 'đồ khốn nạn' ? Chị nhìn bản thân chị đêm qua xem..chà chà, chẳng phải là rất hạnh phúc đấy sao?" Cô nhíu tiến về phía nàng, cúi xuống nâng mặt nàng lên "Ngoan ngoãn nghe lời, bằng không đừng trách tôi ác" Cô trừng mắt nhìn nàng

"Tại sao tôi phải nghe lời em? Sau tất cả em làm như thế với tôi? Chuốc thuốc tôi, ép tôi lên giường với kẻ khác, em có vui không? Tôi xin tha thứ, em có để lời tha thứ đó lọt tai em không..Hay em là đang muốn trả thù tôi?" Nàng nói một tràng, hất mạnh tay cô. Cô khẽ mỉm cười, lấy điện thoại trên bàn, rồi đưa nó ra trước mặt nàng "chị nhìn xem..cơ thể này, có tuyệt không?" Cô lại nâng mặt nàng lên, ép nàng nhìn vào điện thoại. Nàng kinh ngạc, tính giật lại điện thoại nhưng nhanh chóng cô đã nhét nó vào túi "Sao? Có quen không?"

"Em, em điên rồi Moonbyul..mau mau xoá chúng, tôi xin em...làm ơn" Nàng túm lấy cổ áo cô, gục mặt lên vai cô mà khóc lóc, van nài cô

"Nếu ngoan ngoãn, nghe lời tôi..tôi sẽ xoá những tấm ảnh, bằng không hình tượng của Kim tổng đây, sẽ thật là khó giữ nha" Cô xoa đầu nàng, lau đi những dòng nước mắt trên gương mặt nàng.

"Sau tất cả những gì..em làm với tôi từ mấy hôm nay và ngay bây giờ, em ép tôi phải nghe lời em, vì sao cơ chứ? Em thật kinh tởm, Moonbyul.."

"Tôi ghê tởm con người em, em ép tôi..ép tôi bằng được, tôi van xin em, em có nghe thấy hay không? Có hiểu cho tôi hay không?" Nàng nhìn Moonbyul, tát thật mạnh vào mặt cô, khoé môi liền rỉ máu. Đôi mắt cô trở nên đục ngầu, lạnh lẽo đến không tưởng, bóp chặt lấy miệng nàng như muốn nó vỡ vụn ra, mãnh liệt hôn lên đôi môi ấy, tay càn rỡ xé tan cái nàng đang mặc. Hôn tới khi môi nàng sưng đỏ, nàng không còn kháng cự, mới chịu rời ra nở nụ cười khinh bỉ

"Được thôi, những tấm hình này..ngay lập tức..."

"Đượ..được, tôi nghe em" Nàng giọng khàn khàn, cắt đứt câu nói của cô, phải giữ bình tĩnh lắm nàng mới trả lời được.

"Tốt. Chuyện tối qua, chỉ là sự trừng phạt nhẹ nhàng, chị có thấy vui vẻ không Kim Yong Sun?" Cô nhíu mày, bóp miệng nàng.

"Tôi..tôi.." Nàng ấp úng, nhìn cô, không để cho nàng nói hết liền áp môi mình vào môi nàng. Không mạnh bạo, mang đến sự dịu dàng. Cái lưỡi đinh hương, quét qua hàm răng nàng, luồn lách vào khoang miệng nàng nếm trọn vị ngọt trong khoang miệng. Nàng để mặc cho cô hôn, không thái độ, không phản ứng, cũng không phối hợp..giờ đây nàng chỉ là một kẻ vô hồn.

"Phối hợp một chút, tôi nói như thế nào?" Cô cắn thật mạnh vào môi nàng khiến nó bật máu, nàng khẽ nhăn mặt, vòng đôi tay qua cổ cô, kéo cô về phía mình..đáp trả lại nụ hôn của cô, nước mắt lại rơi xuống hai bên gò má. Cảm nhận được cần không khí, cô luyến tiếc rời khỏi bờ môi sưng đỏ kia.
"Tôi sẽ đưa chị về Hàn" Cười nhẹ với nàng, ẵm nàng vào lòng rồi cùng nàng trở về..
..................................................
"Moonbyul,chị về thật đấy à..mọi chuyện là còn chưa xong?" Dantee nhìn cô rồi lại nhìn nàng.

"Yong Sun muốn về,tôi cùng chị ấy trở về. Hai vé em đặt cho tôi,đâu rồi?" Nói xong, liền kéo nàng vào lòng.

Dantee dường như đã hiểu chuyện, nhìn gương mặt vô hồn của nàng, Dantee mỗi cỗ đau xót dâng lên,khẽ liếc nhìn qua đôi môi nàng, nó sưng tấy và có vết thương trên môi.

Haizzz, nhìn là biết chị ý bị Moonbyul ép đây mà..đừng nói là đêm qua hai người ấy..Shhh, bỏ ngay cái suy nghĩ lung tung này đi Dantee, mày lại vớ vẩn rồi

"Chị cứ việc ra sân bay, chỉ cần nói mình là Moonbyul, người ta liền cho chị lên máy bay" Dantee cười.

"Mọi việc còn lại, giao hết cho em, giúp tôi nốt..còn nữa tìm được tung tích của Carn liền báo cho tôi biết, tìm thêm được manh mối liền gửi qua mail cho tôi, tôi sẽ lo việc giải manh mối" Nói một hồi, rồi nắm lấy tay nàng trở ra ngoài "Ở lại..cẩn thận đấy, đừng để bản thân mình bị tóm, cậu mà bị tóm rồi thì mọi chuyện sẽ rơi vào ngõ cụt đấy" Cô dừng lại, tạm biệt Dantee rồi cùng nàng đến sân bay..

"Moonbyul, chị cứ yên tâm..mọi việc để em giải quyết nốt,chị trở về giữ gìn sức khoẻ" Dantee theo cô ra tận ngoài cửa, chào tạm biệt rồi mới trở vào trong nhà

"Sao? Cô ta đi rồi hả?" Một người con gái ngồi trên sofa,nhâm nhi tách cafe..
"Cô..cô là ai? Sao lại có mặt ở đây?" Dantee hoảng hốt, hét lên gọi bảo vệ nhưng ngay lập tức bị bịt miệng, trói vào cái ghế ghỗ gần đấy. Người con gái kia, ngồi đối diện với anh, bắt chéo chân, miệng hút thuốc nhả một lần khói trắng vào không trung

"Suỵt..đừng có la lên như thế chứ, mắc công người trong nhà lại tưởng anh bị điên" Cô ta mỉm cười "Dantee, anh yên tâm anh trai của anh vẫn rất an toàn, không sao cả" Nói xong, liền giơ ảnh của Carn ra trước mặt Dantee.

"Ưm..ưm, hưm" Dantee nhìn thấy tấm ảnh,nđôi mắt gằn lên tia đỏ, dùng sức để thoát khỏi cái ghế.

"Bình tĩnh một chút, Dae Dantee. Nghe lời tôi, anh trai anh sẽ an toàn, bằng không ngay lập tức.." Cô ta cười lớn, nhìn thẳng vào mắt Dantee "

*Bùm* " Rồi nhả một làn khói trắng từ miệng "Cởi bịt miệng cho hắn"

"Không..không được hại anh trai tôi.." Dantee hét lên.

"Suỵt, suỵt" Tên áo đen bên cạnh liền đấm mạnh vào bụng Dantee "Hực..hực,nđau..đau" Anh khẽ nhăn mặt, nhìn kẻ ngồi trước mặt mình "Cô..cô muốn gì ở tôi?"

"Toàn bộ thông tin chi nhánh của tập đoàn LM ở Nhật, danh sách những kẻ nắm giữ cổ phần của công ty, còn nữa bắt họ phải bán với giá thấp nhất và tôi sẽ mua toàn bộ cổ phần" Cô ta nhả một làn khói rồi nói tiếp "Tức là, công ty con của LM liền chuyển nhượng sang cho tôi"

"Điều..điều này là không thể" Dantee lập tức lắc đầu, công sức của Moonbyul không thể để kẻ khác nắm giữ và hưởng thụ được. Cô ta đứng dậy, nhíu mày nhìn Dantee, lấy trong người ra một khẩu súng rồi chĩa thẳng vào mặt anh "Vậy thì, mọi thứ tôi sẽ tự quyết"
*ĐOÀNG*

"Mau lục soát căn nhà này,kiếm cho tao bằng được tất cả những gì liên quan đến LM"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro