P13 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao rồi Dantee?" Cô ngồi đối diện với Dantee, tay xem lại những thứ mà Dantee thu thập được và trong ngăn kéo của thư kí, Dantee đã lấy trộm một chút ma tuý và có chụp lại ảnh trước khi dọn dẹp lại ngăn bàn, chi nhánh thì tạm thời bị niêm phong trong quá trình điều tra.

"Đây chính xác là ma tuý, nhưng lượng ma tuý rất ít và chủ yếu là bột mì. Em đã cho người kiểm tra,nhưng đợi phản hồi từ phía cảnh sát thì rất lâu, hơn nữa em có đưa ra bằng chứng và cho họ kiểm tra thì họ nói em cố tình làm như vậy để lấp liếm tội của công ty" Dantee dừng lại một chút, tay lướt điện thoại tìm đến mail của Carn "Đây là manh mối là anh Carn có gửi cho em, trước ngày anh ấy mất tích, theo em có lẽ anh ấy cũng đoán được rằng mình sẽ bị bắt để bịt đầu mối, nhưng lại không ngờ tới căn nhà sẽ bị thiêu cháy" Dantee nghiến răng.

"Đám cảnh sát..đã được mua chuộc rồi nếu không tại vì sao khi cô ấy đang làm việc, cảnh sát đột ngột xông thẳng lên phòng và được nhận lệnh là công ty ta buôn bán ma tuý rồi điều tra công ty chúng ta?" Cô dừng lại,mở mail lên " 2 3 2 3 " Liền nhíu mày "Một chút tương quan?" Ngay sau đó liền đưa mail cho Dantee xem
" 2 3 2 3 ?" Dantee khó hiểu nhìn cô
"Beran nhặt được mẩu giấy ghi một dãy số có 8 số,đưa nó cho tôi xem..3 số cuối trong dãy số ở mail này trùng với số tôi có được" Cô nhíu mày,nhớ lại dãy số đó " 1 3 2 3"

"Vậy là chỉ khác nhau ở con số đầu tiên?" Dantee gãi đầu, nhìn mãi mà chẳng hiểu gì. Chụp lại mail của Carn, sau đó ngồi xem lại những bằng chứng được kết luận và cho rằng công ty của cô dính líu tới việc buôn bán ma tuý, kiếm thêm lợi nhuận

Một dãy số mới,những bằng chứ giả và hơn nữa đám cảnh sát bị mua chuộc..chứng tỏ kẻ này không phải dạng tầm thường, thâu tóm cả đám cảnh sát?

Không chỉ huỷ hoại chi nhánh bên Nhật,còn làm những hợp đồng mới kí kết cùng với số tiền cũng theo vụ nổ mà bay biến sạch, rốt cuộc là kẻ này là đang muốn cái gì từ mình..?

Những con số này, có thể liên quan đến cái gì cơ chứ? Shhh..tại sao lại quên mất nhỉ?

"A, chị Moonbyul này..em tìm được nơi ở tạm thời của chị Yong Sun rồi" Dantee lấy trong túi áo khoác một tờ giấy nhỏ có ghi địa chỉ khách sạn mà nàng ở, cầm lấy nó khẽ nhếch môi
Kim Yong Sun,để xem lần này chị sẽ chạy đi đâu? Chị xem xem, tôi sẽ làm gì chị tiếp theo đây Yong Sun yêu dấu?

"Dantee, mọi chuyện của công ty tiếp tục quản lí giúp tôi, đặt giúp tôi 2 vé về Hàn vào ngày mai, còn nữa..bảo với Beran và Berin giúp tôi công việc chi nhánh của LM bên LA nhé..giúp tôi việc này" Cô đẩy chồng hợp đồng về phía Dantee rồi nói, Dantee lẳng lặng gật đầu và làm theo những gì mà cô giao phó...
...........................................

Hôm nay thời tiết đẹp hơn mọi khi, nàng liền tản bộ quanh công viên,vừa đi vừa nghĩ tới Moonbyul. Nàng không ngờ, nàng là người luôn luôn làm tổn thương tới cô, cô yêu nàng như vậy nhưng bản thân nàng lại không nhận ra, luôn hắt hủi cô..kể từ khi cô còn nhỏ, rời Hàn trở về Thái. Không chỉ như vậy, nàng cùng với Miko làm tổn thương cô nặng nề, khiến cô coi nàng bằng không, lúc nào cũng là ánh mắt vô hồn, lạnh lùng nhìn nàng.

"Không được, phải trở về chỗ Moonbyul" Nàng vừa quay người lại, liền bị một kẻ ôm lấy eo, tay cầm chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc mê, bịt miệng nàng. Nàng chỉ biết dãy dụa, đôi mắt dần dần cũng tối lại, khoảng trời phía trước mỗi lúc một tối hơn

A..Moonbyul, Moonbyul mau cứu chị..mùi hương này" Một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào khoang mũi nàng..
..............................................

Ngoài trời lại mưa lớn, thời tiết chỉ duy trì vẻ đẹp đẽ của nó khi không có chuyện gì xảy ra mà thôi. Khi nàng tỉnh lại, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt đối với nàng, mùi ẩm mốc xộc thẳng lên khoang mũi khiến nàng cảm thấy khó chịu,căn phòng một chút ánh sáng cũng không có, chỉ có một ngọn nến nhỏ duy nhất đang cháy và dường như nó sắp cháy hết. Tiếng bước chân mỗi ngày một lớn, mùi hương quen thuộc kia cũng theo tiếng bước chân, nhìn nàng trong bóng tối, ngồi xuống đối diện với nàng. Nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, nét mặt nàng bỗng nhiên hoảng sợ nhưng lại có chút ấm áp lên lỏi, nàng không thể nhìn rõ người trước mặt nhưng chính mùi hương quen thuộc đấy, nó giúp nàng nhận diện được người đang ngồi trước mặt nàng là ai.

"Moon..Moonbyul?" Nàng mấp máy môi, khẽ hỏi người trước mặt, mùi hương quen thuộc đấy chính xác là mùi bạc trên người Moonbyul. Nàng đoán đúng người, cô im lặng chống tay lên bàn, nhìn nàng với ánh mắt đầy khinh bỉ nhưng có lẽ nàng chẳng thể nào nhận ra nổi. Im lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ có tiếng gió rít que khe cửa sổ, từng đợt mưa cứ tuôn xối xả ngoài trời.

"Là tôi" Im lặng một lúc, cô nhẹ nhàng lên tiếng, mùi thuốc lan ra xung quanh khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng mỉm cười, chỉ hi vọng cô sẽ nhìn thấy nụ cười ấy, nhưng lại nhận ra điều bất thường từ bản thân mình "Moonbyul, tại sao..lại trói chị, mau cởi trói cho em đi" Nàng nhìn theo bóng người cô rồi nói.

"Cởi trói? Tại sao chứ? Tôi mất công theo chị, tóm được chị..tại sao lại phải cởi trói?" Cô hít một hơi, nhìn nàng cười trào phúng.

"Moonbyul..đừng như vậy, chị xin em" Nàng cúi đầu, hai đầu ngón chân cọ xát vào nhau, dường như là nàng đã yêu Moonbyul từ lúc nào rồi

"Chị có muốn biết tại sao tôi lại bắt chị tới nơi này hay không?" Vừa lấy một cốc nước, tay cô thả một viên thuốc vào cốc nước, khẽ lắc nhẹ nó rồi đặt trước mặt nàng "Chị thử nghĩ mà xem, chị có nhớ hôm qua..tôi vui vẻ như thế nào không? Cô gái kia, thật là biết chăm sóc và quan tâm tôi rất nhiều nha" Cô chép miệng, nhìn nàng nở nụ cười quỷ dị "Tiếng rên của cô ấy, thực là rất thoả mãn tôi, cô ta biết cách làm tôi lên đỉnh..làm tôi sung sướng a~" Tiến lại gần phía nàng, ngồi lên đùi nàng rồi cởi từng cúc áo nàng ra. Nàng có chút hoảng sợ, cảm nhận được da thịt ấm nóng của cô đang chạm vào cơ thể nàng.

"Mau..mau im đi Moonbyul" Nàng lắc đầu "Không..không được Moonbyul" mím chặt môi, dãy dụa muốn thoát khỏi cô, nhưng hai tay bị trói chặt ở sau ghế, do thuốc mê nên cơ thể trở nên mềm nhũn chỉ một lát là không còn sức kháng nghị. Cô khẽ mỉm cười, cảnh xuân của nàng chỉ còn cách một chiếc bra đen nữa mà thôi, liền quay người lấy cốc nước trên bàn đưa ra trước mặt nàng.

"Uống nước một chút, chị sẽ cảm thấy thoải mái hơn" Cô đưa nó về phía miệng nàng, nàng mở miệng nhận từng chút nước mà cô đưa vào miệng "Sao, đã bớt khó chịu?" Cô hỏi nàng.

"Đỡ rồi..Moonbyul,tha thứ cho xho5 có được hay không?" Nàng uống nước, nhìn chằm chằm người trước mặt khẽ hỏi, chỉ mong câu trả lời sẽ là đồng ý. Cô đứng dậy, trở về chỗ cũ lấy chai rượu vang đã chuẩn bị sẵn, liền mở ra rót rượu uống "Tha thứ? Tại sao lại phải tha thứ cho chị,Yong Sun?" Cô nâng li rượu, tay mân mê miệng li rồi đưa lên uống, chất lỏng đỏ từ từ chảy vào họng.

"Chị có thấy buồn cười không Yong Sun? Tôi đối với là thật lòng..Ừ, nhưng nhìn lại bản thân chị xem, đối xử với tôi chẳng ra gì, còn coi tình cảm tôi là trò đùa, giờ nói tha thứ, nói xin lỗi nghe nó thật đơn giản nhỉ, Yong Sun?" Đặt li rượu xuống, tiếp tục rót rượu "Kim Yong Sun, chị là đồ khốn nạn, thật không biết chị là loại người như nào nữa..a~" Dứt lời liền rên như mèo nhỏ, tiến về phía nàng, lại ngồi xuống đùi nàng đưa cốc rượu hướng tới gương mặt kia.

"Rượu vang, rất ngon..chị muốn thử không, Kim Yong Sun?" Tay còn lại, liền cởi bra đen của nàng ra, cảnh xuân trước mặt cô đều được phơi bày "Kim Yong Sun, tôi sẽ cho chị..nếm trải những tổn thương mà tôi phải nhận từ chị" Đổ li rượu lên ngực nàng, trở về chỗ cũ ngồi đối diện với nàng.

"Cô ta,
là đã chúng xuân dược của tôi..đêm nay, cô sẽ được ăn sạch cô ấy" Nụ cười quỷ dị xuất hiện trên gương mặt cô, nàng nghe dứt lời liền sợ hãi, hoảng loạn nhìn bóng dáng người con gái đang đứng trước mặt mình.

"Hôm nay ,tôi sẽ phục vụ em..thật tốt a~" Người con gái kia liền cúi xuống, cởi trói cho nàng, toàn bộ mảnh vải trên người nàng cũng theo dây thừng mà rơi xuống đất "Ngược lại, em phải phối hợp cho thật tốt đấy..bảo bối" Tóm chặt lấy hai tay nàng, bế nàng lên rồi ném nàng xuống giường, áp thân mình lên thân nàng. Nàng cố gắng kháng cự, nhưng cơ thể dường như không nghe theo suy nghĩ của nàng nữa,nó đang ham muốn, khó chịu, cả cơ thể như một ngọn lửa muốn thiêu sống nàng

"Moon..Moonbyul, đừng làm vậy..với chị mà, chị xin em" Dòng nước mắt kìm nén đã trực trào ra gò má,nàng một lần nữa cầu xin Moonbyul. Nhưng đáp lại nàng chỉ là một nụ cười khinh bỉ, ngồi lặng yên trên ghế nhấm nháp rượu vang và nhìn nàng bị hành hạ..

"Ưm..không, không được" Nàng oằn mình,tay tóm chặt lấy ga giường

"Ngoan nào, bảo bối" Người con gái kia hôn khắp cơ thể nàng, mỗi chỗ trên da thịt nàng đều để lại dấu đỏ ửng.

"Ha..ha, đừng đừng mà" Dòng nước mắt lại tuôn trào, dòng nước mắt tổn thương, đau lòng đến tột cùng

"....." Nhìn thấy nàng bị hành hạ, cô cảm thấy rất thoải mái nhưng sâu trong tim lại dấy lên hàng loạt tổn thương, nhìn nàng cô lại càng đau đớn hơn nữa, chỉ muốn lao tới tách hai con người kia ra.

Nàng cố gắng kháng cự, đá mạnh vào bụng kẻ phía trên khiến cô ta ngã xuống đất. Đôi mắt mờ dần đi, đỏ ngầu vì dục vọng đang trỗi dậy, nàng nhìn về phía cô, như một con thú kiếm mối lao nhanh về phía cô nhưng lại bị người con gái kia tóm được. Cô ta khẽ nhếch miệng, kéo nàng ngược lại rồi đẩy mạnh xuống giường, đè ép nàng thật chặt.

"Không..không, Moonbyul cứu...cứu chị, chị xin em.." Nàng tuyệt vọng, dùng chút sức lực còn lại kháng cự, nhưng cơ thể nàng không nghe theo ý nàng "Xin em, đừng làm vậy mà.." Khóc ướt một mảng gối ,ánh mắt nàng nhìn cô đầy sự van nài nhưng cô chỉ ngồi đó, đưa ánh mắt vô hồn nhìn nàng, nghiêng đầu khẽ mỉm cười "Chúc chị...Một đêm vui vẻ, Kim Yong Sun..." Tay lắc li rượu vang rồi uống một hơi cạn sạch li rượu.

"...." Nàng lặng thinh, nhìn người con gái đang ngồi uống rượu nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, trong lòng tràn ngập tổn thương..
Từ bao giờ cô trở nên lạnh lùng như vậy..? Người mà từng yêu nàng,đâu mất rồi..?
.
.
.
"Nhanh, nhanh đi..tôi không chịu được" Chỉ không lâu sau đấy, căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc nàng tóm chặt drap giường, chân quấn chặt lấy hông người kia.

"Rên đi, bảo bối..rên cho tôi nghe, tôi giúp em thoả mãn" Cô gái kia cười thoả mãn

"Arghh..arghh, tôi..tôi muốn thêm" Nàng thở dốc, khó nhọc nói từng lời "Nhanh..nhanh hơn,mạnh lên..mạnh lên. . .Arghhh~" Cơ thể nàng đưa đẩy theo từng nhịp, xuân dược dường như chưa tiêu tán hết, cô liền đứng dậy, tiến về phía nàng lôi điện thoại ra, cô phải nắm bắt khoảnh khắc này mới được, chẳng phải nó rất tuyệt hay sao..?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro