P12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không được, mình phải sang Nhật cùng Moonbyul..nhưng Beran cứ như này mình không thể đi cùng được.

"Moonbyul, đợi đấy chị qua Nhật..cùng em" Nàng quả quyết.

Nhìn bóng Moonbyul khuất dần, nàng liền đẩy Beran ra chạy lên phòng nhanh soạn đồ rồi kéo vali xuống nhà, nhưng Moonbyul đã đi mất rồi.

"Beran, tôi cùng thư kí Jan sẽ trở về Hàn ngay lập tức, thời gian vừa qua thật cám ơn cô đã chuẩn bị chỗ ăn, chỗ ngủ cho chúng tôi" Nàng lặng lẽ cúi người, nói xong liền kéo vali trở ra ngoài.

"Chị mà có ý định sang Nhật, bám theo Moonbyul thì đừng mơ tưởng. Ngoan ngoãn trở về Hàn như chị nói, tôi lập tức sẽ để yên, còn không công trình giữa chị và Moonbyul tôi lập tức huỷ bỏ" 

Beran nhíu mày nhìn nàng, và đã rõ ý định của nàng khi mà Moonbyul đi khuất.

"Cô...." Nàng quay đầu lại, tay nắm chặt vali trừng mắt nhìn Beran.

"Chẳng phải bên chị là có Miko gì gì đó rồi hay sao? Vậy, vì lí do gì còn tính bám theo Moonbyul nữa? Chị không thấy chị là kẻ đang làm phiền đến Moonbyul hay sao?" 

Beran cười khinh, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.

"Vậy nên là, về Hàn đi..đừng đi theo Moonbyul nữa, còn bây giờ chị muốn về Hàn..tôi cũng không có ý định giữ chị ở lại" Beran khẽ nhún vai, châm một điếu thuốc rồi phả làn khói trắng vào mặt nàng. Nàng kìm nén, mặc kệ lời Beran nói liền gọi điện cho thư kí Jan tới sân bay, nàng sẽ bắt taxi tới thẳng sân bay, đặt vé máy bay sang Nhật ngay lập tức.

Chỉ chờ có vậy, Beran lấy điện thoại ra, khẽ mỉm cười nhìn theo bóng dáng nàng ra khỏi nhà, tay bấm điện thoại liên hồi.

==Moonbyul,người ta là theo chị đến tận nước Nhật rồi đấy, chị định để như thế sao?==
...
==Chị biết rồi, dù có sang Nhật cũng không thể nắm rõ được hành tung của chị, mặc kệ cô ta, muốn bám theo cứ để cô ấy bám theo, tôi không quan tâm cho lắm==

==Em biết rồi, chuyến bay của cô ấy ngay sau chị 1 tiếng thôi==

==Tôi sẵn lòng, chờ cô ấy ở sảnh sân bay==

==Sang đấy, chị nhớ là giải quyết cho xong mọi chuyện đi đấy nhé, em lo rằng kẻ đứng sau chuyện này, vẫn đang tiếp tục hại chị==

==Được rồi, đã tới giờ lên máy bay..chúng ta nói đến đây thôi==

Beran khẽ mỉm cười, nhanh chóng trở về phòng Berin..
................................................

Ngay khi làm xong mọi thủ tục, thư kí kéo vali giúp cô tiến vào đại sảnh thì bất ngờ cô bị một bàn tay tóm chặt lại kéo ngược về đằng sau.

"Moonbyul, xin hãy nghe chị nói.."

"Tôi và cô, chẳng còn gì để nói với nhau cả? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao..tôi không muốn cô xuất hiện trước mặt tôi nữa, một khắc cũng không" Cô gạt tay nàng ra, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Moonbyul..chị đã theo em tới tận đây, hãy nghe chị giải thích" Nàng nắm lấy đôi bàn tay thon dài kia rồi nói.

"Đi đi..mau cút đi" Cô đẩy mạnh nàng, khiến nàng ngã mạnh xuống đất, chống tay xuống mặt đấy cũng vì thế mà cổ tay nàng bị trẹo.

"A..đau, xin em..đừng đuổi chị đi" Nàng khẽ nhăn mày, cảm giác đau ở tay không bằng nỗi đau trong tim nàng hiện tại.

"Xứng đáng lắm, đừng có bám theo tôi nữa, biết chưa? Cô nên nhớ rằng, cô là kẻ làm tôi ma chẳng ra ma, người chẳng ra người. Ngu ngốc chạy theo cô, yêu một kẻ lạnh lùng như cô, vậy tôi xin hỏi cô Kim đây, trong lòng cô đã bao giờ có tôi hay chưa? Hay chỉ là những trận ân ái, triền miên giữa cô và Miko mà thôi?" Cô cúi xuống, bóp mạnh lấy cằm nàng, gằn giọng mà nói.

"...."

"Sao lại im lặng rồi? Không lẽ..là bị tôi nói trúng tim đen? Cô biết gì không? Lúc tôi áp cô dưới thân, tiếng rên của cô..nghe sao mà ma mị,nhưng lại chẳng bao giờ gọi tên tôi cả..Hay là, tôi không đủ để giúp cô thoả mãn, giúp cô đạt được khoái cảm bằng Miko?"

Cô bóp mạnh cằm nàng hơn, kéo một bên vai áo xuống, để lộ rõ những dấu tích từ trận hoan ái đêm qua giữa nàng và Miko.

"Cô nhìn xem..ngây dại đến mức trên cơ thể, lưu lại dấu vết nhiều tới như vậy cơ mà? Nằm dưới thân Miko rên rỉ, tôi nghe, tôi nhìn cô có biết cảm giác nó như thế nào không? Có cần tôi cùng với thư kí của tôi..diễn lại cho cô xem hay không,cô...."

"Ngậm miệng, Moonbyul " Nàng tát mạnh vào mặt cô, dòng nước mắt kìm nén đã trực trào ra hai bên má, nàng ôm mặt khóc như một đứa trẻ.

"Đừng có cư xử như vậy..kẻo người ta lại bảo tôi bắt nạt cô, ăn hiếp cô mất..Jan mau kiếm cho cô ấy chỗ nghỉ tốt nhất, đừng để cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, không thì đừng trách tôi đối không tốt" 

Cô cúi xuống, kéo mặt nàng lên rồi tát mạnh vào mặt nàng "Cái tát này, là tôi trả..trả lại cho cô vì đã tát tôi, sau này đừng để tôi nhìn thấy mặt cô dù chỉ một lần" Nói xong liền đứng dậy, kéo vali trở vào đại sảnh sân bay. Nàng nhìn theo bóng Moonbyul, cô đã không còn như trước nữa rồi, là một kẻ lạnh lùng, băng lãnh.

"Jan, mau kiếm cho nghỉ tốt, rồi điều tra nơi ở của Moonbyul, tôi phải đến gặp Moonbyul cho bằng được" Nàng mau chóng kéo vali tiến vào đại sảnh sân bay.

"Chẳng phải..hôm qua là chị ở LA hay sao? Hôm nay lại trở về Nhật, thật là nhanh à..làm em chờ đợi muốn chết" Là giọng nói quen thuộc của Minhuu.

"Người ta qua đó, có chút việc thôi mà" Lời nói vừa dứt, nàng quay sang liền nhìn thấy Miko cùng với một cô gái khác cười nói, ôm ấp nhau ngay đại sảnh của sân bay, và người con gái đấy chính là thư kí của Miko, nàng không thể nhìn sai được. Tiến lại gần về phía Miko, giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt Miko.

"Chị..lừa dối tôi?" Mắt nàng đỏ au, trừng mắt nhìn Miko.

"Không..không phải đâu Yong Sun" Miko khua tay,nắm chặt lấy cổ tay nàng "Chuyện không như em nghĩ đâu mà..Yong"

"Chuyện rõ ràng như vậy, chị vẫn còn muốn chối hay sao? Bộ chị nghĩ mắt tôi không tròng hay sao mà không nhận ra?" Nàng liến nhìn kẻ bên cạnh "À, đây chẳng phải là thư kí Minhuu hay sao? Rất vui được làm quen với cô" 

Nói xong liền tát mạnh vào mặt Minhuu "Bỉ ổi"

"Đúng, là tôi lừa dối cô Kim Yong Sun, đúng như là lời Moonbyul nói không sai một chút nào" Miko liền bóp chặt lấy cổ tay nàng.

"Nhưng cô nhìn xem..Moonbyul liệu có còn coi cô là người mà cô ta yêu thương nữa hay không? Hay chỉ là ghê tởm cô mà thôi, màn kịch này tôi dựng lên há chẳng phải là để cô mắc bẫy hay sao?" 

Miko chợt dừng lại, đưa tay xuýt xoa bên má, nựng nựng hai bên má của Minhuu "Kim Yong Sun, bao lâu nay cô mù quáng, cứ lao đầu theo tôi, không nghe lời Moonbyul là lỗi của cô, do cô ngu ngốc mà thôi. Cô nhìn lại bản thân mình xem, hết lần này tới lần khác đều bị tôi lừa dối, đúng chứ? Những trận hoan ái giữa tôi và cô đêm qua..chẳng phải là bị Moonbyul nhìn thấy hay sao? Bản thân cô cũng tự biết rõ điều này cơ mà,phải không?" Miko đưa tay, khẽ lướt qua mặt của nàng, trượt xuống bắp đùi của nàng, vuốt ve nó.

"Đồ vô liêm sỉ" Nàng tát mạnh vào mặt Miko.

"Mọi thứ chưa dừng lại ở đây đâu Yong của chị..cứ chờ đi, chị sẽ cho em một bất ngờ. Minhuu, chúng ta đi" Nói rồi, kéo tay Minhuu ra khỏi đại sảnh sân bay. Nàng đứng ngây ngốc, nhìn theo bóng dáng khuất dần của hai người phụ nữ, bỗng ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở

Moonbyul l..là do chị, do chị không nghe em, chị có lỗi với em. Nhưng xin em đừng lạnh lùng với chị, chị không chịu được..

Chị biết, chị sai rồi..và chị cũng biết, trái tim là đang đập vì ai, đang thổn thức vì ai rồi..

Trái tim chị, nó đau vì em, nó đập vì em..chị yêu em Moonbyul..!

"Yong, chúng ta mau kiếm chỗ nghỉ ngơi an toàn" Jan nhìn nàng mà lòng đau quặn thắt, đỡ nàng đứng dậy, tiến vào hàng ghế ngồi chờ "Hay là, chúng ta..về Hàn nhé, chúng ta nhờ hai chị"

"Không..không được, chuyện này là chuyện riêng giữa tôi và Moonbyul, tôi sẽ đích thân giải quyết. Mau kiếm chỗ nghỉ ngơi an toàn" Dứt lời liền kéo vali trở ra khỏi đại sảnh sân bay..
.................................................

Nàng ngồi thẫn trong phòng nghỉ, nhìn nàng như vậy Jan cũng không đành lòng, mang đồ ăn qua chỗ nàng, nhưng rốt cuộc nàng không ăn, nàng có nhờ người kiểm tra tất cả nơi khách sạn Moonbyul ở, muốn kiếm được Moonbyul ngay trong tối nay, tìm Moonbyul và nói rõ lòng mình.

==Cô Kim, tôi đã tìm được nơi Moonbyul ở, cô hãy tới địa chỉ này==

Nhận được tin nhắn, nàng lấy áo,khoác vội lên người rồi kéo theo thư kí Jan tới khách sạn đấy, mặc cho ngoài trời đang mưa xối xả "Mau chóng gọi taxi đi Jan, tôi muốn qua chỗ Moonbyul ngay lập tức" Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, đây là đồng hồ mà Moonbyul đã mua tặng nàng khi nàng và Moonbyul quen nhau qua hợp đồng mà nàng bày ra.

"Trời mưa, rất khó để gọi taxi, chi bằng..." Không để Jan nói hết lời, nàng liền chạy một mạch, mặc cho cơn mưa có lạnh buốt, có nặng hạt như thế nào..nhưng hôm nay nàng sẽ gặp cô cho bằng được, nàng muốn nói rõ ràng cho cô nghe. Jan không còn cách nào, chạy đuổi theo nàng, trời mỗi lúc mưa nặng hạt hơn, phố xá ở Nhật nàng đâu có nắm rõ, nếu chẳng may lạc, lại còn giữa thời tiết như thế này..thật là khó khăn đối với nàng..sương mỗi ngày một dày hơn, bao phủ cả một con đường dài.

Dù có mưa, chị vẫn sẽ tìm em..vẫn tìm đến em..Moonbyul, chị muốn em hiểu được cảm giác của chị hiện tại đang như thế nào.

Nàng chạy, vòng qua lối này, rẽ lối kia, hết quẹo trái rồi lại quẹo phải..cuối cùng cũng tới được địa chỉ mà nàng nhận được. Nhưng khi tới được nơi, thì thật là khó nói vì xung quanh đây toàn là người Nhật, nàng thực sự không hề biết tiếng Nhật.

"Để em hỏi cho" Jan từ đâu, vỗ vai nàng, cả người ướt sũng như nàng, cứ tưởng Jan sẽ lạc mất nàng trong làn sương dày đặc nhưng không vẫn đuổi kịp đấy chứ. Gặng hỏi một hồi, Jan biết được Moonbyul hiện tại đang ở đâu liền chỉ cho nàng chỗ của cô, còn mình thì đợi dưới sảnh khách sạn. Nàng đi thang máy lên, cơ thể dính mưa liền run lên một hồi, bên ngực trái đang đập liên hồi, đôi chân mệt mỏi vì chạy nãy giờ nhưng nàng vẫn cố gắng tìm được phòng của Moonbyul. Nàng bấm chuông nhưng lại chẳng ai ra mở cửa, liền bạo dạn mở cửa..cửa không hề khoá, không lẽ Moonbyul là biết nàng tới kiếm cô? 

"Moon..Moonbyul?" Nàng đưa tay bụm miệng, cảnh tưởng bên trong làm nàng bàng hoàng, cơ miệng dường như không thể mở ra được nữa..định gọi lớn tên cô như bị ai đó bóp chặt họng, nghẹn lại ở cổ không nói lên lời. Trước mặt cô là hai cơ thể xích loã, đang hoan ái và dường như không hề biết tới sự tồn tại của nàng ngoài cửa, không hề biết rằng nàng đã mở cửa và bước vào từ khi nào..

"Moon..Moon"

"Sao..? Em thích chứ.."

"A, là rất thích..hmmm~"

"Tôi, có thể giúp em..nhiều hơn thế nữa, gọi tên tôi đi"

"Moon..Moonbyul, em không chịu được..Argg~"

Tai nàng như ù đi, thời gian như trì trệ, nàng cứ đứng như vậy nhìn thấy cảnh không nên nhìn thấy, lòng nàng quặn thắt, hô hấp khó điều khiển..nơi ngực trái này, nhói lên từng cơn không sao mà ngăn cản được. Nàng muốn hét lên rồi lao đến, tách hai người ra..nhưng không, nàng có là gì của cô đâu, nàng không hề có quyền làm như vậy.

Moonbyul cũng ý thức được có người bấm chuông nhưng cô mặc kệ, sau khi cuộc hoan ái kết thúc, quấn quanh người tấm khăn choàng, cô bước ra nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa với gương mặt vô hồn. Cô lại gần, ngồi đối diện với nàng, châm một điếu thuốc rồi phả ra làn khói trắng.

"Đã nhìn thấy, đã nghe thấy rồi sao?" Khẽ nhướn mày nhìn nàng, miệng phun ra câu nói băng lãnh. 

"Chị đến nhanh một chút, chẳng phải là chị sẽ là kẻ nằm dưới thân tôi rồi hay sao?" Cô nâng mặt nàng lên đặt lên má nàng một nụ rồi cười giễu cợt.

"Moonbyul..em làm như vậy là để trả thù chị hay sao? Em làm vậy, em có biết chị đau lòng như thế nào không?" Mặt nàng đẫm nước mắt, hét thẳng vào mặt cô.

"Sao? Đau lòng? Tôi tưởng..chị sẽ không đau lòng chứ, tôi tưởng chị sẽ phải cầu xin để được tôi áp dưới thân chứ? Chị còn nhớ hôm sinh nhật chị không, tôi tưởng..tôi sẽ là món quà đặc biệt nhất dành tặng cho chị nhưng không chị nhìn xem..? Ai mới là món quà đặc biệt ấy? Là tôi hả..không phải mà là Chun Miko, là cái kẻ chị yêu thương không bất chấp, phải không?" Cô nhả làn khói màu trắng rồi nói tiếp. 

"Rốt cuộc, làm sao mà tìm được chỗ của tôi? Là vì không chịu được nữa, nên muốn tìm tôi giải toả?" Cô khẽ cười.

"Em im đi..im đi Moonbyul" Nàng hét vào mặt cô, nước mắt cạn rồi "Tôi muốn gặp em, nói với em lòng tôi, nhưng em lại như thế này, em thay đổi..thay đổi rồi" nàng tháo chiếc đồng hồ đeo trên tay, đặt nó lên bàn "Tôi trả em, trả lại món quà mà em đã tặng tôi"

"Chỉ thế thôi sao? Không còn gì nữa? Vậy thì mau đi đi, đừng để tôi nhìn thấy chị nữa..phiền phức" Cô nhếch môi, chỉ tay về phía cửa ra vào.

"Từ giờ tôi và em..chỉ là đối tác, không hơn không kém" Nàng nhìn cô, kìm nén nước mắt rồi vụt chạy ra khỏi cửa..

"Kim Yong Sun, như thế này là chưa đủ..là chưa đủ đối với chị đâu, chị có biết trái tim tôi đã phải chịu nhiều đau khổ như thế nào không?" Cô nhìn theo bóng nàng,khẽ mỉm cười "Vẫn còn màn kịch hay dành cho em, Kim Yong Sun" 

"Moonbyul..?"

"Mau cút đi, tiền tôi sẽ chuyển cho cô sau..giờ thì cút đi trước khi tôi nổi điên lên" Cô chỉ tay ra ngoài, người con gái bên trong vội mặc lại quần áo, cúi đầu rồi chạy một mạch ra ngoài

==DanTee, tìm chỗ ở của Kim Yong Sun cho tôi, lát nữa liền qua nhà em, chúng ta cùng điều tra xem ai là kẻ đang hãm hại tôi==

==Em biết rồi, chỗ của chị Yong Sun em sẽ mau tìm cho chị==

Kim Yong Sun..để xem chị sẽ chạy đi đâu, những gì tôi phải trải qua..tôi sẽ cho chị nếm mùi tổn thương, để cho chị biết rằng tôi đã phải chịu đau đớn như thế nào..?

______________________
ĐỌC THÌ ĐỌC, KHÔNG ĐỌC THÌ ĐỌC





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro