P11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Moonbyul, đừng uống nữa..chị uống nhiều lắm rồi" Beran giật lấy chai rượu từ tay cô,nhìn cô rồi lắc đầu.

"Rốt cuộc, có chuyện gì? Hôm nay sinh nhật chị Yong Sun, chị cất công chuẩn bị tại....."

"Đừng nhắc đến cô ấy nữa..cô ấy vui vẻ bên người khác rồi" Nói tới đây, cô giật lại chai rượu từ tay của Beran đưa lên miệng uống cạn sạch rồi ném nó vào góc phòng.

"Tôi yêu cô ấy, nói cô ấy về sớm..là muốn cầu hôn cô ấy, làm bữa tối là vì cô ấy. Nhưng nhìn cô ấy xem, cô ấy lại chọn Miko chứ không phải chọn tôi! Em nhìn xem, tôi có chỗ nào không bằng Miko không? Hay tôi chỉ là kẻ đến sau?" Tay lấy một chai rượu khác, bật nắp rồi tiếp tục uống.

"Yahh, không cho phép chị uống nữa" Beran giật lại chai rượu lần nữa, ngồi cạnh cô,ôm cô vào lòng.

"Moonbyul, nghe em nói..không cần phải đau khổ vì một người như vậy, chị quên được chị ta, kiếm một người con gái khác, chị sẽ hạnh phúc hơn" Beran dừng lại, uống một chút rượu rồi nói tiếp "Còn nữa, mọi chuyện chúng ta cần phải giải quyết nữa chị có hiểu không, mọi thứ dường như đang bị đảo lộn, cần phải kiếm ra thủ phạm đang phá hoại chi nhánh chị gây dựng" Beran khẽ vỗ lưng cô. Nhìn Beran, đôi mày nhíu lại rồi cười lớn, vẫn tiếp tục lấy rượu uống.

"Beran, chị biết..chị muốn ở một mình, em có thể ra ngoài được không?" Moonbyul rời khỏi cái ôm của Beran, ngồi lên cửa sổ,ánh mắt vô hồn nhìn vào màn đêm đen tối.

"Đó là chai rượu cuối cùng" Beran gật đầu, lấy những chai rượu còn lại bỏ vào túi rồi đem chúng ra ngoài, cánh cửa từ từ đóng lại. Nhìn những giọt nước mưa đọng lại trên lá, say trong cơn men lại càng làm cô nhớ đến hình ảnh hai người con gái đang ân ái, ngực trái hụt hẫng, chảy máu không ngừng, nó dường như đang âm ỉ gào thét trong tâm can, ép chủ nhân nó chấp nhận sự thật

Yong Sun, chị có biết tôi yêu chị nhiều như thế nào không..?

Yong Sun, chị có biết trái tim tôi đã phải chịu nhiều đau đớn như thế nào không..?

Yong Sun, chị có biết chị là người khiến tôi tổn thương không..?

Yong Sun, chị có biết chị chính là nguyên nhân khiến tôi hận chị hay không..?

Yong Sun, chị đã đạt được mong muốn rồi đấy..từ giờ tôi sẽ đi cho khuất mất chị ,chị sẽ không phải nhìn thấy tôi mỗi sáng nữa, không phải ở bên cạnh tôi nữa..chị, có hài lòng chưa..?

Bước từng bước nặng nề, chai rượu đã cạn từ bao giờ liền ném nó vào góc phòng, ngả mình xuống giường, dòng nước mắt lại một lần nữa rơi xuống. Bề ngoài lãnh đạm, lạnh lùng,lúc nào cũng cao sang kiêu ngạo nhưng ẩn chứa bên trong lại chi chít những nỗi đau, những tổn thương mà cô chôn giấu bấy lâu nay..ngay cả nàng cũng không thể hiểu được. Beran nghe tiếng động, quay trở lại chỗ Moonbyul, nhìn thấy cô đang nằm trên giường,chai rượu bị quăng vào góc phòng vỡ nát.

"Moonbyul, chị không được phép đau khổ như này, Moonbyul mà em từng biết không phải như thế này" Đóng cửa, khẽ rời khỏi phòng trở về phòng khách nhìn Berin ngồi trên sofa, thở dài.

"Chị Beran, chị Moonbyul sao rồi ạ?"

"Chưa bao giờ thấy Moonbyul như vậy, một kẻ lạnh lùng mà vì một người con gái..lại trở nên yếu đuối như vậy. Cũng lạ thật, Yong Sun chị ấy biết rõ tình cảm mà chị Moonbyul dành cho mình tại sao lại phải làm như vậy?" Beran ngồi xuống cạnh Berin

"Ý chị là sao, Beran?"

"Moonbyul, trong lúc say rượu chị ý có nói. Lúc chị ấy đến tìm Yong Sun ở nhà bạn thì thấy chị ấy ân ái cùng với một cô gái khác..lại còn cái gì mà Miko ý, chuyện rắc rối ghê" Beran khẽ lắc đầu.
 
"Chuyện các chi nhánh còn chưa giải quyết xong, nay Moonbyul lại như thế này..rồi sẽ có chuyện gì xảy ra đây" Nhìn Berin rồi ôm Berin vào lòng.

"Đồ ăn trên bàn, chúng ta có nên dọn đi?" Berin vùi đầu vào hõm cổ chị.

"Mai gia nhân sẽ dọn dẹp mà..cũng mệt rồi em nên trở về phòng, tôi lo một số việc của tập đoàn LM đã" Beran hôn nhẹ lên môi em rồi kéo em trở về phòng
.........................................

Sáng sớm, nàng đã đứng trước cửa dinh thự, mau chóng bước vào nhà. Nhớ đến câu nói của Moonbyul, lòng nàng lại quặn lên, đau rát đến khó chịu..mọi chuyện tốt hôm qua giữa nàng và Miko đều được Moonbyul nhìn thấy, nàng đã không còn gì để nói nữa rồi. Căn nhà được trang trí, những ngọn nến đã tắt từ bao giờ, thức ăn trên bàn không một ai động đến, mọi thứ vẫn như vậy từ tối hôm qua..

Tiệc..tiệc sao?

Nhìn thấy cái bánh sinh nhật ở bàn đối diện, nàng liền hiểu ra mọi chuyện nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn rồi.

Là Moonbyul..tổ chức sinh nhật cho mình hay sao..?

Nhưng nhìn xem, mày nhìn xem Kim Yong Sun, mày đã làm gì..

Mày bỏ Moonbyul ở đây cả tối, ngồi chờ mày, rồi bắt gặp mày ân ái với người khác..liệu mày có chịu được hay không?

Nàng kìm nén nước mắt, định bước lên tầng thì bị một bàn tay kéo ngược trở lại, ôm nàng vào lòng..chính là hơi ấm quen thuộc đấy, nhưng sao cái ôm này nó lại trở nên hờ hững như vậy, người đang ôm nàng..tại sao cơ thể toàn mùi rượu như thế.

"Moonbyul..Moonbyul?" Nàng quay người lại, bắt gặp ánh mắt vô hồn của cô, giọt nước mắt vẫn còn đọng trên gò má, đưa tay muốn gạt nó thì bị cô hất tay rồi đẩy mạnh ra khỏi người.

"Đừng.."

"Đừng gọi tên tôi như thế Kim Yong Sun" Cô lùi về phía sau, tay giơ lên phía trước không muốn nàng lại gần mình, nhưng Moonbyul một bước lùi là một bước nàng tiến lên. Nghe cô nói như vậy,tim nàng cứ thắt lên từng hồi, từng nhịp.

"Dừng lại đi, đừng lại gần tôi..tôi xin cô,cô Ki." Không lùi được nữa, cô ngồi phịch xuống đất ngước nhìn con người đang đứng kia mà cầu xin.

"Moon..Moonbyul, chị..."

"Đừng nói nữa, chị mau đi đi..mau cút đi, đừng để tôi nhìn thấy chị dù chỉ một khắc" Moonbyul mắt trợn trừng nhìn Yong Sun. Nàng lại gần Moonbyul hơn, nhìn thấy cô,định cúi xuống ôm chặt cô vào lòng thì lại bị chính lời nói làm nàng đau đớn đến quặn thắt.

"Mau..mau cút đi, Yong Sun" Cô vội đứng dậy, gạt đi dòng nước mắt, ánh mắt vô hồn nhìn Yong Sun, giọng nói lại thêm một phần băng lãnh, dường như nàng không nói gì, chỉ im lặng tiến gần cô hơn nữa,ôm chặt lấy eo cô.

"Không..chị xin lỗi, Moonbyul"

"Xin lỗi..xin lỗi là xong sao? Chị làm vỡ bình hoa, chị xin lỗi nó..liệu nó có lành lại hay không? Nó giống như tim tôi thôi Yong Sun, bị chị làm tổn thương, bị chị xé ra thành nhiều mảnh, chị khoét nó, đâm lên nó hàng ngàn nhát dao làm sao nó có thể lành lại được chứ? Kim Yong Sun, chị không đi..tôi sẽ đi cho chị vừa lòng" Tóm chặt lấy cổ tay nàng, hất tay nàng ra rồi đẩy nàng ngã xuống đất. 

"Miko, đang chờ em đấy" Rồi trở lên phòng thu dọn đồ đạc bay sang Nhật. Nàng đứng dậy, muốn chạy theo Moonbyul để nói rõ ràng nhưng lại bị Beran ngăn cản.

"Chị làm tổn thương chị Moonbyul, tôi sẽ ghi nhớ trong đầu..hiện tại, chị không được lại gần Moonbyul, chị có nghe chị ý nói gì hay không?" Beran đứng chặn ở cầu thang, nhướn mày nhìn nàng.

"Beran, xin em..cho chị lên giải thích với Moonbyul"

"Giải thích? Chị muốn giải thích cái gì? Chị yêu người ta, đâu có yêu Moonbyul đâu mà phải cần giải thích? Chị không yêu Moonbyul, đừng cố tỏ ra là mình vô tội, đừng giả tạo quan tâm đến Moonbyul, nếu chị thật lòng yêu Moonbyul, chị đã không để Moonbyul phải đau lòng đến như vậy.." 

Beran nhìn nàng, thở hắt rồi khẽ lắc đầu "Chị biết không? Hôm qua, khi ngồi đợi chị chở về, chị ấy vui vẻ lắm, cười với chúng tôi suốt..chị có biết rằng, khoảng thời gian ở bên chị, Moonbyul như nào không?" Beran chợt dừng lại, rồi nói tiếp.

"Tôi không rõ..khi ở Hàn, chị đối xử như nào, nhưng khi ở đây tôi thấy Moonbyul là rất tốt với chị, nhưng lần này qua lần khác đều tránh chị ý..Moonbyul yêu chị, quả nhiên là không đáng chút nào" Đôi mắt nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

"Chị có biết hôm qua, Moonbyul như nào không? Chị..."

"Beran, đừng nói nữa..em có nói nữa con người ấy cũng không thể hiểu được đâu" Cô từ trên tầng, kéo vali đi xuống, ánh mắt băng lãnh tia xuống nàng, giọng nói không còn dịu dàng như trước nữa. Beran cũng không nói nữa, chỉ đứng sang một bên để cô đi xuống.

"Chị đi đâu, Moonbyul" Beran nhìn cô đang kéo vali xuống.

"Qua Nhật giải quyết chuyện đang xảy ra, mọi việc bên này em lo liệu nốt..hoàn thành cho tốt công trình bên này, còn mở chi nhánh cho cô Kim nữa chứ. À, đừng phụ lòng cô ấy nhé, thời gian cô ấy ở đây không còn nhiều, nhớ chăm sóc chu đáo cẩn thận, biết chưa Beran?"

"Lát nữa..nhờ gia nhân dọn dẹp lại nhà, tối hôm qua..phiền họ quá rồi" Moonbyul chợt dừng lại,nhìn nàng rồi nói tiếp."À,còn nữa, hôm qua hình như là sinh nhật cô Kim thì phải".

"Sinh nhật vui vẻ nha,Kim Yong Sun" 

Cô nhìn nàng, cúi đầu "Thôi, chị qua Nhật đây, không lại muộn chuyến bay..cám ơn em thời gian qua nhé Beran" Liền kéo vali ra khỏi dinh thự.

"Moon..Moonbyul?" Nàng khẽ gọi cô, tóm lấy cổ tay cô.

"Có chuyện gì sao cô Ki.?" Cô dừng lại, không thèm quay lại nhìn nàng dù chỉ là một khắc 

"Sinh nhật tôi cũng chúc rồi, mọi thứ đều có Beran lo liệu rồi, cô là còn chưa hài lòng cái gì sao cô Kim?" Moonbyul nắm chặt cái vali, Beran nắm tay nàng, kéo ngược nàng trở lại 

"Cô Kim, ở đây đã có tôi lo liệu..xin đừng làm phiền Moonbyul nữa" Nàng nghe những lời Moonbyul nói, tay liền thả lỏng rồi buông cổ tay cô ra, nơi ngực trái..sao lại đau nhói đến như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro