Tiền truyện- Phán quyết của lưỡi hái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Truyện ngắn trích trong truyển tập Scions of the Emperor (2019)- Có thể coi như đây là tiền truyện cho Mortarion - The Pale King (2022)

Một năm sau sự kiện ở Galaspar, bị chỉ trích nặng nề bởi những người anh em của mình về chiến dịch tàn bạo tại Galaspar, Mortarion thử áp dụng một cách tiếp cận mới trong quá trình chính phục hành tinh Absyrtus. Tuy nhiên, Thần Chết cuối cùng đã phải chấp nhận một sự thật không thể tránh khỏi.


+++++++++++++++++++++



Cái chết đến gần Absyrtus như nắm đấm bọc thép của một vị thần.

Một hạm đội màu xám, mỗi chiếc đủ mạnh để tàn phá cả một thế giới, vượt qua hệ thống phòng thủ của hành tinh như chốn không người. Các bệ quỹ đạo bắn vũ khí chùm tia một cách vô nghĩa vào những tấm khiên Void gần như không lay chuyển. Bàn tay của thần thánh khinh thường đập vỡ những kẻ ngáng đường.

Dẫn đầu cuộc tấn công là một chiến hạm dài ba kilomet. Đó là Đệ Tứ Kỵ Sĩ. Đáng lẽ không có chiến hạm nào lớn như thế này hạ cánh xuống, nhưng chiến hạm đang hướng tới bề mặt hành tinh.

Hiện tại, các tấm chắn nhiệt của nó đã phát sáng màu đỏ khi nó cháy xuyên qua tầng trung lưu. Thật là tàn bạo, tàn nhẫn, không chịu khuất phục. Mortarion đứng trên Đài Chỉ Huy của Đệ Tứ Kỵ Sĩ, mắt nhìn về cửa sổ quan sát chính, chờ đợi những đám mây u ám bên dưới tan đi và để lộ con mồi trong tầm mắt của mình.

"Đã phóng ra các Drop-pod," một sĩ quan vox gọi lớn. "Storm Eagle đã cất cánh."

Mortarion chỉ gật đầu xác nhận. Ngài đã biết rồi. Ngài đã ra lệnh, và Death Guard của ngài sẽ tuân theo chúng một cách hoàn hảo như thể mọi chiến hạm và mọi quân đoàn đều là phần mở rộng của cơ thể ngài. Trận mưa đá giáng xuống chính là cú quét của lưỡi hái của ngài. Death Guard hoạt động như một thực thể duy nhất, hoạt động theo ý muốn của ngài.

Đệ Tứ Kỵ Sĩ lao qua những đám mây cuồn cuộn, đốt cháy chúng khi băng qua. Boong tàu rung lên khi chiến hạm khổng lồ hạ xuống, bầu khí quyển của hành tinh bốc cháy khi nó bị đẩy lùi về phía con quái vật kim cương. Chiến Hạm bắt đầu chậm lại, nhưng cuộc hạ cánh của nó vẫn sẽ là một đòn chí mạng.

Như thể bị đánh bại, những đám mây tách ra. Thành phố Temnis hiện ra xa bên dưới, một mạng lưới trải dài, những bức tường của nó không khác gì một sợi chỉ với chu vi mỏng manh. Có những tia lửa mờ dọc theo chiều dài bức tường khi súng của nó khai hỏa về phía pho tượng khổng lồ đang đến gần.

Đứng bên cạnh vị Primarch, Calas Typhon nói, "Tôi không thể ngờ khi chúng nghĩ rằng pháo binh của chúng sẽ làm chúng ta chậm lại."

"Đó là một cử chỉ thách thức, không phải là một chiến thuật," Mortarion nói. "Hệ thống Phòng thủ chính của chúng sẽ khai hỏa ở cự ly gần hơn, sau khi chúng ta hạ cánh."

"Phép phù thủy của bọn chúng ," Typhon lặng lẽ nói.

"Tội ác của chúng và là bản án tử hình của chúng."

Khi Death Guard được giao nhiệm vụ bắt Absyrtus phải quy phục, Mortarion đã xem qua các bảng dữ liệu báo cáo tình trạng trên thế giới với sự tức giận lạnh lùng. Absyrtus là một tiếng vang của Barbarus, với quyền lực của một tầng lớp thống trị bằng phép phù thủy. Điều kiện vật chất của nó rất khắc nghiệt, và nếu chúng không độc hại như ở Barbarus thì điều đó cũng không thành vấn đề. Chính sự nô dịch dân chúng bằng phép thuật đã khơi dậy cơn thịnh nộ của ngài. Đây là nỗi đau khổ lớn lao của nhân loại. Sẽ không bao giờ có tự do thực sự trong thiên hà cho đến khi dấu vết cuối cùng của chúng bị tiêu diệt.

Sự giải phóng sẽ đến qua cái chết. Không còn cách nào khác giải phóng Absyrtus thoát khỏi những nanh vuốt độc hại của nó.

"Có tín hiệu vox nào từ các khu dân cư khác?" Mortarion lên tiếng.

"Chúng tôi đang nhận thấy những dấu hiệu báo động, nhưng không có phản ứng có tổ chức nào cả, thưa ngài Primarch. Phần lớn lưu lượng thông tin là những lời kêu gọi giúp đỡ và yêu cầu chỉ dẫn."

Mortarion lại gật đầu. Điều này đúng như ngài đã mong đợi. Temnis là trung tâm cuộc sống của Absyrtus về mọi mặt. "Trung tâm của bọn chúng sẽ thất thủ," ngài nói. "Không có nó, tất cả sẽ sụp đổ."

Thành phố trở nên rõ ràng qua cửa sổ chính. Đường viền chính xác của nó vẫn chưa được biết đến cho đến nay. Nó đã được che chắn bởi đám mây dày đặc và báo cáo của các trinh sát rất thiếu đầy đủ. Bây giờ nó đã mở ra trước cái nhìn của Mortarion. Thành phố đứng trên một nhóm đồi thấp. Chỗ nhô cao dần lên ở khu vực phía đông là khu phức hợp lớn nhất. Đó có thể là trụ sở của chính phủ hành tinh.

Đã đến lúc quyết định Đệ Tứ Kỵ Sĩ sẽ tấn công vào đâu.

"Chúng ta có đánh vào trái tim không?" Typhon hỏi.

Đó là điều họ đã làm ở Galaspar. Chiến Hạm đã đâm thẳng vào tổ ong chính giống như một con dao chém vào tổ ong bắp cày, và quân của nó đã tràn vào, dùng lửa tiêu diệt sự kháng cự. Nếu Đệ Tứ Kỵ Sĩ nhắm vào khu phức hợp trên đồi, nó sẽ tấn công với lực va chạm của một tiểu hành tinh.

Galaspar. Chiến thắng mang tính biểu tượng nhất của Mortarion, chiến thắng mà ngài đã cho thấy Quân đoàn của mình có thể và sẽ làm gì để kết thúc chiến tranh, cũng như cuộc chinh phục đã nhận được những lời chỉ trích gay gắt từ những người anh em của ngài. Họ đã không ở đó một năm trước. Họ chưa đọc hiểu được chiến trường như ngài. Họ sẽ không làm chiến tranh chấm dứt một cách đột ngột và hoàn toàn như ngài đã làm.

Bằng cách chiến đấu tàn bạo như trước đây, ngài đã giải phóng hàng trăm tỷ công dân khỏi sự chuyên chế của Hội Order. Chưa hết. Cái nhìn đó trong ánh mắt của Cha ngài. Cái nhìn ám ảnh ngài tới bây giờ. Galaspar không phải là Barbarus, và Absyrtus không phải Galaspar. Temnis có kích thước chỉ bằng một phần nhỏ tổ ong Galaspar. Nó không có mức độ phòng thủ tương tự. Mortarion ở đây để giải phóng nhân loại. Ngài đến để tiêu diệt một chế độ thống trị. Ngài không đến đây để tiêu diệt một hành tinh. Đưa Đệ Tứ Kị Sĩ xuống khu phức hợp đó sẽ phá tan hàng phòng thủ của Absyrtus ngay lập tức. Nhưng khu vực này có mật độ dân cư đông đúc. Nó có mật độ công trình cao nhất trong toàn thành phố.

Sự tàn sát là cần thiết trong chiến tranh...

"Nhưng không phải lúc nào cũng vậy," Mortarion thì thầm với chính mình.

"Thưa Ngài Primarch?" Typhon hỏi.

Mortarion phớt lờ hắn ta. "Đó là một cảng không gian," ngài nói và chỉ vào khu vực phía tây của khu phức hợp. Nó bằng phẳng, trải nhựa và nằm giữa những ngọn đồi.

"Đưa chúng ta xuống đó." Đó là một mục tiêu chiến lược đáng giá và dân số nơi đó chắc chắn là thưa thớt.

Thế là đủ rồi, Mortarion nghĩ. Đôi mắt ngài nhìn ngắm khắp các đường nét của thành phố. Ngài thấy nơi các drop-pod sẽ hạ cánh bên ngoài bức tường, doanh trại bên trong mà các Gunship sẽ tấn công và tiêu diệt trước khi đổ quân, và tác động mà Đệ Tứ Kỵ Sĩ sẽ gây ra ở cảng vũ trụ. Điều này sẽ là quá đủ.

Chiến Hạm thay đổi hướng khi nó tiến gần hơn đến bề mặt và Temnis biến mất khỏi cửa sổ chính. Mortarion hướng mắt về phía nguồn cấp dữ liệu video phía trên nó. Temnis dường như lao về phía kẻ chinh phục nó. Mortarion đưa tay ra. Những ngón tay của chiếc găng tay của ngài móc lại như những móng vuốt để tóm lấy con mồi. Đây là cách mà ngài sẽ chiếm thành phố này. Đây là cách ngài đang chiếm thành phố này. Khi mệnh lệnh của ngài được thi hành, ngài biết điều gì xảy ra ở mọi địa điểm đổ bộ, ngay cả trước khi các báo cáo đến được với chiến hạm.

Ngài đã ở đó khi các quả drop pod đã thả xuống các lực lượng đang canh gác bên ngoài cổng chính, và quân đoàn của ngài đã bắt đầu cuộc tiến quân ổn định, không ngừng nghỉ lên những kẻ đang cố thủ. Ngài đã ở đó khi các Storm Eagles phóng các quả tên lửa Vengeance để biến các doanh trại đối phương thành những miệng hố bốc khói, và cũng ngay chỗ khi các Gunship hạ cánh, chúng thả một làn sóng chiến binh khác áp sát các bức tường từ phía bên kia. Và ngài đã ở trong Đệ Tứ Kỵ Sĩ khi nó lao xuống cảng vũ trụ, một chiến hạm tàn bạo dài ba kilomet, làm tan chảy lớp bê tông đá với tiếng nổ của động cơ và thân tàu quá nóng của nó, nghiền nát những chiến hạm yếu ớt của Temnis bên dưới bộ phận hạ cánh của nó. Những khẩu pháo khổng lồ của chiến hạm đã biến những chiếc xe tăng tiếp cận từ vùng ngoại ô của cảng vũ trụ thành đống đổ nát nóng chảy.

"Bọn phù thủy ở trên tường," sĩ quan vox cảnh báo. "Báo cáo biến dạng không gian. Những mũi tên Warp đang tấn công quân ta."

"Thiêu đốt chúng đi," Mortarion nói. "Đốt hết chúng đi."

Ngài không cần phải có mặt để biết rằng các cận vệ Deathshroud trong bộ giáp Terminators đang tuân theo mệnh lệnh của ngài bằng cách ném bom phosphex lên tường. Ngài biết rằng ngọn lửa xanh đang bò lên đang làm tan chảy thịt từ xương dọc theo thành lũy của Temnis. Ngài biết rằng những kẻ dùng phép phù thủy sẽ có một kết cục mà dù có đau đớn đến đâu thì nó vẫn nhân từ hơn mức chúng đáng phải nhận.

Sự kháng cự kết thúc trước khi Mortarion, Typhon và những người dẫn đầu của Đại đội Một tiến đến cuối đường thả quân của chiến hạm.

"Thưa ngài Primarch," sĩ quan vox gọi. "Chúng tôi đang nhận được yêu cầu ngừng bắn."

"Chuyển tới cho ta." Mortarion lạnh lùng nói. Ngài đã không đáp lại lời cầu xin ngừng bắn nào ở Galaspar. Hãy để các anh em của ngài nghĩ những gì họ sẽ làm. Ngài đang tiến hành cuộc chiến này và ngài biết rõ nhất. Ngài đã thực hiện các biện pháp cần thiết để giải phóng dân chúng.

Chưa còn nữa ... và còn nữa... Cái nhìn trong ánh mắt của Cha...

Thông điệp vox vang lên bên tai Ngài. Sau đó là một giọng nói tuyệt vọng vang lên.

"Đây là Nữ hoàng Cirkesce của Absyrtus. Chúng tôi cầu xin Ngài hãy chấp nhận sự đầu hàng của chúng tôi. Dù điều khoản của Ngài là gì, chúng tôi đều chấp nhận chúng mà không thắc mắc. Xin hãy tha cho người dân của chúng tôi. Xin hãy tha cho người dân của chúng tôi."

Mortarion lưỡng lự. Bên cạnh ngài, Typhon cựa quậy, khi cũng nhận được tin nhắn.

"Kẻ thù đang hạ vũ khí khắp thành phố," Typhon nói. "Kẻ thù của chúng ta đang đầu hàng."

"Không có điều khoản đầu hàng nào hết," Mortarion từng nói vậy. Đây không phải là Galaspar. Khi bọn Order yêu cầu hòa bình, mục tiêu của chúng là tự bảo vệ mình. Còn kẻ cai trị này thì đang cầu xin cho người dân của mình. Tình huống không giống nhau. Không giống chút nào.

"Chúng ta sẽ tiếp tục chứ, Ngài Primarch?" Typhon hỏi.

Ruột cuộc ta là cái gì? Mortarion tự hỏi chính mình. Bản năng của ngài là tiếp tục theo đuổi trận chiến cho đến khi không còn kẻ thù nào. Đây là một thể chế sử dụng phép phù thủy. Nó cần phải biến mất. Bây giờ có vẻ như nó đã sẵn sàng để làm như vậy.

Một con đường mới đã mở ra trước mặt Mortarion. Đó không phải là điều mà ngài từng nghĩ đến. Có thể Roboute sẽ làm vậy. Và chắc chắn rằng Vulkan sẽ làm vậy. Tuy nhiên, Konrad sẽ không làm vậy. Và không bao giờ dành cho chính ngài. Nhưng nó đang ở đây. Không còn gì để chiến đấu. Kẻ thù đã van xin đầu hàng. Nếu tiếp tục theo đuổi chiến tranh, ngài sẽ trở thành con người như thế nào?

"Cầu xin vị lãnh chúa vĩ đại, xin hãy tha cho người dân của tôi," giọng nói trên lại vang lên. Mortarion nghiến răng. Ngài không trả lời giọng nói đó. Ngài chuyển kênh sang mạng chỉ huy và đưa ra mệnh lệnh mới. "Ngừng bắn," ngài nói, và ngài đã thu lại lưỡi hái của mình.

Các chiến binh Quân đoàn xếp hàng hai bên đường dẫn đến lối vào cung điện hoàng gia. Tòa nhà nằm ở trung tâm của khu phức hợp mà Mortarion đã xác định trong quá trình hạ cánh của Đệ Tứ Kỵ Sĩ. Nó được xây dựng bằng đá vôi sẫm màu bồ hóng, một ngọn tháp cao vút cứ cách trăm mét lại mọc lên dọc theo bức tường tròn của nó. Công trình bằng đá được làm rất công phu nhưng đã bị mưa axit ăn mòn theo thời gian và không được sửa chữa. Cửa sổ kính mờ, của kính được làm bằng chì.

Mortarion bước lên con dốc thoải của đại lộ cùng với Typhon và đội cận vệ danh dự Deathshroud. Nữ hoàng của Absyrtus đã đợi họ ở lối vào cung điện. Những cánh cửa đã rộng mở. Bà ta đang ở một mình.

"Tôi không hiểu tại sao chúng ta lại để nơi này còn nguyên vẹn," Typhon nói.

"Bởi vì không cần thiết phải phá hủy nó," Mortarion nói với hắn ta. Những lời nói có vẻ kỳ lạ khi thốt ra. Ngài không chắc mình có nên tin bọn chúng hay không. Nhưng ngài cần phải đưa ra một thử nghiệm.

Ngài có chắc chắn về điều này chứ ?" Typhon hỏi, như thể đọc được suy nghĩ của ngài.

"Ta định thế. Bằng cách này hay cách khác."

Có tiếng ồn ào của đám đông từ đâu đó cách đó không xa, nhưng không có ai trên đường phố ở phía bên kia của cung điện. Mặt tiền của các tòa nhà dọc con phố tối tăm và trống trải.

Khi Mortarion đến gần cửa cung điện, nữ hoàng cúi thấp đầu.

"Chào mừng Ngài, Lãnh chúa Mortarion," bà ta nói. "Cung Điện này bây giờ là của Ngài, Ngài có thể tùy ý sử dụng theo ý muốn. Để biết ơn lòng thương xót của Ngài, xin hãy cho tôi vinh dự được làm người hướng dẫn cho Ngài."

Không có gì ngoài sự tôn trọng trong cách cư xử của bà ta, tuy nhiên Mortarion lại có rất ít sự kính sợ đối với những người phàm trần khác, như thể có điều gì khác đã khẳng định khả năng kỳ diệu của bà ta. Bà ta là một phụ nữ lớn tuổi, mái tóc bạc trắng, những nếp nhăn mỏng manh quanh môi và mắt. Khuôn mặt mạnh mẽ và đôi mắt có màu xanh lục đậm. Ngài mắt của bà ta cởi mở và thẳng thắn, và dường như không bận tâm đến sự chán ghét rõ rành rành mà Mortarion dành cho bà ta. Áo choàng của bà ta tuy đẹp nhưng lại tương đối đơn giản. Chúng hơi mòn ở viền và tay áo, như thể phải tốn rất nhiều công đoạn khi mặc chúng. Chúng có màu tối, có các biểu tượng được thêu bằng chỉ vàng. Mortarion cau mày khi nhìn thấy chúng, nhưng ít nhất bà ta không giả vờ.

Phía sau Cirkesce, sảnh vào của cung điện trống rỗng. Sự đầu hàng dường như là hoàn toàn. Bà ta đang phó mặc mình cho sự thương xót của Mortarion. Ngài vẫn chưa bị thuyết phục rằng mình đã không còn bất kỳ thứ gì nghi kỵ.

"Tốt lắm. Cho ta xem."

Cirkesce lại cúi đầu cảm tạ rồi dẫn đường vào cung điện. Sau khi vào sảnh, họ bắt đầu chạm mặt với những người hầu. Mortarion theo dõi họ chặt chẽ. Họ không hề sợ hãi trước sự hiện diện của nữ hoàng. Rõ ràng chính ngài mới là người khiến họ sợ hãi. Họ đang quay sang Cirkesce để an tâm. Bà ta mỉm cười dịu dàng với mỗi người bà lướt ngang qua. Bà ta cứ thì thầm với họ: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi" với họ, giống như người mẹ xoa dịu đứa con đang lo lắng trước khi ngủ.

Đây không phải là Barbarus, Mortarion nghĩ. Đây hoàn toàn không phải là Barbarus. Ngài liếc nhìn Typhon. Đội trưởng đội một đã đội mũ trụ và bước đi vững vàng, hướng mặt về phía trước, giữ lại những suy nghĩ cho riêng mình.

Cirkesce đưa họ đi qua các phòng chính của cung điện. Bà ta đặc biệt chú ý chỉ cho họ hai gian phòng. Một là hội trường, giờ đây trống vắng. Cái kia là một nhà nguyện. Nó nằm ở trung tâm của cung điện, giống như tòa nhà và là căn phòng duy nhất trong cung điện dương như được bày biện chu đáo nhất. Ở giữa tầng của nó là một bàn thờ. Nó có hình chữ nhật, nhưng những đường nét của nó lại cong cong một cách kỳ lạ. Nó dường như đang chuyển động, như thể hòn đá là mặt cắt ngang của một con sóng. Thật khó để nhìn thẳng, khóe mắt dường như vặn vẹo. Tường, sàn và trần nhà được làm bằng đá cẩm thạch đen bóng, với những chữ rune khảm bạc dường như chảy từ áo choàng của Cirkesce thấm vào đá.

"Đây là nơi tiến hành nghi lễ của chúng tôi," nữ hoàng nói.

"Không còn nữa rồi," Mortarion nói. "Ngươi đã được thông báo về các điều khoản tuân thủ chưa?"

"Tôi có biết."

"Và Ngươi chấp nhận chúng?"

"Tôi sẽ tuân thủ."

Ngươi có hiểu rằng không có chỗ nào trong Đế chế của chúng ta cho phép những nghi lễ như vậy không."

"Tôi hiểu."

"Người dân của ngươi sẽ không còn chịu sự cai trị của phép phù thủy nữa."

Ngài nghĩ có thể có một chút do dự nhỏ nhất trước khi bà ta đồng ý lần nữa. Ngài đang không chắc chắn.

"Căn phòng này sẽ bị phá hủy," ngài tiếp tục.

"Tôi hiểu."

Sảnh nghi lễ nằm ở tầng thấp nhất của cung điện. Bây giờ nữ hoàng dẫn họ lên những bậc thang lớn để lên tầng trên cùng.

"Mọi người đang đợi ngài, Lãnh chúa Mortarion," Cirkesce nói.

Bà ta dẫn họ qua một căn phòng rộng rãi thoáng mát, đến ban công nhìn ra một quảng trường lớn. Đây là đám đông mà Mortarion đã nghe thấy trước đó. Hàng chục ngàn công dân của Temnis đã tập trung lại với những khuôn mặt lo lắng nhìn lên ban công. Cirkesce bước tới, và khi bà ta được chào đón bằng một tiếng kêu biết ơn, Mortarion thấy mối quan hệ giữa những người thống trị và những người bị cai trị trên Absyrtus thực sự khác biệt như thế nào so với những gì xảy ra ở Barbarus.

"Đừng sợ hãi!" Cirkesce kêu gọi đám đông. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Các ngươi đã từng sợ hãi, nhưng hãy để nỗi sợ hãi qua đi. Chiến tranh đã kết thúc, hòa bình đã trở lại và chúng ta hiện đang đảm nhận vị trí của mình trong Đế Chế Nhân Loại. Đừng nghĩ rằng chúng ta đã bị chinh phục, vì chúng ta đã chiến đấu sai lầm. Lẽ ra chúng ta nên chào đón số phận mới của mình với vòng tay rộng mở, vì vậy chúng ta hãy làm điều đó ngay bây giờ! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Tất cả đều sẽ ổn thôi!"

Bà ta mời Mortarion tiến lên. Ngài nhìn xuống hàng ngàn khuôn mặt. Họ nhìn nữ hoàng với ánh mắt ngưỡng mộ, rồi sau đó, theo gợi ý của bà, quay sang nhìn ngài với niềm hy vọng. Chưa có ai từng nhìn ngài theo cách đó. Ngài cảm thấy kỳ lạ, như thể mình là một kẻ mạo danh. Ngài không chắc liệu hành động giả vờ đó nhằm vào người dân Absyrtus hay nhằm vào chính ngài.

Mortarion vẫn đang thắc mắc điều tương tự nhiều giờ sau đó, với các cận vệ Deathshroud đứng đằng sau, ngài và Typhon ngồi trên những chiếc ghế đá, chào đón những vị khách danh dự trong phòng tiệc của cung điện hoàng gia, tại một lễ kỷ niệm hòa bình và thống nhất. Ngài không muốn ở đây. Ngài hiểu rằng mọi người có nhu cầu về một nghi lễ như vậy, nhưng ngài không chia sẻ nhu cầu đó và ngài không thích sự ồn ào và phù phiếm trong sự kiện này. Ngài ngồi đối diện với nữ hoàng, ở một ngay đầu của một chiếc bàn lớn, đủ dài cho ba mươi người ủy viên hội đồng và bộ trưởng hoàng gia.

Buổi tối bao gồm hết bài phát biểu này đến bài phát biểu khác, bài phát biểu sau dài hơn bài phát biểu trước, tất cả đều là những biến thể nhạt nhẽo về cùng một chủ đề khúm núm. Hết lần này đến lần khác, Mortarion được đảm bảo về lòng biết ơn của người dân đối với lòng thương xót mà ngài đã thể hiện, cũng như về lòng trung thành và tuân thủ tuyệt đối của chính phủ Absyrtus.

Cirkesce thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Mortarion và mỉm cười thông cảm. Sau đó bà ta quay lại phía những người đang phát biểu, nụ cười nở trên môi như những bậc cha mẹ bao dung.

Sự phục tùng của những người này và sự đầu hàng hoàn toàn đã ảnh hưởng đến Mortarion. Ngài không nghi ngờ gì rằng mọi lời nói này đều có ý nghĩa. Họ có vẻ quá yếu ớt, thật khó để tưởng tượng rằng họ từng đại diện cho những mối đe dọa, thậm chí là mối họa bé nhỏ nhất.

Nhưng họ đã đánh trả. Họ sẵn sàng kháng cự cho đến khi họ thấy rằng nỗ lực của mình là vô ích. Họ biết không thể đánh bại được chúng ta nên đã bỏ cuộc ngay lập tức. Điều đó khiến họ thông minh hay hèn nhát? Dù thế nào đi nữa, ngài ước họ bớt nói đi nhiều hơn.

Typhon dường như cũng không hạnh phúc hơn. Hắn ta ngồi bên phải Mortarion, kiên quyết im lặng, nhìn đồ ăn thức uống với ánh mắt cam chịu.

"Vậy đây là những gì chúng ta đã cứu rỗi được." Hắn ta nói đủ nhỏ để chỉ Mortarion nghe thấy.

"Ngươi có muốn việc chinh phạt phải trả cái giá cao hơn không?"

Typhon nhún vai. "Đây có phải là những gì chúng ta nên trở thành không?" hắn ta hỏi.

Mortarion nói: "Chúng ta phải được định hình theo mục đích của mình chứ không phải ngược lại".

Những lời đó vang lên nghe có vẻ sai sự thật. Ngài đang bước đi trên con đường mà nhiều anh em của mình sẽ theo đuổi và ngài tin rằng đó là con đường Cha đã lựa chọn cho ngài. Tuy nhiên, ngài không chắc chắn về những bước đi của mình. Con đường phía trước không rõ ràng. Ngài tiếp tục. "Mục tiêu của chúng ta là giải phóng nhân loại."

Ít nhất thì ngài chắc chắn về điều đó. "Cái chết không phải là hình thức giải thoát duy nhất."

"Không," Typhon thừa nhận. "Nhưng nếu đó là bản chất thật sự của chúng ta thì sao?"

Mortarion suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Ngài không có câu trả lời thỏa đáng cho Typhon.

"Chúng ta đã cứu rỗi được cái gì?" Typhon hỏi. "Chúng ta có biết điều đó không?"

"Tối nay ta sẽ biết được," Mortarion nói với hắn. "Ta sẽ đi bộ trên đường phố của thành phố này. Ta sẽ tìm hiểu bản chất thực sự của bọn họ."

"Giống như ngài Fulgrim và Guilliman."

"KHÔNG. Không giống bọn họ. Bọn họ không tận mắt nhìn thấy bằng đôi mắt của ta."

Mortarion đi bộ suốt đêm. Theo lệnh của ngài, các cận vệ Deathshroud lùi lại phía sau ngài bốn mươi chín bước. Ngài muốn ở một mình, yên tĩnh với những suy nghĩ của chính mình.

Ngài rời khỏi khu vực xung quanh cung điện và đi về phía tây nam dọc theo sườn dốc của nó, vào khu dân cư đông đúc nhất. Khắp nơi có những lễ kỷ niệm, như thể chiến tranh đã kéo dài nhiều năm thay vì hàng giờ. Mortarion đi men theo rìa của con phố, đến đủ gần để cảm nhận được cuộc vui, rồi đi tiếp. Tin tức về ngài đã lan truyền nhanh chóng, và tất cả những ai nhìn thấy ngài đều dừng nhảy múa trong bữa tiệc để cúi đầu trước ngài, cúi đầu xuống đất, xướng lên những lời khen ngợi và cảm ơn. Họ không có những hành động rập khuôn kiểu mẫu như các chính trị gia, nhưng họ cũng rất có lòng thành. Mortarion không nói gì, môi cong lên kinh tởm khi bỏ lại những kẻ khốn khổ đang quỳ gối lại phía sau.

Ngài đi vào các con phố một cách ngẫu hứng, chọn những con hẻm nhỏ dần, lang thang ra vào ngõ cụt. Khu phức hợp này rất thấp, không cao quá năm tầng. Cũng giống như cung điện, những bức tường của chúng bị bôi đen bởi rác rưởi. Không khí nặng mùi dầu mỡ và có mùi bồ hóng từ các khu công nghiệp bay về và phủ kín thành phố.

Cửa sổ của các tòa nhà nằm sát nhau, những ngôi nhà nhỏ bé, chật chội. Ở đây cũng có những màn ăn mừng ngẫu hứng, nhưng cũng có nhiều khuôn mặt nhìn ra cửa sổ, nhìn xuống bóng ma màu xám và những kẻ hộ tống dữ tợn của hắn đang đi giữa họ. Những người ở trên đường phố đều cúi đầu trước ngài, nhưng những người ở cửa sổ im lặng nhìn chằm chằm hoặc tránh đi.

Đây có phải là sự giải phóng không? Những cuộc sống này có giá trị không?

Có lẽ là có. Tuy nhiên, ngài đã không nhìn thấy nó. Những gì ngài đang nhìn thấy chỉ là phần nổi của bề mặt. Ngài không nhìn vào sự thật của những người này hơn là vào nơi ở của họ. Càng đi xa, ngài càng cảm thấy những gì mình đã chứng kiến kể từ khi đến Absyrtus, là một bề mặt dễ vỡ.

Mọi thứ đều không ổn, mặc dù ngài vẫn chưa thể nhìn thấy điều gì. Con đường mà ngài đã chọn để thử cũng vậy. Ngài ngày càng chắc chắn rằng mình đã phạm sai lầm.

Đó có phải là điều ta thực sự tin tưởng? Hoặc những gì ta muốn tin?

Ngài không biết. Ngài cần sự chắc chắn. Và thế là ngài tiếp tục bước đi, tiếp tục tìm kiếm, sẵn sàng đi cả đêm chỉ để tìm kiếm những điều ngài cần biết.

Càng đi xuống ngọn đồi, những ngôi nhà càng trở nên nghèo nàn hơn. Khi đến căn cứ, ngài đã ở trong khu ổ chuột. Các phòng tập chen chúc nhau gần nhau hơn. Người dân thì tiều tụy hơn, đường phố vắng tanh nhưng lại chật hẹp và quanh co. Mortarion dừng lại trước lối vào một con hẻm quá chật chội, những bức tường trống trải của các tòa nhà ở hai bên gần như chạm vào vai ngài. Một âm thanh lọt vào tai ngài. Ngài nghe thấy tiếng một đứa trẻ đang khóc, và điều mà lúc đầu ngài tưởng là một người mẹ đang hát ru con.

Bà ta không hát. Bà ta đang tụng kinh.

Mortarion bước xuống con hẻm, di chuyển trong bóng tối về phía nơi có âm thanh. Ngài dừng lại ở một ngưỡng cửa. Nó hầu như không thể nhìn thấy được, mở ra một màn đêm lớn hơn.

"Đợi ta ở cung điện," ngài nói với các Deathshroud. Ngài cúi thấp người và vượt qua ngưỡng cửa.

Rác rưởi kêu lạo xạo dưới đôi ủng của mình. Hành lang hôi hám quay ngoắt theo những góc nhọn, chẳng có ý nghĩa gì về mặt kiến trúc. Sau lượt rẽ lần thứ hai, bóng tối bắt đầu nhường chỗ cho ánh sáng đỏ xỉn.

Tiếng tụng kinh ngày một lớn hơn. Giọng nói khàn khàn và khàn khàn. Tiếng khóc của đứa trẻ càng chói tai hơn. Ở đây không có sự thoải mái.

Mortarion vòng qua một góc khác và bước vào một căn phòng có trần thấp. Những cuốn sách rách nát chen chúc trên những chiếc kệ xiêu vẹo. Những hình chạm khắc khó hiểu nằm rải rác trên mọi không gian cấp độ. Mortarion nghĩ, chúng còn tệ hơn cả sản phẩm của một tâm trí rối loạn. Có một sự nhất quán đối với sự điên rồ của họ. Họ là biểu tượng của niềm tin ảo tưởng. Có một bàn thờ ở giữa sàn nhà. Đó là một khối bê tông đá được đẽo thô sơ, nhưng rõ ràng nó là sản phẩm của cùng một đức tin giống như bàn thờ trong cung điện hoàng gia. Bất chấp hình dạng sơ sài của nó, nó vẫn có một số gợi ý kỳ lạ về tính trôi chảy trong đá.

Một bà già cúi xuống bàn thờ, tụng những lời lẽ gay gắt, trơn trượt. Những sợi tóc bạc rũ xuống trên người bà ta. Bà ta mặc đồ rách rưới, bộ đồ chắp vá đầy kiêu hãnh là một biểu tượng khác của sự chuyên chế mê tín đã đeo bám nhân loại một cách hung bạo.

Trong phòng không có đứa trẻ nào. Khi người phụ nữ tụng kinh, những ngọn lửa đá lóe lên trên bàn thờ, dao động rồi biến mất. Tiếng kêu phát ra từ ngọn lửa trong cuộc đời phù du của chúng. Không khí mờ ảo rung chuyển với những khả năng của đấng tạo hóa..

Một tên psyker, người đã chìm đắm trong cơn điên loạn không thể tránh khỏi bởi sự tồn tại của chính mình. Quai hàm của Mortarion nghiến lại với vẻ kinh tởm.

Người đàn bà kết thúc bài thần chú của mình và ngước nhìn Mortarion. Bà ta đã cười. Một bên mắt nhợt nhạt do bị đục thủy tinh thể. Con mắt kia thì rõ ràng. Nó nhìn ngài với vẻ mặt sắc bén và hiểu biết mà giờ Mortarion nhận ra rằng, ngài đã nhìn thấy thứ đó trong mắt Cirkesce trong bữa tiệc.

"Ngài có muốn tham gia cùng tôi không?" người phụ nữ hỏi với giọng thì thầm chế nhạo. Bà ta không hề tỏ ra sợ hãi. Bà ta đã vi phạm các sắc lệnh tuân thủ và mệnh lệnh của nữ hoàng. Có lẽ bà ta không biết về thực tế mới của Absyrtus, nhưng Mortarion chắc chắn rằng bà ta biết. Có quá nhiều sự chế giễu trong ánh mắt của bà ta khiến bà ta không thể che dấu được.

Sinh vật này là tất cả những gì ngài đang cố gắng thanh trừng khỏi thiên hà. Bà ta đang bóp méo hiện thực xung quanh ngài. Tuy nhiên, sẽ là một sai lầm nếu chỉ tiêu diệt bà ta và bỏ đi. Có điều gì đó ở đây ngài cần phải biết.

"Ta đến để tìm hiểu sự thật về Absyrtus," ngài nói.

"Vậy thì Ngài đã tìm thấy nó."

"Ngươi là cái gì?"

"Một người không muốn che dấu."

"Có những kẻ khác giống như ngươi đang che dấu."

"Tất cả những người khác," bà ta nói và cười khúc khích. "Ngài có tin vào sự đầu hàng không, thưa lãnh chúa vĩ đại?"

"Không," ngài nói. Đó là sự thật mà ngài đã nói ra dễ dàng nhất trong nhiều giờ qua.

"KHÔNG. Absyrtus cũng vậy. Nó tin vào sự sinh tồn của nó."

"Ngươi đã chuốc lấy sự diệt vong thông qua lời nói của mình."

Người phụ nữ dùng móng tay cào cào dọc bàn thờ, hòn đá chảy như nước, xoắn ốc thành những hình ảnh vẫy gọi. "Không có gì ở đây mà Ngài có thể kết thúc," bà ta nói.

"Ngươi nhầm rồi."

"Tôi nghĩ là không." Người phụ nữ mỉm cười, mỉm cười và mỉm cười.

Sau đó Mortanon rời đi. Ngài không giết bà ta. Chưa đâu. Ngài cần xác định mức độ lây nhiễm mà bà ta đại diện đã lan rộng đến mức nào.

Khi ngài bước ra khỏi túp lều, bà ta thì thầm, "Nghe này, Mortarion của Barbarus. Nghe kỹ đây."

Mortanon lắng nghe. Ngài nhìn thấy. Ngài làm cả hai động tác đó với sự ngờ vực mới.

Ngài từ từ quay trở lại cung điện hoàng gia và Temnis đã biến hình. Ngài đã đưa ra một phán đoán mới trước khi bước trở lại con hẻm. Con đường ngài đã cố gắng bước đi là sai lầm. Nỗ lực làm như vậy đã khiến ngài bị mù mắt.

Không còn nữa. Bọn psyker ở khắp mọi nơi, bị nuốt chửng bởi sự phi lý mà chúng đã chấp nhận. Chúng lây nhiễm thế giới này như một bệnh dịch hạch. Bây giờ Mortarion nghe thấy từng mảnh những tiếng thì thầm bò vào màn đêm từ cửa sổ của khu phức hợp dân cư. Ngài nhìn thấy những vết xước kỳ lạ trên lớp bồ hóng ở những góc tối của các tòa nhà. Khi ngài đi qua lễ kỷ niệm từ xa và những người tham gia không nhìn thấy mình, ngài nhìn thấy những điệu nhảy múa quá điên cuồng. Ngài nhìn thấy ánh sáng của ngọn lửa uốn cong một cách bất thường.

Và ngài nghe thấy, từ những con phố tối tăm nhất, tiếng khóc của đứa trẻ trong ngọn lửa.

Typhon và các Deathshroud đang đợi ngài ở lối vào cung điện khi ngài quay trở lại. Họ đã nhìn thấy những gì được viết trên khuôn mặt của ngài. Ngài không cần phải nói một lời nào. Họ cầm vũ khí và hành quân cùng ngài, quay trở lại Land Raiders sẽ đưa họ trở lại cảng không gian và về Đệ Tứ Kỵ Sĩ. Mortarion nhìn lại một lần khi họ rời khỏi cung điện. Ở tầng trên cùng, ánh sáng rực rỡ từ những cửa sổ rộng lớn của phòng ngai vàng. Chúng đang in hình bóng của Cirkesce.

Ngươi đã thử một loại phép phù thủy khác. Nó cũng sẽ không cứu được ngươi.

Ngài không nói gì trong suốt cuộc hành trình, ngoại trừ việc đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn triệu hồi tất cả binh lính về tàu đổ bộ của họ và ra lệnh quay trở lại hạm đội đang quay quanh quỹ đạo. Việc Đệ Tứ Kỵ Sĩ cất cánh đã biến đêm thành ngày trên khắp Temnis, ngọn lửa khi nó bay lên thậm chí còn khủng khiếp hơn những đám cháy khi nó hạ cánh xuống.

Mortarion cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng khi ngài và Typhon ở trên Đài Chỉ Huy, nhìn cái thành phố đang nhỏ dần bên dưới rồi biến mất dưới những tầng mây.

"Hãy hỏi ta những gì ngươi muốn biết," ngài nói.

Ngài đã thấy gì dưới đó? Có phải chúng ta đang từ bỏ một cuộc chinh phục hay không?"

"Ta đã nhìn thấy sự thật. Ta thấy rằng ngươi đã đúng, Calas. Sự giải thoát mà chúng ta mang lại là cái chết. Ở đây không có gì để chinh phục. Không có gì để lại cho thế giới này ngoại trừ cái chết."

"Việc bọn chúng chịu tuân thủ là một sự giả tạo?"

"Đúng vậy. Phép phù thủy của thế giới này không phải là công cụ của những kẻ bạo chúa. Nó lây nhiễm xã hội của nó từ trên xuống dưới. Chẳng có gì có thể cứu vãn được."

Ngài dừng lại, quay sang các sĩ quan hỏa lực. "Chuẩn bị Ngư lôi lốc xoáy."

"Tuân lệnh, thưa ngài Primarch."

"Con người phải được giải phóng khỏi phép phù thủy," Mortarion nói với Typhon. "Nhưng họ không thể lý giải được từ ngữ đó. Vì vậy chúng ta phải thanh lọc nó bằng mọi cách có thể. Cái gì không cứu vãn được, thì phải tận diệt nó để làm gương."

"Một ví dụ để làm gương thôi thì có đủ không?" Typhon hỏi.

"Không phải chỉ riêng bọn chúng. Thế lực tạo ra các ví dụ làm gương đó phải được biết đến. Và thế lực đó phải không có lòng thương xót."

Đệ Tứ Kỵ Sĩ đã đến quỹ đạo. Tinh cầu của Absyrtus quay chậm trước Mortarion. Những đám mây của nó không còn che giấu được điều gì với ngài nữa. Ngài đã nhìn thấy rõ ràng. Ngài đã nhìn thấy con đường đó là của ngài. Đó là thứ luôn luôn là của ngài.

"Ngư lôi lốc xoáy đang chờ sẵn, thưa ngài Primarch," viên sĩ quan báo cáo.

Ngài đã dừng việc vung lưỡi hái của mình. Ngài sẽ hoàn thành cuộc tấn công ngay bây giờ và ngài sẽ không bao giờ do dự nữa.

Ngươi phải trở thành Thần chết.

Nếu ngài phải trở thành nỗi kinh hoàng lớn hơn để cứu nhân loại khỏi chính nó, thì đó sẽ là gánh nặng mà ngài sẽ phải gánh vác.

"Phóng ngư lôi. Hãy biến hành tinh đó thành tro bụi." Ngài nhìn từng quả ngư lôi lao đi, bốc cháy trong bầu khí quyển, và chúng cũng là bàn tay của ngài. Ngài đang tiếp cận Absyrtus. Với lưỡi hái của mình, ngài đang đưa ra phán quyết của mình.

Bây giờ ngài biết đó là phán quyết duy nhất mà ngài sẽ đưa ra.

Làm bối rối kẻ thù là một cách chắc chắn để giành chiến thắng. Khi chiến lược này được theo đuổi, chiến tranh sẽ trở thành một trò chơi của những điều đối lập và kỳ vọng.

Luôn luôn cho kẻ thù của ngươi thấy sự thật ngược lại. Khi ngươi yếu đuối, hãy tỏ ra mạnh mẽ, khi ngươi mạnh mẽ, hãy tỏ ra dễ bị tổn thương. Khi ở gần kẻ thù, hãy tỏ ra xa cách, và khi ở xa, hãy tỏ ra gần. Khi đó, điểm yếu có thể trở thành điểm mạnh.

Một chiến lược gia khôn ngoan sẽ cho kẻ thù thấy hình ảnh trái ngược với sự thật, nhưng một chiến lược gia bậc thầy sẽ điều chỉnh lời nói dối của mình phù hợp với kỳ vọng của kẻ thù. Tìm hiểu những gì kẻ thù của ngươi  mong đợi về ngươi. Hãy luôn phô bày hình ảnh đó với bọn chúng. Khi sử dụng trí thông minh của mình làm thành một chiếc áo choàng, ngươi có thể che giấu ý định của mình và tấn công bất ngờ như một tia sét từ bầu trời không mây.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro