000

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Chú mày cố lên nhé "

Thanh niên mới lớn Jeon Jungkook ngày đầu khăn gói quả mướp vô thành phố lập nghiệp. Với cái giao diện hổ báo cáo chồn là một bên cánh tay phủ chi chít những nét mực đủ sắc màu cùng một đống khuyên trên mặt thì thằng nhỏ nhanh chóng nhận được cái gật đầu cái rụp ngay lập tức của một vị đại ca bang nào đó.

Hôm nay cũng là ngày thằng nhỏ nhận nhiệm vụ đầu tiên. Một tên dẫn nó đến trước quán, hất hàm chỉ nó đây là nhiệm vụ. Nói rồi vỗ vai xong bỏ đi.

Jeon Jungkook đứng tần ngần trước một quán mì, đang loay hoay nghĩ cách sao cho mình nhìn trông thiệt là dữ dằn.

" Nhóc con muốn ăn gì "

Anh chủ tiệm thấy thằng nhỏ cứ mãi chàng ràng trước cửa tiệm liền hỏi nó muốn gì đây.

Jungkook bị dọa sợ, nhưng cố lắc đầu rồi cố gắng bảo người ta rằng.

" Tui...tui tới thu tiền bảo kê... "

Rồi đây là dáng vẻ của giang hồ à ?!!!

Seok Jin thấy một thằng bé tròn ủm như trái dừa với mái tóc như một đám rong biển run như cầy sấy mà cứ cố gắng ra vẻ hung dữ.

" À rồi chờ tí "

" Hử "

Âm vực trầm khàn cất lên. Mấy vị khách trong tiệm thấy đối phương liền bắt đầu nhao nhao, rì rầm to nhỏ. Một dáng hình trắng mềm, nhỏ nhắn với mái tóc nhìn rất chi là lãng tử đang dần dần tiến về phía thằng nhỏ. Đôi mắt mèo  rù quyến hút hồn đối phương. Trên tay lăm lăm đôi đũa đỏ vẫn còn dinh dính nước, bóng loáng, trông như vừa giật của ai đó vậy dần dần tiến về phía đối phương. Thằng bé nuốt khan, chỉ có thể khúm núm, hai chân run run nhích về phía sau.

Mấy vị khách nhìn thấy liền xì xầm to nhỏ gì đó, bảo là chuyện đó, chắc lại sắp xảy ra rồi.

"... Gì..gì cơ... "

Jungkook lắp bắp, tròn xoe mắt, run run hỏi vị khách gần sát nó nhất.

" Cậu không biết biệt danh " Chopstick killer " à "

Vị khách vẫn không ngừng xì xụp mấy đũa mì, nhìn cặp mắt to như cái tô của thằng bé, rồi nói về chiến tích của đối phương.

Sau khi nghe về cái chiến tích lừng lẫy của đối phương, thằng bé liền nuốt khan, cặp mắt ươn ướt lia sang phía vị đại ca, bộ não cố gắng chạy hết công suất để lựa lời mà nói, chứ không thôi cái đôi đũa kia sẽ được trở thành một phần nào đó trên người nó mất.

" Không.... Không có gì ạ... Em.. Em xin lỗi "

Thằng bé lắp bắp, rồi co giò chạy biến.

Vị đại ca lười biếng gãi gãi mái tóc dài được uốn xoăn như mấy cọng rong biển, nhìn dáng hình thằng bé chạy còn lẹ hơn cả thỏ. Thầm đánh giá đối phương thật có năng khiếu chạy...nợ

" Yoongi à, trả lại đôi đũa cho khách đi "

Anh chủ tiệm thở dài, cũng hên ở đây chỉ toàn khách quen, chứ không đã bỏ chạy mất dép rồi.

Vị đại ca nhỏ bĩu môi, em phụng phịu chìa ra đôi đũa đỏ, trả lại cho vị khách may mắn kia.

" Trả nè "

" Yoongi "

Anh chủ quát to tên vị đại ca nhỏ kia khiến em lừ mắt nhìn lại anh chủ.

" Anh... Hứ... "

Anh chủ tiệm thấy thật khổ với con mèo mập ương ngạnh lì lợm này, không phải đang giữa quán thì anh đã dùng cái muôi đang cầm trên tay tét mấy phát vô cái mông tròn xinh kia rồi.

Phải, Yoongi là tên của vị đại ca giang hồ, cũng là con mèo mập của anh chủ tiệm.

Yoongi lè lưỡi chọc anh chủ rồi chạy biến ra ngoài.

Anh chủ chỉ thở dài, thầm cầu xin ông bà phù hộ độ trì đừng cho con mèo mập kia đi phá làng phá xóm nữa.

Yoongi lang thang khắp phố, mấy cô bán trái cây thấy em đi tới, hai mắt như bật chế độ đèn pha ô tô phát sáng.

Chà, mèo Thần Tài vạn tuế.

" Em bé, lại đây cô / dì cho con túi quýt này "

Yoongi cũng không ngần ngại liền nở ra nụ cười tươi rói, bảo thôi con ngại lắm, chứ tay đã với được túi quýt rồi.

Mèo mập được cho quýt, chân sáo nhảy tưng tưng, hát nghêu ngao mấy bài gì đấy.

Cái ổ mèo nhỏ đơn giản chỉ có một bộ sofa hơi có vẻ đã sờn, nhưng lại ấm áp. Ngoài ra còn có thêm một cái bể cá làm từ bình nước.

" Anh về rồi nè, em có nhớ anh không "

Yoongi cười toe với bé cá vàng đang bơi loanh quanh trong bình, môi mấp máy mấy từ trêu nó.

Đến tận tối mịt, mèo mập loạng choạng đi về tiệm.

Trên đường đi về tiệm, em thấy một bóng hình ngồi cô đơn trên góc phố. Trên tay còn cầm theo túi đồ to.

" Nè, cậu gì ơi... "

Yoongi bước đến, lay lay đối phương. Jungkook mệt mỏi ngước lên.

Gặp lại người quen rồi.

" A... "

Yoongi toan định nói gì đó. Nhưng tiếng động kia đã cắt ngang.

" Ọt ọt "

" Đói bụng ? "

Em hất hàm hỏi đối phương. Thằng bé đỏ mặt, ngại ngùng che bụng nhằm ngăn không cho phát ra tiếng động.

" Đi thôi "

Vị đại ca nhỏ nắm chặt tay cậu nhóc kéo đi rồi tự nhiên bước vào tiệm.

Chọn được chỗ đẹp liền ủn mông xinh mà ngồi xuống.

" Cho hai tô bún bò đặc biệt "

Em hô to, tự nhiên gọi món. Bên cạnh là một thằng nhóc bự xộn gấp rưỡi đang khép nép như gái nhà lành.

Hai tô bún bò to oành nhanh chóng được bưng lên. Yoongi đẩy một tô sang phía thằng nhỏ, bảo nó ăn đi.

Jungkook, ánh mắt long lanh nhìn tô bún nóng hổi, đầy ụ thịt cũng không ngại ngùng mà cầm đũa ăn.

Hai đứa cứ vậy xì xụp đến hết tô. Thi thoảng lại hít hà vì cay.

Yoongi thỏa mãn vỗ bụng tròn. Jungkook đánh bạo, hỏi tên vị đại ca giang hồ nhỏ này.

" Yoongi. Min Yoongi. "

Yoongi cũng không ngại liền nói cho đối phương tên mình. Jungkook được đà hỏi thêm tuổi tác sở thích đối phương đồ.

Sau khi biết được, cậu nhóc cười toe, trưng ra hai chiếc răng thỏ xinh xinh.

" Chào chú, em là Jeon Jungkook "

" Ừa "

" Sau này, chú có việc gì cần em giúp thì em sẽ sẵn sàng giúp chú "

Đối với Jungkook, thì anh em xã đoàn nó phải thế chứ lị.

" Ừa "

Yoongi không e dè, lôi điếu thuốc đưa lên môi, châm lửa rồi rít một hơi, điệu nghệ phả ra một làn khói.

" Rồi hai đứa ai sẽ trả tiền cho anh mày "

Seok Jin thật không muốn cắt ngang cuộc hội thoại đầy tình cảm này nhưng anh đây cũng cần phải sống, được chưa.

" Tạm biệt "

Jungkook tròn mắt nhìn khoảng không kế bên. Vị đại ca giang hồ kia lủi còn lẹ hơn cả mèo.

Thằng bé ấm ức thút thít phải rửa mấy thau chén cho anh chủ tiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro