[đoản] yêu hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chiếc khăn thuê uyên ương trên tay, nàng thẩn thờ bất cẩn thế nào châm phải vào tay lòng nàng cứ thấp thỏm lo âu, như có điều chẳng lành sắp sảy ra. Cái cảm giác lo âu sợ hãi khiến lòng nàng nóng như lửa đốt.

"nương nương, hoàng thượng... hoàng thượng bị hành thích"

Khuôn mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch khăn trên tay cũng rớt xuống đất vội vội vàng vàng rời khỏi tẩm cung.

[...]

Nhìn người nam nhân nằm đó tim nàng không ngừng nhói lên từng đợt, áp nhẹ bàn tay lên má chàng. Cảm nhận hơi âm bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nàng nhưng tim nàng lại đau nhói.

Nhìn người mình nguyện đặt trên đầu quả tim lại vì một nữ nhân khác đau khổ mà tự dày vò chính mình, trong tim chàng mãi sau này chỉ có hình bóng nữ nhân khác không bao giờ có nàng.

"bạch liên...bạch liên đừng bỏ ta...bạch liên"

Nàng cười thê lương trong lòng chàng, nàng vẫn luôn có một ảo tưởng một vị trí trong tim chàng nơi mà nàng mãi không thể chạm vào, chàng cớ sao lại vô tình đến thế? Lẳng lặng nhìn người mà nàng tâm tâm niệm cả một đời này.

Lần đầu ta gặp chàng, ta vẫn là một con hồ yêu nhỏ bé yếu ớt chỉ một ân tình một ánh mắt âm áp của chàng khiến ta khờ dại sinh ra tâm niệm mà si mê chàng ngu ngốc mà thương chàng.

Ta quyết định đi tìm chàng cho dù cái giá phải trả là như thế nào chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Vì chàng ta nguyện làm một bán yêu bị ruồng bỏ.

"hoàng hậu thần vô năng độc đã ngấm sâu vào xương tủy không còn cách cứu chữa,xin người trách phạt"

Nhìn khuôn mặt tái nhợt chịu đựng từng nỗi, chàng sau biết chàng đau một tim thiếp đau gấp vạn lần. Nỗi đau này ai thấu, ai hiều cho nàng người đời truyền nhau bảo rằng ranh ma như hồ ly dối gian như hồ ly, đa tình như hồ ly thế sao nàng mãi thương một người phàm như chàng.

"Tất cả lui xuống, hoàng thượng cần nghĩ ngơi"

Trong cung điện rộng lớn chỉ còn nàng cùng tiếng thở gấp đau đớn, tay chạm khuôn mặt hắn khắc họa từng đường nét ngũ quan người nàng yêu, chỉ khi thế này nàng mới có thể ở cạnh chàng gần như thế, có lẽ đây là lần cuối nàng còn có thể bên cạnh chàng.

Nàng thấp giọng che giấu tia nghẹn uất trong lòng, cửu vỹ vốn có chín đuôi, tu luyện 100 năm thì chỉ mọc ra 3 đuôi, tu luyện 1000 năm chuyển sang lục vĩ ma hồ. Cứ thế khi đạt đến vô thượng cảnh giới sẽ thành Cửu Vĩ Thiên Hồ có 9 đuôi.

Mỗi chiếc đuôi là một mạng sống chứa mảnh hồn của một cửu vĩ thiên hồ. Cửu Thanh nhìn chiếc đuôi cuối cùng còn lại của nàng, nàng vì chàng mà chấp nhận luân trầm si mê từ bỏ cả mạng sống chính mình.

Nàng vì hắn mà nhẫn tâm xuống tay với mình cũng không bao giờ buông bỏ người nàng yêu, nàng phải đã có bao nhiêu nhẫn tâm bao nhiêu tàn nhẫn đối với chính mình khi chính tay không chút nuối tiếc cắt đứt mạng sống của nàng.

Nàng yếu ớt khuôn mặt nhợt nhạt vì đau đớn mà đôi mắt cũng mờ dần loạng choạng ngã xuống sàn máu tươi theo khóe miệng rơi xuống cả người chật vật, nhìn bàn tay dần trong suốt.

Thiếp nguyện vì chàng mà biến thành bán yêu nguyện vì chàng mà hồn xiêu phách tán, chỉ mong chàng mãi đừng quên thiếp người vì chàng mà buông bỏ tất cả người vì chàng mà nguyện chóng lại thiên đạo.

Mọi thứ xung quanh dần dần mờ đi, mí mắt nàng nặng trỉu nhắm nghiền lại.

[...]

"hoàng hậu đã canh ba, xin người giữ gìn phụng thể"

"chàng vẫn không đến"

"hoàng thượng nghĩ ngơi ở cung quý phi"

"ngươi lui xuống Nha Nhi"

Cánh cửa khép lại, màn điêm tỉnh mịch như muốn nuốt trọn lầy thân hình mỏng manh của nàng, cái lạnh của sương đêm lạnh lẽo nhưng sao bằng trái tim nàng. Hỏi thế gian tình ái là gì mà khiến ai cũng phải si mê không buông bỏ được.

Nàng mỉm cười nụ cười nhàn nhạt ánh mắt biết bao nhiêu bi thương, thời gian của nàng vốn không còn nhiều.Nhưng bên cạnh chàng nhìn chàng hạnh phúc dù một giờ một khắc cũng khiến nàng cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn.

"thân là nữ đế thanh khâu muội sao phải hạ mình với một phàm nhân như hắn chứ"

"chàng có ân với muội, muội yêu chàng"

"muội từ bỏ con dân thanh khâu, tử bỏ cả thanh khâu từ bỏ cả tu vi ngàn năm của mình hắn có xứng đáng"

Hối hận đời này nàng vốn không hối hận, kiếp này dành cho chàng nàng vốn không hối hận. Nếu có nàng cũng không thể quay lại trở thành một hồ yêu vô ưu vô lo ngày đó.

"Ca ca, kiếp này là muội phụ lòng ca ca phụ lòng thanh khâu nguyện vạn kiếp sau trả ân tình này"

Khuôn mặt vô hồn của nàng trong đôi mắt chứa bao nhiêu đau đớn sót sa.Thần tiên vồn không được động tâm mà yêu phàm nhân nàng phải trả cái gía lớn cho việc chạm vào cấm kỵ này

"muội... muội đúng là cứng đầu"

Căn phòng trở lại yên lặng như ban đầu, thân thể mỏng manh nhẹ lây động trong gió lạnh giọt nước mắt lăn dài trên khuôn nàng, chiếc mặt nạ nàng luôn mang rách rồi, chiếc mặt nạ tạo nên bằng sự kiêu ngạo, lòng tự tôn cuối cùng mà nàng dành cho chính mình.

Nàng không làm được nữa rồi, nàng không mang nổi chiếc mặt nạ đó, sự kiêu ngạo cuối cùng cũng chẳng còn. Con người nàng vốn rất kiêu ngạo bây giờ thì sao chứ không phải cũng trong rất thảm hại hay sao, cũng không phải vì một chữ tình thôi sao.

[...]

" các ngươi điều là đúng vô dụng, một tên cẩu hoàng đế cũng không giết được đúng là đám vô tích sự phá hỏng chuyện tốt của ta"

Người phụ nữ không ngừng la hét đập phá đồ xung quanh khuôn mặt dữ tợn.

"điều do ả hoàng hậu đó ạ, chính mắt thần thấy ả ta mọc đuôi ả ta là yêu quái"

"hoàng hậu, lại là ả ta phá hỏng chuyện tốt của ta. Ha để ta xem hoàng hậu cao cao tại thượng bảo vệ cho hắn được bao lâu"

[...]

Nhìn khung cảnh bên ngoài trời bắt đầu chuyển mình sang đông cái lạnh lạnh làm tâm hôn nàng tỉnh táo tỉnh táo đến đáng sợ, thân thể suy yếu này của nàng vốn không thể trụ bao lâu được nỗi đau hằng ngày cứ giày vò nàng.

Mất nguyên thân nàng cũng chẳng còn lại gì, cái giá phải trả đó là nàng hồn xiu phát tán mãi cũng không thể bước vào đường luân hồi. Nàng cứ chấp mê bất ngộ thứ tình cảm viển vông đó nhưng nàng vẫn chờ, vẫn đợi đợi chàng yêu nàng đáp lại tình cảm của nàng ngu ngốc đến khờ dại.

Bên ngoài chuyền đến tiếng bước chân cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo. Nữ nhân cả người diễm lệ bước vào giọng nói mang mười phần khinh bỉ khó chịu cùng châm biến.

"tỷ tỷ thật có nhã hứng nha"

Nàng vẩn lặng im nhìn bên ngoài vốn không để ả ta vào mắt.

"thân là hoàng hậu sao tẩm cung lại lạnh lẽo thế cơ chứ, chả bù cung của muội lúc nào cũng có hoàng thượng cạnh bên"

"quý phi người dám vô lễ hoàng hậu"

" đây là đâu mà một con tiện tì như ngươi lên tiếng, người đâu lôi xuống phạt trượng"

Khuôn mặt vốn trắng bệt của nàng cũng không thể che đậy cơn tức giận trong nàng, một đường giết chết những tên đụng vào nhu nhi cả người hàn khí lạnh toát.

"ngươi muốn gì'

"tất nhiên là mạng tên cẩu hoàng đế kia rồi. Sao nhìn người mình luôn si mê rơi vào tay kể khác bị đùa bởn trên tay thế nào, ta lại rất thích nhìn ngươi đau khổ nha"

Móng vuốt sắc nhọn hướng ả ta mà xuống tay, một tất đó mũi tên bay đến nàng xuyên qua lớp da thịt nàng đâm sâu vào từng thớ thịt nhưng thứ làm tim nàng vô thức co rút từng đau, nhìn ánh mắt lạnh lùng từ hắn đôi mắt chứa bao nhiêu hận cùng tức giận, cung tên trên tay còn chưa hạ xuống.

Một mũi tên này của chàng khiến tim nàng lạnh dần với cơ thể thảm hại này của nàng sao có thể chịu được mũi tên đó. Máu dần thấm đỏ từng lớp y phục thật chói mắt cả người.

"Rốt cuộc ngươi còn muốn giết bao nhiêu người nữa?"

"thần thiếp sợ hoàng thượng"

nàng ta khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi nép người vào lòng hắn như con nai nhỏ yếu đuối cần được người khác che chở.

Nhìn chàng ôm ả ta bảo bọc trong lòng nước mắt nàng sau lại không kìm được mà rơi, người nàng yêu vốn không yêu nàng. Trong tim chàng vốn không có ta.

"Người khác nghĩ ta nào ta cũng không để ý,Ta chỉ cần chàng tin ta thôi"

"tin ngươi, tất cả phơi bày trước mắt ngươi còn muốn ta tin ngươi"

"thì ra chàng chưa bao giờ tin ta, chưa bao giờ chưa bao giờ..."

Nàng cười cười trong điên dại cười cho nàng chấp mê bất ngộ cười đến hai hàng lệ rơi rơi không ngừng. chàng chưa bao giờ tin ta cũng chưa bao giờ nghe ta nói, chàng chỉ tin vào đôi mắt của chàng chưa bao giờ chàng đặt niềm tin vào ta.

Ta nhớ đến chàng, nhớ người của trước kia dịu dàng âm áp vì ta bị thương mà đau lòng vì ta mà ôn nhu dịu dàng, chứ không phải ánh mắt lạnh lẻo đầy oán hận này đây không phải điều mà ta muốn.
"chàng có yêu ta"

"không"

Khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt, sự thật mà nàng luôn muốn trốn tránh, luôn muốn tự mình lừa dối chính mình, nàng hèn nhát mà lừa dối chính mình cũng không muốn tiếp nhận sự thật đau lòng đó.

Lại chính chàng nhẫn tâm đem sự thật đó chà sát vào trái tim nàng.

"thế thì chàng đợi ả ta bồi táng cùng ta"

Nàng dứt khoát hất mạnh nàng ta ra khỏi hắn, rút mạnh mũi tên trên người vẻ mặt lạnh nhạt khiến người khác khiếp sợ. Bóp chặt lấy cổ nàng ta chủy thủ từ ta ả rơi xuống sàn.

Cùng lúc đó nàng cảm nhận được nỗi đau đớn truyền đến trên từng nơi trên thân thể nàng, cũng phải thôi mấy ai lại có thể chịu nổi một kiếm xuyên tim, do chính tay người mình yêu ban cho. Với thân thể sớm đã mục nát chỉ còn lớp vỏ này của nàng chịu được sao.

"ta cuối cùng cũng có thể chết trong tay chàng, ta đi rồi chàng sẽ hạnh phúc chứ Dạ Mộc ca ca"

Hắn nhìn nàng, nàng đang cười nụ cười có chút hạnh phúc cùng luyến tiếc, nàng không kìm được ho khan từng bụm máu trào ra khóe miệng.

"ta trả cho chàng, trả lại cho chàng mọi ân tình mà chàng bang cho ta"

Khuôn mặt diễm lệ máu từ từ chảy từ khóe miệng nàng phụng bào trên người nhuộm máu . Hình bóng nàng dần dần mờ đi đôi tay nàng cố gắng vươn lên muốn chạm vào mặt chàng cũng tann biến, hiện ra nguyên hình một con hồ ly mất đuôi màu lông trắng được nhuộm đỏ bằng màu máu đỏ chói mắt.

"Cửu Thanh"

Thanh âm cuối cùng nàng có thể nghe thấy, chàng đang gọi tên nàng đã bao lâu chàng chưa gọi ta như thế.
#meobeotron
#còn
( lâu k ra chap mới chắc mn quên mất lun rồi )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro