Đi công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sương Tức + Chiêu Cơ

Hạ Tranh ăn xong bữa sáng đã rời đi, Hứa Trì Quy còn chậm rì rì mà ăn, đầu nhẹ nhàng lắc qua lắc lại tiết lộ tâm tình của y không tồi.

Từ lần trước cùng Hạ Tranh ngủ chung một giường, trạng thái mất ngủ của Hứa Trì Quy bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, cho dù không uống thuốc ngủ, mỗi ngày buổi tối cũng có thể ngủ sâu đến ba bốn giờ.

Bởi vì tinh thần trạng thái tốt, nên khi viết văn lại càng tốt hơn. Tiểu thuyết của Hứa Trì Quy đang ở giai đoạn kết thúc, hai ngày cuối tuần y một hơi viết 3 vạn chữ, trực tiếp làm sáu chương kết thúc chính văn.

Gõ chữ cũng là chuyện tiêu tốn thể lực, một khắc kết thúc kia sẽ có cảm giác giải thoát, đêm qua Hứa Trì Quy hiếm thấy mệt đến buồn ngủ, từ 12 giờ khuya một mạch đến rạng sáng sáu giờ hôm sau.

Công việc thuận lợi, giấc ngủ ngon lành, cùng người mình thích mỗi sáng chào nhau, mặt đối mặt cùng ăn bữa sáng, đây là sinh hoạt lý tưởng mà y nghĩ cũng không dám nghĩ, giấc mơ xa xôi ấy giờ đã thành hiện thực mỗi sáng thức dậy.

Hứa Trì Quy cố tình xem nhẹ thời hạn của thời gian tươi đẹp này, nỗ lực quên đi buổi tối ngày ấy, Hạ Tranh đi cùng một nữ nhân xinh đẹp, y lừa mình dối người đắm chìm trong khoảng thời gian mật ngọt đối với y, vô cùng quý trọng từng giây từng phút ở bên Hạ Tranh.

Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Hứa Trì Quy về thư phòng nhìn lịch, mới kinh ngạc phát hiện hôm qua là ngày đưa tiền lương cho chú Lý.

Chú Lý là bạn của mẹ Hứa Trì Quy, ở cùng chung cư với y, trước đó có buôn bán một ít ở vỉa hè, hai năm trước vì sức khỏe nên nghỉ hưu về nhà dưỡng lão. Lớp 11 Hứa Trì Quy bỏ học trở về nơi này, chú Lý lúc nào cũng đi qua xem y, giúp y rất nhiều chuyện, nếu ban đầu không có chú Lý, cuộc sống một mình của Hứa Trì Quy sẽ không thuận lợi như vậy.

Ngày Hạ Tranh vừa tới, ghét bỏ hoàn cảnh chung cư không được sạch sẽ cho lắm, Hứa Trì Quy tìm chú Lý hỗ trợ mỗi ngày quét dọn, cuối tháng đem tiền đổ rác cùng quét dọn vệ sinh chuyển cho ông.

Hứa Trì Quy đem tiền lương tháng mười chuyển cho Lý thúc, chụp biên lai rồi gửi cho ông.

Hứa Trì Quy: Chú Lý, chào buổi sáng, đây là tiền lương tháng mười, ngày hôm qua con quên chuyển cho chú, chú nhìn xem đã nhận được chưa ạ?

Nhiều năm chung sống như vậy, đối với Hứa Trì Quy, ngoại trừ Hạ Tranh, chú Lý là người duy nhất y có thể giao tiếp mà không có chướng ngại.

Không bao lâu, Hứa Trì Quy đã nhận được tin nhắn của chú Lý.

Chú Lý: Được được, chú nhận được rồi. Buổi sáng làm không ít bánh thịt bò, đợi lát nữa chú mang lại cho con.

Hứa Trì Quy đôi mắt sáng lên, thèm ăn nuốt nuốt nước miếng, vui vẻ nhận lấy. Rốt cuộc bánh thịt bò của chú Lý là có tiếng nhất ở Dung Thành, khi còn nhỏ y đặc biệt thích ăn, y muốn cho Hạ Tranh thử.

Lúc nhận được tin nhắn WeChat của Hạ Tranh, Hứa Trì Quy mới vừa đem bánh thịt bò lấy vào nhà.

Hạ Tranh: Hôm nay ra ngoài làm việc, giữa trưa không cần đưa cơm, buổi tối cũng không trở về ăn.

Hứa Trì Quy: Đã biết, vậy anh nhớ ăn cơm đúng giờ.

Hạ Tranh: Ừ.

Hứa Trì Quy bả vai gục gục xuống, rũ đầu uể oải đi đến trước tủ lạnh, đem bánh thịt bò nóng hầm hập bỏ vào.

Thực đơn bữa trưa hôm nay tối qua Hứa Trì Quy đã lên kế hoạch thật tốt, hiện tại Hạ Tranh không ăn, vậy thực đơn lúc trước hẳng còn tác dụng gì, y tính chỉ tùy tiện xào hai món lấp đầy bụng là được.

Giữa trưa ăn cơm, đối mặt với nhà ăn yên tĩnh, Hứa Trì Quy có chút không quen, ăn cũng chưa ăn cái gì. Nhưng mà cẩn thận tính ra, từ lần đầu tiên cùng Hạ Tranh call ăn cơm, bất quá mới qua hai tuần.

Hứa Trì Quy mơ hồ cảm thấy y còn mặc kệ bản thân ỷ vào Hạ Tranh như vậy, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện, y vất vả lắm mới có thể tới gần Hạ Tranh, sao có thể kháng cự sự hấp dẫn mạng của hắn.

Giữa trưa hai món ăn kia cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn thừa một ít, Hứa Trì Quy định để buổi tối tiếp tục ăn.

Hiện tại công việc đã kết thúc, Hứa Trì Quy rảnh rỗi, đọc sách một buổi trưa, ăn bữa tối xong lại tiếp tục, chỉ là lần này đem trận địa tới phòng khách.

Thời gian chậm rãi trôi đi, chờ kim đồng hồ trên tường chỉ đến con số 10, Hứa Trì Quy buông sách trong tay xuống, trộm nhìn hướng cánh cửa.

Hạ Tranh vẫn tăng ca sao, hay vẫn còn xã giao, sẽ phải uống rượu sao? Nếu lại uống rượu, có thể đau dạ dày giống lần trước?

Hứa Trì Quy đứng ngồi không yên, y cầm điện thoại, vào giao diện nhắn tin giữa y và hắn, ngón tay dừng trên bàn phím một lát, cuối cùng vẫn theo tâm ý của mình tiếp tục gõ.

Hứa Trì Quy: Hạ Tranh, kết thúc rồi sao? Anh có uống rượu hay không, cần em xuống dưới đón anh?

Mặc kệ là mười năm trước hay là mười năm sau, Hạ Tranh vĩnh viễn đều là động lực ra ngoài của Hứa Trì Quy.

Chờ đợi một lúc, Hứa Trì Quy đứng dậy đi phòng bếp làm một ly nước mật ong, chạy chậm về phòng khách mở điện thoại ra, nhưng mà vẫn chưa nhận được trả lời.

Không nghe được âm thanh điện thoại sao? Hay là Hạ Tranh đã say đến bất tỉnh nhân sự?

Hứa Trì Quy nhíu nhíu mày, lo âu cắn cắn môi dưới, rời khỏi WeChat, mở ra danh bạ, chuẩn bị trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Tranh.

Điện thoại kết nối, chưa vang được vài tiếng đã tắt, giây tiếp theo từ ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.


Hứa Trì Quy không biết cố gắng hoảng sợ, sau khi phản ứng đây là Hạ Tranh lại vui vẻ lên, muốn chạy ra nghênh đón hắn, nhưng lại sợ sự vui vẻ trong mắt quá mức rõ ràng, chỉ có thể liều mạng khắc chế hai chân không an phận.

"Hạ Tranh, anh đã trở lại nha." Hứa Trì Quy đứng lên, cong con mắt nhìn về phía Hạ Tranh, thấy hắn thần thái cử chỉ bình thường, buông tâm, "Em còn tưởng rằng anh uống rượu, vốn dĩ muốn đi đón anh."

Hạ Tranh đóng cửa lại, khom lưng đổi giày thuận miệng hỏi một câu: "Không phải cậu sợ ra ngoài sao?"

"Vạn nhất...... Vạn nhất anh không đi được? Em, em tự nhiên muốn đi đón thôi." Hứa Trì Quy dõng dạc nói, "Cũng không có sợ hãi như vậy, nhịn một chút liền qua."

Hạ Tranh tắt đi đèn đêm ở cửa, đi tới đứng ở một bên khác của bàn trà, nhìn Hứa Trì Quy nói: "Cho dù ở thời điểm gì, đều không cần miễn cưỡng bản thân."

"Em không có miễn cưỡng." Hứa Trì Quy khó hiểu, không biết Hạ Tranh hỏi như vậy vì cái gì.

Hạ Tranh nhìn bộ dạng ngây thơ của Hứa Trì Quy, không hề nói thêm cái gì, nói với y một tiếng đi ngủ sớm một chút liền chuẩn bị trở về phòng ngủ.

"Cái kia......" Hứa Trì Quy nhìn nhìn tủ lạnh, mời nói," Anh muốn ăn khuya cùng em không? Có bánh thịt bò, siêu cấp ngon luôn."

"Không được," Hạ Tranh cự tuyệt nói, "Tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi."

Vừa nghe Hạ Tranh nói mệt, Hứa Trì Quy thậm chí đều không có thất vọng, vội nói: "Vậy anh đi ngủ sớm một chút, ngày mai cũng có thể ăn, em giữ lại cho anh."

Hạ Tranh muốn nói không cần, nhưng nhìn đến thần sắc lo lắng của Hứa Trì Quy, đột nhiên nói không nên lời, lên tiếng rồi đi thẳng đến phòng ngủ.

Buổi tối Hứa Trì Quy không ăn nhiều, lúc này thực sự có chút đói bụng, từ tủ lạnh cầm một cái bánh thịt bò ra, bỏ vào lò vi sóng, ly mật ong mới pha cũng uống luôn.

Rửa mặt xong đi ngang qua cửa phòng ngủ chính, Hứa Trì Quy dừng lại bước chân, đầy cõi lòng chờ mong nhẹ giọng nói: "Hạ Tranh ngủ ngon, ngày mai gặp."

Nhưng mà ngày hôm sau Hứa Trì Quy không có thấy Hạ Tranh.

Buổi sáng thức dậy, lúc chuẩn bị lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, thấy được tờ giấy nhỏ Hạ Tranh lưu lại trên cửa tủ.

-- Đi công tác, ngày về không biết.

Tâm tình vốn dĩ tươi đẹp nháy mắt ngã xuống đáy cốc, không có lòng nấu cơm, một mình rầu rĩ đem bánh thịt bò dư lại đều ăn luôn.

Kế tiếp cả ngày, Hứa Trì Quy làm cái gì cũng không có hứng thú, cuốn sách mình thích cũng xem không vào, nằm ỳ trên sô pha cả một ngày, trên TV phát đi phát lại bộ phim điện ảnh đã cùng Hạ Tranh xem qua.

Điện ảnh náo nhiệt càng làm tăng thêm nỗi cô đơn của Hứa Trì Quy, y nhớ Hạ Tranh. Chuẩn xác mà nói là mỗi thời mỗi khắc đều nhớ nhung, chỉ là nhịn đến lúc này, có chút không nhịn được nữa.

Hứa Trì Quy muốn gọi điện cho Hạ Tranh, nhưng lại không có lý do gì, đơn thuần nói chuyện phiếm đối với người kháng cự giao lưu như y, rõ ràng không bình thường. Không thể tìm người ta, Hứa Trì Quy chỉ có thể ở trên Weibo bày tỏ cảm xúc.

-- Hắn đi công tác, không biết khi nào trở về. Làm sao bây giờ, hắn mới đi chưa đến một ngày, tôi liền bắt đầu nhớ hắn.

Mới vừa phát ra đi không đến một phút, cũng đã nhận được rất nhiều câu hỏi, Hứa Trì Quy nhấn xem khu bình luận, nghiêm túc lật xem cmt bọn họ nhắn lại.

Rất nhiều ID Hứa Trì Quy đều quen mắt, có một bộ phận người đã bầu bạn với y rất nhiều năm, y đều nhớ rõ. Lúc nhìn đến một cái trong đó , Hứa Trì Quy dừng lại ngón tay.

Không uống trà sữa sẽ chết: Trân châu! Nhanh chóng xem tin nhắn, đã xảy ra chuyện, chuyện lớn muốn mạng ngườiii!

Cái ID này Hứa Trì Quy rất quen thuộc, chính là nàng đã cổ vũ hắn để Hạ Tranh tới ở trong nhà, trong khoảng thời gian này chỉ cần hắn đổi mới Weibo có liên quan đến Hạ Tranh, mỗi một cái đều có thể nhìn đến tên nàng.

Hứa Trì Quy còn tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện cần mình giúp đỡ, theo lời click mở tin nhắn của nàng, cho đến khi thấy rõ hàng chữ trên màn hình, cả người mềm nhũn, điện thoại trực tiếp rớt trên mặt đất.

Không uống trà sữa sẽ chết: Trân châu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, người cậu thích có phải tên là Hạ Tranh không? Hắn hình như đã biết cậu thích hắn.

(\ /)
(^_^)
( >( Cảm ơn mn đã đọc truyện! )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro