Không có cách giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sương Tức + Chiêu Cơ

Bộ phim đã chuẩn bị kết thúc, phòng khách không bật đèn, nguồn sáng duy nhất trong nhà là màn hình TV, khuôn mặt trắng bệch của Hứa Trì Quy được nó chiếu xuống càng hiện rõ vẻ tái nhợt.

Thời tiết cuối mùa thu, trong phòng không mở cửa sổ, độ ấm thích hợp, Hứa Trì Quy lại cảm thấy toàn thân rét run, y run rẩy theo sinh lý, sau khi hoãn lại, khom lưng đem điện thoại nhặt lên, mở khoá, vẫn là giao diện tin nhắn như nãy.

Hứa Trì Quy lần nữa nhìn đến mấy chữ cuối cùng kia, hô hấp đột nhiên bắt đầu dồn dập, y run tay nhấn bàn phím, bởi vì tay run khống chế không được, mấy chữ đơn giản xóa xóa bấm bấm hai phút mới gửi đi được.

Thêm Bối Sơn Tranh: Vì sao cậu lại biết?

Không uống trà sữa sẽ chết: Tôi cũng ở Dung Thành, vừa vặn làm việc ở tập đoàn Hạ thị, là trợ lý lâm thời của Hạ tổng. Ngày hôm qua cậu chia sẻ ở Weibo ảnh ghế mát xa, là Hạ tổng tìm tôi mua, sau khi tôi nhìn thấy ảnh chụp, lại liên tưởng đến bút danh của cậu, liền suy đoán người cậu thích chính là hắn.

Không uống trà sữa sẽ chết: Trân Châu, Hạ tổng có phải đã biết cậu là nhà văn không? Tôi vốn dĩ chỉ muốn nói hàm hồ, căn bản không muốn bán đứng cậu, chỉ là Hạ tổng thật sự quá thông minh, hai ba câu đã nhận thấy được sự khác thường, quay đầu đã nhờ đồng nghiệp tra tài khoản Weibo của tôi! Tên của cậu quá rõ ràng, hắn khẳng định đã xem Weibo của cậu.....

Không uống trà sữa sẽ chết: Hạ tổng thực sự là đi công tác, nhưng lúc trước đã sớm an bài người khác, căn bản không cần hắn tự mình xuất mã. Trân Châu...... Thật sự, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, xin lỗi, cậu mắng chết tôi đi.

Hứa Trì Quy đầu óc đã có chút ngây ngốc, dùng mười phút mới đem vài đoạn tin nhắn này hiểu rõ, y từ não nhỏ hoang mang của mình tìm tòi xem Weibo mình có cái gì.

Chưa từng nói lời thương, lại nơi nơi chốn chốn giấu kín tình yêu.

Hứa Trì Quy nhớ lại ngày hôm qua ở chung, chậm chạp phát hiện thái độ lãnh đạm của Hạ Tranh, y lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Hạ Tranh tăng ca quá mệt mỏi.

Sự thật lại là Hạ Tranh phát hiện bí mật của y, không muốn ăn cơm y làm nữa, không muốn cùng y gọi video, không muốn cùng y ở chung một nơi.

Hứa Trì Quy dùng sức lực còn sót lại trả lời Trần Chanh: Không cần tự trách, không phải cậu sai.

Gõ xuống chữ cuối cùng, Hứa Trì Quy buông tay, mặc cho điện thoại rơi xuống, y ngã vào trên sô pha, chậm rãi cuộn tròn lên, ôm chặt lấy thân thể của mình, nước mắt theo đuôi mắt chảy xuống mang tai.

Ai cũng không có sai, là y sai, là y si tâm vọng tưởng, không nên không biết tự lượng sức mình thích Hạ Tranh.

Hạ Tranh bị y dọa chạy, từ nay về sau, thế giới nho nhỏ này của y chỉ còn mình y thôi.

Hứa Trì Quy đem mặt lún càng sâu vào sô pha, cọ sạch sẽ nước mắt an ủi chính mình: Không sao Hứa Trì Quy, Hạ Tranh sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, chỉ là ngày này đến sớm hơn mà thôi, mày sớm đã quen sống một mình, không phải sao.

Nơi Hạ Tranh đi công tác là thành phố A, Dung Thành bên kia phỏng chừng có tai mắt Hạ Tùng Lâm xếp vào, hắn mới vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Mạc Du, kêu hắn trước khi đi, về nhà ăn một bữa cơm.

Bên này công việc cũng không phức tạp, chỉ là hơi nhiều việc, nhưng cho dù Hạ Tranh cố tình chậm trễ hiệu suất cũng chỉ tốn ba ngày.

Sau khi kết thúc công việc, chủ đối tác muốn mời Hạ Tranh ăn cơm, bị hắn từ chối, lái xe trở về chung cư của mình, ở dưới lầu ăn chén mì đơn giản.

Về đến nhà, Hạ Tranh trước tiên tắm rửa một cái, từ phòng tắm đi đến phòng khách, tắt đi tất cả đèn điện trong phòng, để TV chiếu một bộ phim tùy ý. Sau một lúc lâu, Hạ Tranh cầm lấy điện thoại trên bàn, gác ở trên đầu ngón tay lay chơi, ánh mắt hắn như dừng ở trên màn hình, kỳ thật không có tiêu cự, như là đang lặp lại suy xét, châm chước.

Không biết qua bao lâu, động tác trên tay Hạ Tranh dừng lại, điện thoại vững vàng nằm ở lòng bàn tay, sau khi mở khóa, mở Weibo ra, nhấn vào tài khoản duy nhất mình chú ý.

Tin Weibo mới nhất của Hứa Trì Quy như cũ dừng lại ở ba ngày trước.

Đêm đó Hứa Trì Quy có tin tức mới Hạ Tranh liền thấy, bao gồm bình luận phía dưới của Trần Chanh. Hạ Tranh đã sớm lật xem xong hết tất cả tin Weibo của Hứa Trì Quy, biết ID của Trần Chanh với Hứa Trì Quy cũng không xa lạ, nếu y có thể thấy đối phương nhắn lại, khẳng định sẽ không bỏ mặc, cho nên hiện tại hơn phân nửa y đã biết mình đã bị bại lộ.

Dựa theo tính cách của Hứa Trì Quy, không khó tưởng tượng trạng thái của y lúc này, Hạ Tranh có chút lo lắng, nhưng không định hỏi đến, chính hắn cũng chưa nghĩ kỹ, hiện tại tùy tiện liên lạc, đối với hắn và Hứa Trì Quy đều là không phụ trách nhiệm.

Thân thể Hạ Tranh ngưỡng ra sau, dựa lưng vào sô pha, đau đầu đè đè huyệt Thái Dương. Những năm gần đây, người theo đuổi Hạ Tranh chưa bao giờ ngừng, có nam có nữ, đều không ngoại lệ bị hắn dứt khoát cự tuyệt, nhưng hiện tại người thích hắn biến thành Hứa Trì Quy, hắn liền trở nên lo trước lo sau, không thể nhẫn tâm.

Mấy ngày nay, thứ Hạ Tranh suy xét nhiều nhất không phải là từ chối như thế nào, mà là nếu hắn thật sự từ chối, Hứa Trì Quy sẽ thế nào. Có phải sẽ thương tâm không, có phải sẽ tuyệt vọng không, có phải lại tìm mai rùa một lần nữa trốn đi, không dám thò đầu ra xem thế giới bên ngoài nữa không?

Đây không phải là cảnh tượng Hạ Tranh muốn nhìn thấy, nhưng hắn không phải đồng tính luyến ái, không có biện pháp thuyết phục bản thân tiếp thu tình yêu trầm nặng như thế.

Chỉ là trước mắt, cũng không có cách giải quyết.

Hạ Tranh thở ra một hơi, gửi cái tin nhắn cho Tưởng Nam Phong, hẹn hắn buối tối ngày mai ra uống rượu.

Sáng ngày hôm sau, Hạ Tranh gọi xe đi biệt thự của ba mẹ mình trước, trên đường có chút kẹt xe, đến nơi vừa lúc đến giờ cơm.

Hạ Tranh vào nhà, cùng Hạ Tùng Lâm đang ngồi ở trên sô pha xem báo chí mắt đối mắt nhìn nhau.

Hạ Tùng Lâm âm dương quái khí nói: "Anh là khách à, chuyên môn lại đây ăn cơm?"

Hạ Tranh sớm đã quen cách nói chuyện của lão Hạ, đổi lại tầm hai mươi tuổi, hắn sẽ trực tiếp sặc trở về, sau khi đi làm tính cách hắn cũng trầm ổn không ít, Hạ Tùng Lâm tuổi cũng lớn, Hạ Tranh luôn nghe theo ông.

"Trên đường kẹt xe, đừng nóng giận." Hạ Tranh đi qua, ở bên người Hạ Tùng Lâm ngồi xuống, rót cho ông một chén trà, đôi tay bưng giơ lên trước mặt ông, "Ba, uống trà."

Hạ Tùng Lâm hừ lạnh một tiếng, duỗi tay tiếp nhận chén trà, miễn cưỡng uống một ngụm.

Mạc Du ở phòng bếp bận việc, nghe được động tĩnh nhanh chóng đi ra, nhìn đến Hạ Tranh liền cười chào đón, "Con trai, lại đây mẹ nhìn xem."

Hạ Tranh theo lời tiến lên, phối hợp để Mạc Du cẩn thận đánh giá.

"Hình như rắn chắc hơn một chút, xem ra có nghe lời ngoan ngoãn ăn cơm." Mạc Du duỗi tay vỗ vỗ mặt Hạ Tranh , "Thật ngoan."

Hạ Tranh có chút bất đắc dĩ, hắn cũng sắp 30, Mạc Du còn xem hắn như trẻ con, nhận thấy được tầm mắt không vui phía sau, vì bảo vệ mạng sống, Hạ Tranh thức thời lui về phía sau một bước, nói sang chuyện khác: "Mẹ, cơm làm xong chưa? Đói bụng."

"Sắp rồi, ngồi xuống trước đi," Mạc Du thuần thục sai sử Hạ Tùng Lâm, "Lão Hạ, lại đây bưng thức ăn."

Hạ Tùng Lâm đứng dậy, thời điểm đi ngang qua Hạ Tranh liền ném xuống một câu: "Chú ý khoảng cách."

Hạ Tranh chịu phục, "Tuân mệnh."

Trong bữa ăn, Mạc Du không ngừng gắp đồ ăn cho Hạ Tranh, Hạ Tùng Lâm lại có ý kiến, "Vợ à, nó tự có tay."

Mạc Du không để ý đến ông, tiếp tục kẹp miếng sườn cho con trai, nửa đường bị Hạ Tùng Lâm cướp đi. Mạc Du nổi giận, "Hạ Tùng Lâm, anh có phiền hay không! Nó là con trai em, dấm này anh cũng ăn?!"

Hạ Tùng Lâm không nói chuyện, chính mình ăn miếng sườn, nhìn chằm chằm Hạ Tranh đem xương trong miệng cắn đến giòn tan.

Hạ Tranh cảm thấy buồn cười, chủ động nói: "Mẹ, để con tự lấy đi."

Mạc Du lúc này mới thu tư thế, nhịn không được cảm thán một câu: "Con trai, còn may con không giống ba con, bằng không vợ sắp tới tay cũng sẽ bị dọa chạy."

Hạ Tùng Lâm khi trẻ lúc ấy chiếm hữu dục so với hiện tại điên cuồng hơn nhiều, Mạc Du thiếu chút nữa bị dọa chạy, sau ông thề sẽ sửa, hơn nữa bản thân cũng thật sự yêu ông, mới lựa chọn cho ông một cơ hội, nhoáng lên đã qua nhiều năm như vậy.

"Cũng chưa chắc," Hạ Tùng Lâm thình lình toát ra một câu, "Chờ nó gặp được người kia thì em nhìn lại xem."

Hạ Tranh nhìn Hạ Tùng Lâm một cái, cười cười không nói chuyện.

"Nói đến cái này," Mạc Du chờ mong hỏi Hạ Tranh, "Con gặp qua Trúc Huyên chứ, thế nào, có phải rất xinh đẹp không, tính cách không tồi đi?"

Hạ Tranh gật đầu nói vâng, không đợi Mạc Du nhiều vui vẻ vài giây, lại tiếp tục nói: "Nhưng chúng con không hợp, mẹ, mẹ đừng nhắc lại."

Mạc Du không cam lòng nói: "Sao lại không hợp chứ?"

Hạ Tùng Lâm gắp đồ ăn cho Mạc Du, khuỷu tay chạm vào nàng, khuyên nhủ: "Ăn cơm, ăn cơm, em đừng động, trong lòng nó tự hiểu rõ."

Mạc Du liếc mắt trừng ông một cái, nhưng Hạ Tùng Lâm nói cũng không sai, dù sao giá thị trường của con trai mình lại không kém, rồi cũng gặp người mình thích, nàng lại kiên nhẫn chờ một chút đi.

Ăn cơm xong, Hạ Tranh về phòng ngủ trưa, sau khi ngủ dậy vẫn luôn bồi Hạ Tùng Lâm chơi cờ, buổi tối ăn cơm xong mới rời đi, lái xe đến quán bar đã cùng Tưởng Nam Phong hẹn sẵn.

Lúc Hạ Tranh đi vào, Tưởng Nam Phong đã tới rồi.

"Tranh ca! Bên này, bên này." Tưởng Nam Phong đứng lên, vẫy vẫy tay chỉ chỗ ngồi của hắn.

Hạ Tranh đi qua, trước khi ngồi xuống cùng nhau nắm tay xã giao.

"Khó được nha, cậu cư nhiên sẽ chủ động hẹn tôi uống rượu." Tưởng Nam Phong cấp Hạ Tranh rót một ly rượu, hiểu rõ nói, "Nói đi, lại gặp phải vấn đề gì khó? Anh em đây giải thích những nghi hoặc cho cậu."

Hạ Tranh không nói chuyện, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, nâng nâng cái ly, ý bảo Tưởng Nam Phong thêm rượu, cứ như vậy cái gì cũng không nói, liên tiếp uống năm sáu ly, nửa bình Whiskey cũng sắp bị hắn uống xong rồi.

Tưởng Nam Phong bị trận thế này của Hạ Tranh dọa sợ, lúc đối phương lại muốn thêm rượu, Tưởng Nam Phong đem bình rượu dời đến một bên, khuyên nhủ: "Ca, có cái gì không nghĩ ra thì nói với tôi, đừng uống rượu giải sầu như vậy."

Hạ Tranh buông ly rượu, sau khi trầm mặc một lát, mở miệng: "Tôi không biết nên nói như thế nào."

Tưởng Nam Phong đề nghị nói, "Tôi đây hỏi cậu đáp?"

Hạ Tranh một tay thưởng thức ly rượu, gật đầu đồng ý.

Tưởng Nam Phong là bạn cùng phòng của Hạ Tranh thời đại học, hai người quen biết nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy trạng thái Hạ Tranh như thế này, có chút ý vị đau khổ vì tình, không quá tự tin hỏi: " Chuyện tình cảm à ?"

Hạ Tranh: "Ừ."

"Má ơi! Tôi đoán đúng thật à?!" Không trách Tưởng Nam Phong chuyện bé xé ra to, Hạ Tranh chỉ ở đại học yêu đương qua hai lần, mấy năm nay vẫn luôn độc thân, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn yêu đương.

Tưởng Nam Phong uống lên ly rượu bình tĩnh một chút, hỏi tiếp: "Cậu có người mình thích, mà người đó không thích cậu?"

Hạ Tranh lắc đầu, "Không phải."

Tưởng Nam Phong cũng cảm thấy không có khả năng, tiếp tục suy đoán: "Thích nhau mà bởi vì nguyên nhân nào đó không thể ở bên nhau?"

Hạ Tranh trả lời: "Cũng không phải."

Tưởng Nam Phong vắt hết óc, nghĩ đến một loại khả năng, trêu chọc nói: "Cũng không đến mức đối phương là nam đi."

Hạ Tranh không nói chuyện, cam chịu.

Tưởng Nam Phong hoàn toàn ngây người, sau khi hoàn hồn lại liền uống hai ly bình tĩnh, không thể tin tưởng nói: "Không phải, Tranh ca, cậu cong lú nào vậy?!"

Hạ Tranh nắm chặt chén rượu: "Không cong."

Tưởng Nam Phong nhẹ nhàng thở ra, khó hiểu nói: "Vậy cậu rối rắm cái gì?"

Hạ Tranh nhíu nhíu mày, đúng sự thật nói: "Tôi không biết."

Tưởng Nam Phong an tĩnh lại, nhìn chằm chằm Hạ Tranh một lúc lâu, ra một cái kết luận: "Tranh ca, cậu nguy hiểm."

Hạ Tranh cùng Tưởng Nam Phong uống đến rạng sáng mới ai về nhà nấy. Hạ Tranh không ngủ mấy giờ, tám giờ đã bò dậy lên máy bay.

Lúc mua vé máy bay, vốn Hạ Tranh muốn mua buổi tối, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng phải về, không có khả năng vĩnh viễn trốn tránh Hứa Trì Quy, dứt khoát mua vé 10 giờ sáng, giữa trưa là về đến Dung Thành.

Hơn nữa mấy ngày nay Hứa Trì Quy và hắn không có liên lạc gì, trên Weibo cũng không có bất luận động tĩnh gì, Hạ Tranh kỳ thật có chút lo lắng.

Vừa ra cửa sân bay, đón nhận một trận gió lạnh, Hạ Tranh mặc áo gió, thế nhưng có chút chịu không được, xem ra mùa đông sắp bắt đầu.

Điện thoại trong túi chấn động, Hạ Tranh đổi tay kéo vali, lấy điện thoại ra, không ngờ là Hứa Trì Quy gọi tới.

Hạ Tranh có chút ngoài ý muốn, một cổ bất an mãnh liệt chợt thổi đến, hắn nhấn nghe máy, nhanh chóng đem điện thoại áp gần sát bên tai.

"Alo, Hứa Trì Quy?"

Bên kia điện thoại rất an tĩnh, không có bất cứ thanh âm gì.

Hạ Tranh chau mày, chân bước nhanh hơn, "Hứa Trì Quy? Hứa Trì Quy? Nói chuyện!"

Bên kia điện thoại bắt đầu vang lên âm thanh sột sột soạt soạt, một lát sau truyền đến giọng nỉ non suy yếu vô lực của Hứa Trì Quy : "Hạ Tranh, em, em hình như......sắp chết mất......"

Không đợi Hạ Tranh nói chuyện, điện thoại tự động tắt, Hạ Tranh lại gọi lại, điện thoại đối phương lại tắt máy.

Mẹ nó!

Hạ Tranh một tay nhấc vali, chạy như điên đến cửa ra, đoạt một chiếc xe dừng đằng trước.

Hạ Tranh nói nơi đến, mở ra tiền bao cầm một xấp tiền ra, đặt trên ghế phụ " Tài xế, phiền toái lái xe nhanh lên, tôi rất gấp."

Xấp tiền này ít nhất cũng hai ngàn, tài xế nhanh chóng nhận lời, trên tiền đề có thể bảo đảm an toàn nhấn mạnh ga, nhanh chóng đi ra sân bay.

Tài xế có đi nhanh, sân bay cùng Nhuận gia viên cũng có chút khoảng cách xa, khi Hạ Tranh mở cửa về đến nhà đã qua nửa giờ.

Phòng khách không có một bóng người, Hạ Tranh tùy tay ném vali xuống, giày cũng không kịp đổi, trực tiếp vọt vào phòng ngủ của Hứa Trì Quy, bên trong không có người.

Hạ Tranh rời khỏi, lại đi đến thư phòng, bởi vì là một đường chạy lên, âm thanh có chút yếu: "Hứa Trì Quy? Hứa Trì Quy!"

Hạ Tranh mở cửa thư phòng, thấy được trên một góc tường treo đầy đều là ảnh chụp của mình, Hạ Tranh không rảnh kinh ngạc, bởi vì nơi này cũng không thấy bóng người.

Hiện tại chỉ còn lại một cái khả năng, Hạ Tranh xoay người đi đến cửa phòng ngủ chính, mở ra.

Trên giường nhô lên một ngọn núi nhỏ, giấu ở trong chăn, như là bị toàn thế giới vứt bỏ.

Hạ Tranh bước nhanh đến mép giường, kéo xuống tấm chăn che đầu y, lộ ra khuôn mặt đỏ tới mức không bình thường của Hứa Trì Quy, cổ, gương mặt tất cả đều là mồ hôi. Hạ Tranh giữa mày nhíu chặt, duỗi tay chạm chạm trán y, dưới lòng bàn tay là da thịt Hứa Trì Quy nóng rực như muốn phỏng, quả nhiên phát sốt.

Hứa Trì Quy ngửi thấy được hương vị của Hạ Tranh, y cố sức mở to mắt, trong đầu một mảnh mơ hồ, một lát sau chạm phải ánh mắt lo lắng quan tâm của Hạ Tranh, nước mắt ngập tràn khoé mắt, môi y mấp máy, âm thanh khàn khàn lại rách nát.

"Hạ Tranh...... tôi, tôi không thích anh nữa được không?"

"Anh đã nói sẽ ở ba tháng, một ngày cũng không thể thiếu, chúng ta đã ký hợp đồng. Anh có thể trễ chút lại đi được không? Cầu xin anh......"

(\    /)
(^_^)
(>( Cảm ơn mn đã đọc truyện! )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro