Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MỘT ĐÊM DÀI VÔ TẬN

Năm phát hành: 1967

Dịch giả: Dương Linh

Đánh máy: Long Truyện

Chụp ảnh sách: Khánh Linh

Project của nhóm: Những tế bào xám nho nhỏ

Tóm tắt: Đất Digan là một điểm trên cao tuyệt đẹp có tầm nhìn trông ra biển – và nó khuấy động trong lòng Michael Rogers trò chơi tưởng tượng kiểu trẻ con. Ở đó, dưới bóng cây linh sam, anh lên kế hoạch xây một ngôi nhà, tìm một cô gái và sống hạnh phúc mãi về sau. Nhưng, lúc anh rời làng, một cái bóng đe dọa treo lơ lửng trên vùng đất này. Vì đây là nơi tai nạn thường xảy ra. Đáng lẽ Michael nên lưu ý đến những lời cảnh báo của dân địa phương: 'Không có may mắn cho những ai dính líu tới Đất Digan đâu.' Michael Rogers là người sắp sửa biết được câu ngạn ngữ 'Khi tôi kết thúc cũng là lúc tôi bắt đầu' thực sự nghĩa là gì.

(Nguồn: NXB Trẻ)

Mỗi đêm và mỗi ngày

Lại có người sinh ra để chịu Khổ đau

Mỗi ngày và mỗi đêm

Có người sinh ra để hưởng Lạc thú

Có người sinh ra để hưởng Lạc thú

Có người sinh ra để chịu đêm dài vô tận.

-William Blake-

PHẦN MỘT 5

Chương I 5

Chương II 8

Chương III 10

Chương IV 12

Chương V 15

Chương VI 20

Chương VII 23

Chương VIII 25

PHẦN HAI 28

Chương IX 28

Chương X 32

Chương XI 41

Chương XII 45

Chương XIII 48

Chương XIV 51

Chương XV 56

Chương XVI 62

Chương XVII 66

Chương XVIII 70

PHẦN BA 72

Chương XIX 72

Chương XX 74

Chương XXI 78

Chương XXII 81

Chương XXIII 84

Chương XXIV 90

PHẦN MỘT

CHƯƠNG I

Đánh máy: Long Truyện

Tôi thường đọc hoặc nghe lời bài hát ấy. Nghe kêu lắm, nhưng thực ra ý nghĩa nó là gì?

Liệu bao giờ ta mới đặt tay lên một điểm cụ thể của đời mình để quyết đoán rằng: "Mọi việc đã bắt đầu từ cái ngày này, giờ này, ở nơi này và bằng sự kiện này"?

Câu chuyện của tôi có lẽ bắt đầu từ lúc tôi nhìn thấy dán trên tường lời rao bán một bất động sản đồ sộ tên gọi "Ngọn Tháp". Tờ cáo thị còn cung cấp mọi chi tiết cần thiết nhằm hấp dẫn khách mua và bức họa một ngôi nhà, có chú thích là nó được xây dựng từ trên dưới một trăm năm.

Hôm đó tôi đang lang thang vớ vẩn ở dưới phố chính của Kingston Bishop, một thị trấn chả có gì đặc biệt. Tại sao tôi lại chú ý tờ cáo thị đó? Một cú chơi khăm của số mệnh? Một dịp may hiếm có? Thôi, điều đó để tùy các bạn định liệu.

Mặt khác, có thể coi là mọi việc đã bắt đầu sớm hơn, tôi gặp Santonix và trò chuyện với cậu ta. Nay nhắm mắt lại, tôi còn hình dung rõ nước da xanh, đôi gò má cao của anh, cùng với bàn tay xù xì, nhưng ngón tay thon mảnh, đang nguệch ngoạc, phác thảo ra những mẫu nhà làm thiên hạ phải mơ ước.

Chính Santonix đã làm nảy sinh trong đầu óc tôi ham muốn được sở hữu một tòa nhà đàng hoàng mà chắc cả đời tôi chẳng thể nào có. Nếu trời còn cho anh sống đủ thời gian, thì ngôi nhà anh xây cho tôi cũng mãi mãi chỉ là dự án điên rồ, có bàn bạc đấy nhưng biết chẳng bao giờ thực hiện.

Một nơi lưu trú mà trong giấc mộng, tôi mơ thấy được sống cùng người phụ nữ tôi yêu và như đoạn kết của các câu chuyện cổ tích, sẽ hưởng hạnh phúc trọn đời. Tham vọng được làm chủ nhà ngày càng tha thiết nhưng than ôi, nhìn vào thực tế, thấy chẳng bao giờ thực hiện nổi.

Nếu câu chuyện của tôi là một thiên tình sử, và tôi bảo đảm là tình sử thực sự - tại sao ta không bắt đầu từ lúc tôi nhìn thấy Ellie lần đầu, giữa rặng thông cao vút ở Gipsy's Acre?

Gipsy's Acre... Thôi, tôi lại phải trở về đoạn nói về bản cáo thị ở Kingston Bishop. Làm ra vẻ rỗi việc, tôi lại gần một người dân đang lúi húi sửa hàng rào:

- Cái tòa "Ngọn Tháp" ấy, nó thế nào nhỉ?

- Ở đây người ta không gọi như thế. Tên ấy chẳng có nghĩa gì, và chủ nó cũng bỏ đi ít lâu nay rồi.

Tôi liền hỏi ông ta gọi tên tòa nhà ấy là gì.

- Gipsy's Acre.

- Tại sao?

- Nào ai biết! Thiên hạ đồn nhiều chuyện nhưng rõ ràng là ở đó hay xẩy ra tai nạn.

- Tai nạn xe hơi?

- Đủ loại tai nạn. Tất nhiên thời nay là tai nạn xe hơi. Chỗ đó có một khúc ngoặt nguy hiểm, Đã đặt biển báo vẫn không hiệu quả.

- Nhưng tại sao lại có tên "Cánh đồng người Gitan"?

Lão nông dân nheo mắt, đáp giọng uể oải:

- Đồn rằng thời trước, đất ấy thuộc một đám dân du mục. Sau họ bị đuổi đi, nên đã bỏ bùa để trả thù.

Tôi cười phá lên, ông lão sa sầm mặt:

- Ai cười cứ cười, nhưng rõ ràng là có nơi bị bùa phép. Các ông người thành thị, các ông chẳng hiểu gì và coi thường. Nhưng mảnh đất ấy vẫn cứ mang tai họa. Đã có người chết khi đi lấy gạch đá trong bãi. Rồi một đêm thằng Georgie lạc vào trong ấy, bị ngã gẫy cổ.

- Chắc anh ta say rượu?

- Có thể. Thằng ấy thì say sưa tối ngày rồi. Nhưng này, khối thằng say ngã rồi lại dậy, có sao đâu? Thằng Georgie thì chết thẳng cẳng... đằng kia kìa! – Lão giơ tay chỉ ngọn đồi um tùm - ở cánh đồng người Gi-tan.

Phải, tôi cho là mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó, dù bây giờ tôi không để ý. Tôi hỏi ông lão: còn người du mục trong vùng này không. Lão đáp không còn mấy, bị cảnh sát xua đuổi.

- Tại sao người ta lại không ưa họ nhỉ?

- Bọn chúng toàn là đồ ăn cắp! Lão đột nhiên ghé sát mặt tôi – Hay là chính ông cũng có máu bô-hê-miêng trong người đấy?

Tôi đáp: làm gì có. Tuy nhiên, phải công nhận trông tôi giống người Gi-tan. Có lẽ vì thế mà cái tên "Cánh đồng người Gi-tan" hấp dẫn tôi, Thích thú vì câu chuyện vừa trao đổi, tôi nghĩ bụng, rất có thể mình có họ hàng gần gũi với những dân lang thang thực.

Tôi đi theo con đường dốc ngoằn ngoèo từ làng, vòng qua rặng thông lên tới đỉnh đồi, nhìn xuống biển. Phong cảnh thật bát ngát, và tôi chợt nghĩ: "Ta sẽ làm gì nếu "Cánh đồng Gi-tan" thuộc về ta?" Một ý nghĩ ngớ ngẩn...

Lúc trở xuống, đi qua lão nông sửa rào, ông ta gọi:

- Nếu thích gặp người bô-hê-miêng, anh hãy đến nhà bà Lee. Ông thiếu tá cho bà ta ở túp lều trong làng.

- Thiếu tá nào?

- Thiếu tá Phillpot, chứ còn ai!

Tôi suy ra: Thiếu tá Phillpot chắc được dân làng coi như Đức Chúa Cha. Sau này được biết, quả nhiên gia đình ông gốc gác vùng này, và hay giúp đỡ những người nghèo khổ.

Tôi chúc ông lão một ngày tốt lành, sắp bước đi, thì ông ta lại nói:

- Bà Lee ở nhà cuối cùng đầu phố. Tìm bà ấy, phải tìm ở ngoài đường, dân này không thích có mái nhà trên đầu.

Hai tay đút túi, tôi lững thững đi, óc mải nghĩ đến "Cánh đồng Gi-tan", quên phắt những lời dặn của ông lão nông, cho đến khi nhận ra một người đàn bà cao to, đã có tuổi nhưng tóc còn đen, đang nấp sau hàng rào nhìn tôi. Tôi lại gần và chào, rồi nói:

- Nghe nói bà biết nhiều chuyện về "Cánh đồng Gi-tan".

Bà ta nhìn tôi hồi lâu rồi mới đáp:

- Nếu cần nghe chuyện, tôi xin cho anh ngay một lời khuyên: chớ có lảng vảng đến đó. Quên nó đi. "Cánh đồng Gi-tan" đã và sẽ không bao giờ mang lại may mắn cho ai cả.

- Tòa nhà đang được rao bán?

- Có kẻ nào điên mới mua.

- Bà biết những ai định mua?

- Một tay thầu khoán, và vài người khác nữa. Mặc dù thế, rồi anh xem, giá không lên cao đâu.

- Tại sao? Vị trí đẹp đấy chứ.

Bà ta không đáp, tôi liền hỏi cách khác:

- Nếu thầu khoán mua, theo bà, họ sẽ dùng làm gì?

Bà cười gằn:

- Sẽ phá hết đống đổ nát, xây lên hai, ba chục ngôi nhà, hừ!... nhưng rồi tất cả đều chung số phận bị ma ám.

- Thật đáng tiếc...

- Anh khỏi lo, cả người xây nhà lẫn người ở nhà sẽ chẳng sung sướng gì. Rồi sẽ có người trượt chân ngã xe chở vật liệu bị lật đổ, ngói rơi xuống đầu người qua đường, cây cối bị dông bão đốn ngã. Không ai rút được lợi lộc gì với "Cánh đồng Gi-tan". Rồi xem, rồi xem...

Tôi không ghìm được một nụ cười. Bà ta giận dữ nhìn tôi:

- Rồi có ngày anh sẽ hết muốn cười, chàng trai ạ. Thần may mắn chưa bao giờ đi qua tòa nhà ấy cũng như cả cái trảng chung quanh.

- Nhưng cái nhà đó có chuyện gì, và sao người ta lại để nó đổ nát như vậy?

- Không người nào ở trong nhà này đến nay còn sống.

- Họ chết trong những trường hợp nào?

- Không nên nói đến thì hơn. Dù sao thì đến nay, không có ai dám đến ở.

- Vậy bà kể đi.

- Tôi không bao giờ kể chuyện "Cánh đồng Gi-tan". Nhưng nếu anh muốn, để tôi đoán tương lai cho. Đưa tiền đây, rồi có khi tôi bói được, tương lai anh rạng rỡ!

- Tôi không tin bói toán, không muốn phí tiền.

Bà ta lại gần, nài nỉ:

- Chỉ sáu xu thôi mà. Riêng với anh, tôi chỉ lấy sáu xu.

Tôi nhượng bộ, không phải vì tin gì chuyện nhảm nhí, nhưng vì, không hiểu tại sao, tôi thấy bà lão này hay hay.

Nhanh như cắt, bà vớ lấy đồng tiền, rồi ra lệnh:

- Đưa hai tay đây.

Bà ta mở hai nắm tay tôi ngắm nghía một lúc, rồi đột nhiên đẩy ra xa. Lùi lại một bước, bà khăng khăng tuyên bố:

- Nếu anh còn muốn điều hay đến với mình, hãy đi khỏi đây ngay, đừng bao giờ trở lại.

- Tại sao?

- Vì nếu anh lại gần "Cánh đồng Gi-tan", anh chỉ gặp đau buồn, có khi chết. Tôi thấy có tai họa đe dọa trên đầu anh. Tin tôi đi, đi ngay khỏi nơi này.

- Nhưng...

Bà già quay ngoắt, chui tọt vào trong nhà, đóng sập cửa. Tôi không mê tín, tôi còn tin mình có số may – ai mà không tin như thế? – Nhưng lúc đó, tôi có linh tính con người lạ lùng kia đã đọc thấy trong lòng tay tôi một điều chẳng lành. Chuyện hão, toàn chuyện hão! Tôi ngẩng mặt lên và thấy mặt trời đã khuất núi, để lại bóng đêm hãi hùng. Tôi quay về, vừa đi vừa huýt sáo miệng để giữ niềm lạc quan. Lúc đi qua bản cáo thị, tôi lẩm bẩm để ghi nhớ ngày giờ bán đấu giá tòa nhà "Ngọn Tháp". Lòng quyết tâm sẽ đến dự, mặc dù từ trước chưa bao giờ tôi tham gia một cuộc đấu giá.

Phải, mọi chuyện đã bắt đầu như thế... Một ý nghĩ viển vông đột nhiên thoảng qua đầu óc, tôi sẽ đến dự, tòa nhà sẽ thuộc về tôi. Sau đó, tôi sẽ gặp Santonix và bảo: "Cậu vẽ kiểu và xây cho tớ một tòa nhà. Tớ đã có địa điểm lý tưởng." Sau nữa, tôi sẽ gặp được người phụ nữ trong mơ, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc trong tòa nhà đó...

Tôi thường có những giấc mơ như thế. Tất nhiên, chúng không bao giờ trở thành hiện thực, nhưng lần này, lần này thú vị đấy. Thú vị! Trời đất hỡi! Giá như tôi biết trước rằng...

CHƯƠNG II

Đánh máy: Long Truyện

Chính sự tình cờ đã run rủi chân tôi đi tới "Cánh đồng Gi-tan". Làm nhiệm vụ lái xe, tôi ngồi chờ một đôi vợ chồng người London tới vùng này dự một cuộc bán bàn ghế và đồ đạc nội thất. Dọc đường, nghe họ nói chuyện, tôi biết họ đặc biệt quan tâm đến một bộ sưu tập gì đó. Tôi mới hăm hai tuổi, rất ham tìm hiểu, và đã tích lũy một mớ hiểu biết đầy đủ về nhiều lĩnh vực: về động cơ ô tô, về đàn ngựa Ái Nhĩ Lan, về kỹ thuật hái quả... Sở dĩ biết nhiều vì tôi đã làm rất nhiều nghề: làm bồi bàn trong một khách sạn loại ba, làm nhân viên cứu hộ trên bãi biển, làm tiếp thị máy hút bụi, vân vân. Có lúc làm nhân viên trong vườn bách thảo. Tôi chẳng đậu ở đâu lâu. Mà việc gì phải thế? Không phải tôi lười, ngại việc. Đơn giản chỉ vì tôi muốn đi nhiều, xem nhiều, làm nhiều thứ. Từ ngày rời trường học, tôi là người thường xuyên đi tìm một cái gì, và hiện vẫn đang tìm... Tìm cái gì? Một người con gái. Ồ! Tất cả những cô tôi gặp đến nay, không cô nào đậu được vài ngày, cũng giống như việc làm của tôi.

Bạn bè không tán thành cách sống của tôi. Có thể họ muốn tôi gắn kết với một cô nào vừa phải, dành dụm ít tiền để cưới vợ, rồi sống cuộc đời êm ả, việc làm ổn định. A men. Cảm ơn! Cuộc sống ấy không dành cho kẻ hèn này! Ở thời đại phóng vệ tinh nhân tạo lên vũ trụ và đang tính chuyện lên thăm các vì sao, con người phải thoát khỏi sức ỳ, chạy đi tìm sự hoàn thiện trọn vẹn.

Một hôm, ấy là cái thời tôi giữ chân rửa bát trong một hiệu ăn, tôi đi qua phố Bond, ngắm nghía một tủ kính bày đầy giày dép với khẩu hiệu "Người lịch sự chỉ đi giầy này". Tôi nhún vai, đi qua tủ kính tiếp theo. Trên một nền nhung đẹp, treo ba bức tranh. Xin nói ngay: tôi không thạo về mỹ thuật. Một lần tôi có tò mò vào xem bảo tàng quốc gia, nhưng lại ra ngay vì ngán ngẩm. Những bức tranh to tướng vẽ cảnh chiến trường gươm giáo, những ông thánh gầy đét và những phu nhân điệu đàng... làm tôi mất cảm tình với mỹ thuật một thời gian dài. Nhưng, phải nói là một trong ba bức tranh tôi đang ngắm đây, gây trong tôi một cảm giác khác hẳn. Tôi không biết mô tả thế nào, vì bức tranh không vẽ gì nhiều. Nhưng vẻ giản đơn của nó đã hút hồn tôi. Rất nhiều khoảng trống, và vài hình tròn to, mầu sắc bất ngờ, và đây đó vài vết mầu không hiểu sao tôi lại thấy có ý nghĩa. Bỗng dưng tôi muốn đứng hàng giờ để chỉ ngắm bức tranh đó.

Một cảm giác mù mờ rằng có điều gì kỳ lạ đang xẩy ra với tôi. Những đôi giầy mốt mới mà lúc nãy tôi coi khinh, hừm! Giờ đây tôi lại muốn có dưới chân. Tôi vốn vẫn coi trọng vẻ ngoài để gây ấn tượng tốt với thiên hạ, nhưng không bao giờ dám nghĩ đến mua giầy ở phố Bond, giá có thể lên tới mười lăm livrơ! Còn bức tranh này... giá bao nhiêu? Giả thử ta vào mua... Một ý nghĩ kỳ quặc với một quý ông xưa nay coi khinh Nghệ thuật! Tôi muốn mua! Muốn treo nó trong nhà, ngắm cho đã, lòng thầm nghĩ nó là của mình. "Mày làm gì có tiền, hở thằng khùng!" Hừ, tôi đang có tiền đây, vì vừa may mắn đánh cá ngựa thắng.

Nhưng giá bức tranh này phải to lắm. Hai mươi, hăm nhăm livrơ? Sao không thử vào hỏi? Tôi lấy bộ quan trọng, đường hoàng đẩy cửa.

Bên trong cửa hàng tĩnh lặng, nghiêm trang. Một ông rõ là kiểu người hiện đại, lịch sự ra tiếp, nhẹ nhàng hỏi tôi cần gì. Tôi hơi ngạc nhiên thấy hắn ta không có vẻ kênh kiệu như phần lớn những người bán hàng ở phố Bond. Sau khi tôi yêu cầu, ông ta rút tấm tranh từ trong tủ kính, đặt nó áp tường để tôi ngắm thỏa thích, và nói:

- Bức tranh này rất tiêu biểu cho phong cách của tác giả.

- Giá bao nhiêu?

Câu trả lời làm tôi suýt ngất:

- Mười lăm ngàn livrơ.

Tôi cố giữ vẻ mặt tỉnh bơ của anh bạc bịp, trong lúc ông ta thao thao kể tên tác giả và lai lịch bức tranh, vốn là của một gia đình nông thôn không hề biết tới giá trị của nó.

Tôi thở dài, vẫn ra vẻ thản nhiên:

- Số tiền to đấy, nhưng tôi cho là đúng với giá trị bức tranh. Nhưng tôi chưa đủ tiền.

Ông ta nhẹ nhàng hạ bức tranh, đặt lại vào trong tủ. Quay về phía tôi, hắn nhoẻn cười, nói nhỏ:

- Ông rất có óc thẩm mỹ.

Tôi có cảm giác, cả hắn cả tôi đều hiểu nhau. Tôi cảm ơn rồi đi ra.

CHƯƠNG III

Đánh máy: Long Truyện

Tôi không có tài viết lách (sự mô tả vụng về bức tranh vừa rồi chứng minh điều đó), song tôi có cảm tưởng tác phẩm đó nằm trong một chuỗi lô gích những sự việc xảy ra sau này. Cũng như "Cánh đồng Gi-tan" và Santonix, nó thuộc về cái thế giới mà tôi vươn tới.

Tôi chưa nói rõ về Santonix. Các bạn đã đoán ra rồi, anh ta là kiến trúc sư. Tôi quen anh ta từ thời tôi còn làm lái xe. Do nghề nghiệp, thỉnh thoảng tôi có ra nước ngoài: Hai lần sang Đức, hai lần đi Pháp và một lần đi Bồ Đào Nha. Khách tôi chở phần lớn là người giàu có, nhưng tuổi cao sức yếu. Đi với những người như thế, ta hiểu ngay là tiền bạc không đem lại hạnh phúc. Tất cả họ đều có vẻ khổ sở, lắm ưu tư. Đời sống tình cảm cũng chẳng hay hớm gì. Khi thì là những ông già lấy vợ trẻ, bị vợ cho mọc sừng suốt. Khi thì hục hặc với những bà vợ già, xấu như ma lem. Nghĩ cho cùng, cứ như tôi đây là hay nhất: tôi tên Michael Rogers, nhà thám hiểm vô tư, tự do muốn tán gái lúc nào thì tán. Đành rằng sống bữa hôm lo bữa mai, và tôi sẽ là người hạnh phúc nhất đời, nếu không có cái ham muốn luôn luôn thúc giục tôi phải kiếm được cái gì hoặc người nào thích hợp, một tham vọng ngày càng lớn trong tôi.

Xin trở về với câu chuyện đang nói dở. Tôi thường phải lái xe cho một lão tên là Constantine đi đến bờ biển Riviera nước Pháp, nơi đó lão cho xây một ngôi nhà, mà kiến trúc sư là Santonix. Tôi không rõ lai lịch anh ta, mới đầu nghe tên thì nghĩ là người Anh. Thoạt nhìn, biết ngay là anh bị bệnh. Anh ta có cá tính mạnh mẽ, khách hàng giàu có anh cũng không coi ra gì, đôi khi còn tỏ ra thô lỗ.

Thoạt mới đến, tôi nhớ là Constantine giận dữ ra mặt khi nhìn thấy hình dáng ngôi nhà, có lúc tưởng lão ta ngất xỉu. Lão gầm lên:

- Anh không làm đúng kế hoạch đã thỏa thuận! Lại còn chi quá mức dự toán!

Santonix điềm nhiên đáp gọn lỏn:

- Đúng, nhưng tiền chả tiêu thì để làm gì?

- Tôi không chi thêm một xu nào nữa vào dự toán! Anh thu xếp thế nào thì tùy, tôi không nói hai lời!

- Nếu vậy, ông sẽ không có cái nhà ông muốn. Này ông Constantine, ông đừng xử sự như một anh ký còm lo dè xẻn từng xu. Ông sắp có một tòa nhà lộng lẫy để khoe với bè bạn, ai nấy sẽ đều thèm muốn được như ông. Tôi đã nói là tôi không làm cho bất cứ ai, và tiền không phải vấn đề tôi mặc cả để phục vụ chủ này hay chủ khác. Tòa nhà này sẽ không giống bất kỳ một tòa nhà nào khác.

- Phải rồi, nó sẽ rất kinh khủng!

- Phiền một cái là ông không biết ông muốn cái gì, hoặc ít nhất ông không nói ra được cụ thể. Ông có những sở thích tinh vi, dù không nói ra, và nhiệm vụ của tôi là xây cho ông một tòa nhà phù hợp với sở thích đó.

Santonix nói như thế đấy. Phần tôi, tôi thấy tòa nhà cậu ta xây mang dáng dấp đặc biệt. Tọa lạc giữa một rừng thông, hơi quay ra biển, mặt sau hướng về sườn núi, một góc trời xanh, tạo nên một dấu ấn lạ lùng, kỳ ảo.

Vào giờ rảnh rỗi, Santonix hay trò truyện với tôi. Một hôm anh ta bảo:

- Cậu biết không, tớ chỉ xây cho người nào tớ muốn.

- Cho những kẻ giàu có?

- Tất nhiên phải giàu rồi, nếu không làm sao dám chơi sang. Song tớ đòi hỏi ở họ một thứ khác nữa! Một cái nhà như một viên đá quý. Để trần trụi, nó vẫn đẹp, tuy nhiên nó chỉ có cá tính khi đặt trong khung cảnh thích hợp. Với tớ, phong cảnh là vật trang trí làm tăng giá trị ngôi nhà. Cậu không hiểu hả?

- Hờ... không, à hiểu, hiểu.

Vài tuần sau, chúng tôi trở lại để xem ngôi nhà đã gần xong. Tôi sẽ không mô tả nó, vì không biết tả thế nào, chỉ nhận xét là: nhà đẹp và độc đáo. Sẽ hãnh diện biết bao nếu nó là nhà của tôi, tôi sẽ khoe với bè bạn, sẽ sung sướng được ngắm nó và chung sống với người vợ mà tôi yêu quý.

Đột nhiên Santonix bảo tôi:

- Tớ cũng có thể xây cho cậu một ngôi nhà, sẽ tìm kiểu mà cậu thích.

- May quá, vì ngay mình, mình cũng không biết mình thích gì!

- Thì tớ nghĩ cho cậu. Chỉ tiếc cậu không có tiền.

- Mình sẽ không bao giờ có.

- Ai mà biết chắc được? Sinh ra nghèo, đâu phải cứ nghèo mãi. Tiền là đỏng đảnh lắm, nó đãi ai lúc nào không biết.

- Mình không có khiếu kiếm tiền.

- Tại cậu chưa đủ tham vọng, hay đúng hơn, chưa có dịp để đánh thức tham vọng đang ngủ trong lòng, nhưng rồi sẽ đến lúc.

- Được rồi! Đến ngày ấy, mình sẽ làm giàu rồi sẽ mời cậu, tìm cậu xây nhà.

Anh ta thở dài:

- Tiếc rằng tớ không thể đợi. Tớ chỉ còn sống được ít ngày. Một cái nhà nữa... hoặc hai... Chết trẻ chẳng vui gì, nhưng không thể thay đổi số mệnh.

- Nếu vậy mình phải quất cho tham vọng chạy nhanh lên.

- Cậu có sức khỏe, cuộc sống đang thoải mái, không nên thay đổi.

- Có cố cũng chẳng thay đổi được.

Lúc đó, tôi nói thật lòng. Tôi thích sống như đang sống, vui vẻ thoải mái, không lo lắng gì về sức khỏe. Tôi đã chở trên xe khối kẻ giàu sụ, toàn ốm đau về bệnh tim hoặc u này u nọ, do lúc nào cũng căng thẳng. Chẳng dại gì mà bắt chước họ.

Tôi thường nghĩ đến Santonix. Tôi thấy cậu ta hay hay, có lẽ cậu ta nằm trong số những người và vật mà tôi quyết định không bao giờ quên. Santonix với những ngôi nhà anh ấy xây, bức tranh ở phố Bond, và cuộc viếng thăm bất động sản "Ngọn Tháp" với huyền thoại ma ám của nó. Tất cả tập hợp thành một khối kỷ niệm không bao giờ rời bỏ tôi. Cũng có một số cô gái nữa, và vài chuyến đi ra nước ngoài. Còn khách hàng của tôi, tất cả đều giống nhau: chán ngắt. Họ bao giờ cũng xuống những khách sạn ấy, và chẳng có chút tưởng tượng nào, vẫn đòi hỏi một thực đơn ấy.

Hồi đó, tôi chưa biết gì về tình yêu, ngoại trừ vài chuyện dan díu phất phơ qua những cuộc gặp gỡ tình cờ. Thế hệ chúng tôi quan tâm quá nhiều đến quan hệ giới tính, đánh giá phụ nữ chỉ qua sự hấp dẫn thể chất. Con trai càng đi với nhiều con gái, càng được quyền vênh vang với bạn bè. Tôi không bao giờ hình dung tình yêu – tình yêu đích thực – là cái gì khác và lại có thể xuất hiện một cách đột ngột. Hình như một kịch sĩ lão luyện nào đã nói: "Tôi đã yêu một lần, và tôi cảm thấy sắp yêu nữa, tôi sẽ co cẳng chạy cho nhanh." Vậy thì phần tôi, nếu tôi biết, nếu tôi đoán sắp có tình yêu, tôi cũng sẽ làm như vậy... ấy là cho rằng tôi có đủ lương tri để xử sự như thế.

CHƯƠNG IV

Đánh máy: Long Truyện

Tôi không quên cuộc bán đấu giá sẽ diễn ra ba tuần sau, mà tôi rất muốn tham dự. Một lần nữa tôi lại phải lái xe sang Pháp và Đức. Lúc dừng ở Hambourg là thời điểm đánh dấu bước ngoặt quyết định của đời tôi. Đầu tiên, tôi ghét cay ghét đắng cặp vợ chồng người Anh tôi đang chở. Họ là tiêu biểu của loại người mà tôi ghét nhất: xấu xí, thô lỗ. Một hôm, tôi quyết định bỏ rơi họ. Tất nhiên tôi phải thận trọng, không dại gì để cái công ty mà tôi làm thuê ghi tôi vào sổ đen. Tôi gọi điện về khách sạn nơi vợ chồng họ ở, viện cớ bị mệt, rồi đánh điện về London, nói rằng tôi bị bác sĩ bắt cách ly, yêu cầu công ty cử ngay một lái xe khác thay tôi. Tôi dự định khi về London sẽ bịa chuyện gì đó để bào chữa, dù biết là có khi cũng chẳng cần. Tôi đã chán ngán cái nghề nay đây mai đó rồi! Cái sự "nổi loạn" bất thần ấy cho phép tôi thực hiện ý muốn tha thiết: có mặt tại cuộc bán đấu giá tòa nhà "Ngọn Tháp".

Như đã nói, tôi chưa dự bán đấu giá. Cứ tưởng là hấp dẫn lắm, thực ra sai bét. Cuộc bán diễn ra trong phòng sáng mờ mờ, chỉ có mặt sáu, bảy người. Người chủ trì uể oải giới thiệu những cái hay của bất động sản, thông báo diện tích khu đất rồi chuyển sang phần đấu giá. Một người xin mua với giá năm trăm ngàn livrơ. Người chủ trì mỉm cười ngạo nghễ, nói vài câu khích lệ những người khác, phần lớn là dân tỉnh lẻ. Rồi cuộc bán kết thúc ngay sau đó vì không có ai trả thêm, giá đặt ban đầu không được ai chấp nhận.

- Cuộc bán tẻ nhạt quá, tôi nói với một người cùng ra về.

- Vẫn thường là như thế cả. Ông không định mua ư? Tôi không thấy ông trả một tiếng nào.

- Ồ, không, tôi đến chỉ để xem.

- Tổ chức đấu giá thường là để người bán thăm dò giá cả. Theo tôi, chỉ có ba người muốn mua: một là Whetherby, thầu khoán ở Helminster, hai là Dakhams và Cooombe đại diện một hãng ở Liverpool, ba là một người vô danh, cạnh tranh khá nguy hiểm, từ London tới. Tất nhiên, còn có thể có người khác nữa. Tuy vậy người ta nói tòa nhà này sẽ bán với giá thấp thôi.

- Tại tiếng đồn không tốt về nó?

- À, vậy là ông đã nghe nói về "Cánh đồng Gi-tan"? Tiếng đồn khắp làng. Lẽ ra hội đồng thị trấn phải cho sửa con đường ấy...nó nguy hiểm.

- Nhưng ngoài con đường, khu đất cũng không ít chuyện, phải không?

- Ồ! Tôi không tin những điều mê tín. Giờ đây chắc đang có mặc cả trong hậu trường. Ai nấy đưa ra cái giá của mình, nhưng tôi tin là đám Liverpool sẽ thắng. Wtherby không trả cao đâu. Tôi biết hắn, nếu rẻ thì hắn mua chỉ để xây chuồng thỏ thôi. Thời đại này, ai dại gì xây nhà trên đống đổ nát ấy?

- Nhưng theo tôi vị trí rất lý tưởng.

- Xa vời quá, ông ơi. Rồi còn thuế má, còn bao nhiêu vấn đề về gia nhân. Ngày nay người ta thích đầu tư vào một căn hộ thật sang, ngự chót vót trên đỉnh một khu nhà hiện đại. Nhà nông thôn sẽ bị bỏ hóa thôi.

- Ở đây cũng có thể lắp đặt tiện nghi hiện đại, đỡ phải mượn gia nhân.

- Đành thế, nhưng tốn tiền, hơn nữa ở đây buồn chết.

- Có cái hay của nó chứ.

Tôi chia tay ông bạn, đầu óc lấn bấn. Như cái máy, chân tôi đi theo con đường hai bên trồng thông dẫn lên cái trảng. Tít trên kia, tôi phát hiện ra Ellie! Nàng đứng trước một cây thông cổ thụ, như đột nhiên hiện hình. Nàng mặc bộ đồ vải tuýt sẫm, mớ tóc đỏ hoe như lá mùa thu, toát ra một cái gì lâng lâng khiến tôi ngây người. Tôi đứng yên ngắm nàng, nàng cũng nhìn tôi, vẻ hơi ngạc nhiên. Không biết nói gì, tôi lúng búng:

- Xin lỗi, tôi...tôi không muốn làm cô sợ. Tôi không ngờ có người ở trên này.

Nàng đáp giọng êm ái:

- Tôi không nghe tiếng anh đi tới. Tôi lên đây để xem qua. Nơi đây vắng vẻ quá.

- Vâng, hơi sợ. Là tôi muốn nói ngôi nhà đổ nát kia có một vẻ gì rùng rợn.

- Tên là "Ngọn Tháp" mà chẳng thấy tháp nào.

- Tôi đoán chủ nó đặt tên thế chỉ để lấy oai.

- Chắc anh có biết, hôm nay nó được đem bán đấu giá.

- Tôi vừa ở đó ra.

- Thật ư? Anh muốn mua?

- Tôi dùng làm gì một ngôi nhà đổ nát giữa cái trảng cô quạnh này!

- Đã ai mua được chưa?

- Chưa. Chưa ai trả đến giá.

Nàng có vẻ nhẹ mình, khiến tôi hỏi:

- Hay là cô muốn mua!

- Ồ! Không, không chắc chắn là không!

Tôi bỗng nảy ra ý muốn dốc bầu tâm sự:

- Vừa nãy tôi nói không muốn mua. Đơn giản là vì tôi không có tiền. Chứ thực ra tôi rất muốn chiếm hữu nó. Cô cười hay không thì tùy, tôi có cảm giác nếu được ở nhà này rất yên tâm.

- Nhưng nó đổ nát thế kia mà!

- Hiện giờ thì như vậy, nhưng tôi đã nghĩ sẽ phải làm gì. Khung cảnh ở đây rất hùng vỹ. Lại đây, tôi chỉ cô xem... Đó... Giữa rặng cây, ta nhìn thấy đồi núi, và kia là trảng...

Tôi kéo tay cô gái, dẫn sang một góc nhìn khác.

- Cô nhìn kia, đất thoải mái để ta nhìn thấy biển. Phía này, các tảng đá che lấp một làng nằm sâu trong thung lũng. Bên phải, chỉ thấy cây cối một màu xanh rì. Phát quang chỗ đó một chút, có thể xây một nhà khác hoàn toàn nhà cũ, một ngôi nhà tuyệt vời, thiết kế riêng cho khung cảnh đặc biệt này. Một kiến trúc sư thiên tài sẽ làm cho nhà gắn với cảnh.

- Anh kiếm đâu ra kiến trúc sư thiên tài.

- Tôi biết một người.

Tôi nói với nàng về Santonix. Chúng tôi ngồi trên một thân cây, và tôi kể với người con gái xuất hiện từ bóng cây thông ấy mọi dự định đã sắp xếp trong đầu tôi từ ba tuần nay.

- Tôi biết mong ước của mình không bao giờ thực hiện, nhưng cô có thể hình dung những gì ta có thể khai thác từ khung cảnh này. Chỗ này ta sẽ đẵn cây đi, chỗ kia ta sẽ trồng đỗ quyên. Santonix bạn tôi sẽ xây nhà ở phía kia... Anh ta bị lao, có thể chết sớm, nhưng chắc còn đủ thì giờ để hoàn thành. Cô không thể tưởng tượng những nhà anh ta đã làm, anh ta chỉ xây nhà cho người giầu, giầu nhưng tính tình phải vừa ý anh ta...

Nàng liền đáp:

- Thế thì tôi cũng muốn ở trong một ngôi nhà như anh nói, trong cảnh trí như ở đây, có thể mơ mộng, tha hồ làm theo ý thích, tránh xa những kẻ cứ muốn ép mình phải làm thế này thế nọ. Tôi đã chán ngấy cuộc sống vô vị, chán ngấy những kẻ vây quanh mình, chán ngấy tất cả!

Thiên tiểu thuyết của chúng tôi bắt đầu như thế, Ellie với ý thức phản kháng cuộc sống hiện tại, và tôi với giấc mơ không bao giờ thực hiện.

Tỉnh giấc khỏi cơn mộng, cô gái hỏi tôi:

- Anh tên gì?

- Michael Rogers. Còn cô?

- Fenella – Nàng ngập ngừng một giây rồi nói tiếp: Fenella Goodman.

Chúng tôi ngồi yên lặng sau vài phút, cả hai thầm mong sẽ có cuộc hẹn sau, nhưng bối rối không thể nói ra.

CHƯƠNG V

Đánh máy: Long Truyện

Trong buổi gặp đầu tiên ấy, cả Ellie cả tôi đều không nói gì về mình. Khi xưng tên, nàng có vẻ ngập người khiến tôi nghi ngờ không biết nàng có giấu lai lịch thật không. Phần tôi, tôi đã nói thật lòng.

Hôm đó chúng tôi không biết cách chia tay thế nào. Trời đã dịu mát, cả hai đều muốn rời bỏ nơi này... nhưng rồi sao, làm thế nào nói lời từ biệt mà vẫn hẹn hò lần sau?

Tôi hỏi thăm dò:

- Cô ở vùng này?

- Tôi chỉ ghé qua Chợ Chadwell.

Tôi biết thị trấn ấy cách Kingston Bishop vài cây. Tôi nghĩ bụng: hẳn nàng trọ tại cái khách sạn lớn ba sao.

Đến lượt nàng rụt rè hỏi:

- Anh người ở đây ư?

- Không. Tôi qua đấy, chỉ ở một ngày.

Thấy nàng rùng mình, tôi giục nàng về.

- Ta đi xuống thôi. Cô đến bằng ô tô hay xe lửa?

- Ô tô.

Chúng tôi đi trên đường một quãng. Đến chỗ ngoặt, một bóng người đột nhiên hiện ra trước mặt. Nàng kêu lên một tiếng. Tôi nhận ra bà Lee, trông có vẻ hung hăng hơn bao giờ hết.

- Các người làm gì ở đây? Tại sao đến "Cánh đồng Gi-tan" này?

Ellie đáp, vẻ lo lắng:

- Chúng tôi có làm gì sai đâu?

- Có thể không, nhưng đất này vốn của người du mục, sau họ bị đuổi đi. Lảng vảng quanh đây chẳng gặp may mắn gì đâu.

- Rất tiếc là sự có mặt của chúng tôi làm bà không hài lòng, nhưng nghe nói hôm nay dinh cơ này được đem bán đó thôi.

- Ai mua thì đừng hòng có hạnh phúc ở đây! Nghe chưa, cô em xinh đẹp? Ai sống ở "Cánh đồng Gi-tan" sẽ bị số đen theo đuổi suốt đời. Tránh xa nhanh, kẻo tai họa ập đến đấy.

- Chúng tôi có làm hại ai đâu!

Tôi nói chen vào:

- Thôi đi, bà Lee, đừng làm cô ấy sợ - Rồi quay sang Ellie – Bà Lee sống ở trong làng. Bà biết xem bói, đoán tương lai. Phải thế không, bà Lee?

- Người Bô-hê-miêng chúng tôi, sinh ra là có năng khiếu ấy. Nào đưa tôi tiền, tôi sẽ nói cái gì đang chờ đợi cô.

- Tôi không thích nghe về những chuyện ấy.

- Biết để mà tránh sai lầm, vài xu thôi mà! Tôi biết những điều mà cô nên biết thì hơn.

Phụ nữ tránh sao khỏi tò mò. Thường mỗi lần tôi đi lễ hội cùng với một cô gái, bao giờ cô ta cũng đi ngay đến quầy bói toán. Ellie cũng không là ngoại lệ. Nàng đặt đồng tiền vào bàn tay xương xẩu của bà già. Và chìa bàn tay thon thả của mình.

- A! Cô gái xinh đẹp, nhớ nghe kỹ những điều mụ Lee này sắp nói.

Nhưng, giống như đã làm với tôi, bà hẩy Ellie ra, lầu bầu:

- Nếu tôi là cô, tôi sẽ chạy bán sới khỏi đây mau, đừng bao giờ trở lại! Lúc nẫy tôi đã bảo rồi, nay nhìn lòng bàn tay cô, tôi càng nói thế. Quên cái nhà trên kia, quên cả cái trảng xung quanh đi.

Tôi tức giận can thiệp:

- Cái bà này lạ nhỉ! Cô gái này thì dính gì đến ngôi nhà. Cô là người nơi khác, chỉ đi qua đây!

Không để ý lời tôi nói, bà Lee tiếp tục:

- Tôi cảnh báo cô rồi đấy, đừng thách thức hiểm nguy ở nơi nó đang rình mò. Về ngay với những người thân, họ yêu cô và lo lắng cho cô. Hãy giữ mình nếu không... nếu không... Ôi, nhìn những đường trên tay cô, tôi không ưa chút nào.

Bà trả tiền cho Ellie rồi quay đi thật nhanh, vừa đi vừa làu bàu, nghe như: "Ác quá... chuyện sẽ xẩy ra thật tàn ác..."

Mặt Ellie tái nhợt, nàng lẩm bẩm:

- Bà ta đáng sợ!

- Thôi đừng quan tâm, mụ dở điên dở dại ấy mà. Hình như ở đây, người ta mê tín, nhìn cái trảng này một cách sợ hãi.

- Có nhiều tai nạn, hay những việc kỳ lạ xẩy ra?

- Tai nạn thì không lạ, nhìn con đường thì biết. Và thiếu biển báo cần thiết.

- Hay còn những tai họa khác?

- Dân chúng thường là thấy nơi nào chỉ xảy ra một chuyện bất thường là họ cho ngay là bị bùa phép.

- Có phải vì thế mà bất động sản này phải bán rẻ?

- Có thể lắm. Nhưng tôi đoán người mua sẽ là người nơi khác đến, họ chẳng sợ hãi vớ vẩn. Ồ, cô run lên rồi, ta rảo bước lên. Cô có muốn tôi đưa cô về tới đầu làng?

- Để làm gì?

- Tôi... Nghe đây, ngày mai tôi sẽ có mặt ở Chợ Chadwell, nếu cô còn ở đây, ta lại gặp nhau chứ?

Tôi quay đi vì cảm thấy đỏ mặt.

- Đồng ý. Chiều mai tôi mới về London.

- Nếu tôi mời cô vào một tiệm cà phê, cô có cho là táo bạo quá không? Tôi nhớ có tiệm "Chó xanh" rất được...

Ellie cười to làm tôi hơi xấu hổ, nhưng nàng nói ngay:

- Tôi thấy chỗ ấy cũng được. Tôi sẽ đến. Bốn giờ rưỡi, được không?

- Rất vui được cô nhận lời. Tôi sẽ chờ.

Đến lối ngoặt cuối cùng, đã nhìn thấy làng. Phút chia tay, tôi khuyên Ellie:

- Cô đừng suy nghĩ gì về những lời mụ phù thủy ấy nói nhé. Mụ nói lung tung, cốt làm người ta sợ rồi lấy là thích thú.

- Anh có nghĩ là nơi ấy bị yểm bùa thật không?

- Cánh đồng Gi-tan ấy ư? Không, trái lại là đằng khác.

Tôi đáp lại với cách nói quá nhấn mạnh, có vẻ không thuyết phục. Nhưng với tôi, khu đất này quả thực là một cảnh trí tuyệt vời để xây nhà.

Lần gặp đầu tiên với Ellie diễn ra như vậy. Hôm sau, ở tiệm "Chó xanh", chúng tôi nói những chuyện linh tinh, chưa dám đi sâu vào tâm sự riêng. Bỗng Ellie nhìn đồng hồ, nói nàng phải đi ngay vì tầu sẽ đến ga lúc năm giờ ba mươi.

Ngạc nhiên, tôi không thể không hỏi:

- Tôi tưởng cô đến bằng ô tô?

Nàng hơi lúng túng, đáp rằng ô tô hôm qua là của người khác, không nói của ai. Phút im lặng nặng nề tiếp theo, rồi tôi hỏi đánh độp:

- Ta còn gặp lại nhau nữa không?

- Tôi còn ở London hai tuần nữa.

- Tôi sẽ gặp cô ở đâu?

Chúng tôi thỏa thuận sẽ gặp nhau ở công viên Regent, ba ngày sau.

Hôm ấy trời đẹp. Sau khi ăn trên sân thượng một khách sạn, hai chúng tôi ngồi trong những chiếc ghế ngả dài, bắt đầu kể chuyện mình. Tôi nói đã học hành ở một trường tử tế, và sau là cuộc sống thăng trầm của mình. Lạ một điều là sau khi tôi điểm tất cả các nghề đã làm. Ellie lại tỏ ra thích thú.

- Hay quá, khác quá, khác quá!

- Khác cái gì?

- Khác tôi.

- Cô là con nhà giầu?

- Tiếc thay... tôi là con nhà giầu tội nghiệp.

Nàng liền mô tả cuộc sống của mình: sung túc nhưng ngột ngạt, cô đơn, buồn chán. Nhiều khi, nàng ghen với những người có cuộc sống sóng gió, trong khi nàng bị tách biệt với thế giới bên ngoài. Nàng sinh được ít lâu thì mẹ mất, bố nàng tục huyền với người vợ trẻ ngổ ngáo. Rồi mấy năm sau ông mất. Tôi đoán Ellie không ưa bà mẹ kế, bà ta sống phù phiếm, đi du lịch suốt. Giờ bà ta sống chủ yếu ở Hoa Kỳ.

Thời nay, một cô gái trẻ như thế mà lại có cuộc sống khép kín đến vậy thật quái đản. Nàng có dự những buổi tiếp tân, tiệc tùng, nhưng nghe nàng kể, tôi thấy như mình ở vào nửa thế kỷ trước.

- Cô không có bạn bè? Không người yêu?

- Bọn con trai đến chơi với tôi đều đã được sàng lọc trước, tôi thấy họ vô vị.

- Thế thì cô sống như nữ tu!

- Lạy Trời, bây giờ sắp thay đổi, tôi có bạn là Greta.

- Cô ta là ai?

- Mỗi năm người ta chỉ định một phụ nữ nước ngoài để dạy tôi ngoại ngữ. Năm nay học tiếng Đức, người dạy tôi là Greta. Cô này khác với những cô trước đây. Từ khi có Greta, đời tôi đã thay đổi.

- Cô thích cô ấy lắm?

- Greta đứng về phía tôi. Cô ấy luôn thu xếp để tôi được bay nhẩy ra ngoài thoát khỏi gia đình. Cô ấy nói dối vì tôi, nhờ cô mà vừa rồi tôi mới đến "Cánh đồng Gi-tan". Bà mẹ kế mỗi lần đi vắng lâu thường giao tôi cho Greta. Tôi muốn đi đâu thì viết sẵn trước vài lá thư, để Greta lần lượt gửi qua bưu điện.

- Vì lý do gì cô lại đến "Cánh đồng Gi-tan"?

- Greta và tôi đã tổ chức chuyến đi ấy. Cô ấy thật tuyệt, luôn có sáng kiến hay.

- Người thế nào?

- Đẹp, cao, tóc vàng. Lại rất tháo vát.

- Không biết tôi có thích cô ấy không.

Ellie cười:

- Nhất định thích. Cô ấy thông minh.

- Tôi không ưa những cô gái quá thông minh, không ưa các cô cao lớn tóc vàng. Tôi thích những cô mảnh dẻ, tóc đỏ hung như lá mùa thu.

- Anh có vẻ ghen với Greta rồi.

- Có thể. Cô yêu cô ta lắm, hả?

- Cô ấy đã thay đổi đời tôi.

- Cô ta đã gợi ý cho cô đến "Cánh đồng Gi-tan". Tôi không hiểu tại sao! Có gì đáng xem ở đấy.

- Đó là bí mật của chúng tôi.

Trước vẻ lúng túng của Ellie tôi gặng:

- Bí mật của cô và Greta? Nói tôi nghe!

- Không. Tôi cũng phải có vài bí mật cho riêng mình chứ.

- Greta của cô có biết hôm nay hai chúng mình gặp nhau không?

- Biết là tôi gặp một người, nhưng không bao giờ cô hỏi. Cô ấy đoán là tôi đang vui, thế thôi là đủ.

Sau buổi tối đó, suốt một tuần chúng tôi không gặp nhau. Bà mẹ kế đi Paris đã về, cùng một nhân vật mà Ellie gọi là "cậu Franck"

Lần gặp nhau rất ngắn, Ellie nói sắp đến ngày sinh nhật của mình, nhân dịp này, gia đình tổ chức tiệc lớn ở London. Nàng kết thúc, vẻ bí mật:

- Trong tuần tới, tôi không thể đi đâu, nhưng sau đó... sau đó, thì sẽ khác.

- Tại sao?

- Lúc đó tôi có thể tự do làm gì tùy thích.

- Lại nhờ có Greta như mọi khi?

Lối hỏi có vẻ mỉa mai ấy làm Ellie thích chí:

- Anh không nên thành kiến với cô ấy như vậy. Rồi thế nào anh cũng sẽ gặp, lúc đó anh sẽ ưa cho mà xem.

- Tôi sợ những phụ nữ độc đoán.

- Ai bảo anh là Greta độc đoán?

- Nghe cô nói thì biết.

- Cô ấy rất có khả năng, bà mẹ kế hoàn toàn tin cậy.

- Ta quên Greta đi, giờ nói về cậu Franck.

- Tôi không biết gì nhiều. Ông ấy là chồng của cô tôi – tức em gái của bố. Nghe nói cậu ấy chẳng chịu làm ăn gì và một, hai lần đã gặp rắc rối.

- Nghiêm trọng?

- Không, không nghiêm trọng, nhưng hơi tốn rất nhiều tiền.

- Vậy ông ta là đứa con hoang tàng trong gia đình? Thế thì tôi thấy mình hợp với ông ấy hơn là với Greta đức hạnh của cô.

- Cậu ấy đôi lúc cũng tỏ ra dễ thương.

- Nhưng cô không ưa?

- Cũng ưa, nhưng mà... tôi không biết cậu ấy làm cái gì.

Nàng không bao giờ đề nghị tôi tiếp xúc với gia đình. Tôi liền quyết định đặt câu hỏi vẫn nóng bỏng trong tôi:

- Cô có nghĩ là nên để cho họ hàng của cô biết?

- Tôi không muốn!

- Chắc tôi không phải loại người...

- Tôi không nói thế! Họ sẽ làm um lên, không chịu được.

- Có cảm giác như tôi vẫn là người thừa.

- Tôi đủ lớn, biết tự chọn bạn bè. Sắp hăm mốt rồi, và đến ngày thành niên, không ai can thiệp vào tôi được nữa. Nhưng lúc này thì hãy còn quá sớm. Nếu họ biết tôi gặp anh, họ sẽ lôi tôi đi nơi khác, hết đường liên lạc. Anh Michael, hãy bằng lòng với hiện tại.

- Nếu cô thấy cần phải giấu giếm.

- Chẳng có gì phải giấu giếm khi đi chơi với bạn, nói chuyện thoải mái và... đắp xây ảo vọng.

Phải, chúng tôi đang xây ảo vọng. Thỉnh thoảng tôi lại kể mơ ước của mình, và cô bị lôi cuốn theo nói: "Giả thử chúng mình đã mua "Cánh đồng Gi-tan" và xây ở đó ngôi nhà..."

Tôi đã kể nhiều về Santonix, về công việc của anh ta. Tôi cố đặt mình vào vai kiến trúc sư, mô tả các công trình của Santonix cho nàng nghe. Có thể không chính xác lắm, nhưng tôi hiểu Ellie đã hình dung ngôi nhà của chúng tôi thế nào.

Trong tám hôm, tôi không gặp Ellie. Trước kỳ gặp trước, tôi đã ra ngân hàng rút số tiền tiết kiệm còm, mua một chiếc nhẫn hình ba múi, nạm đá mầu. Ellie không đeo nhiều nữ trang, nhưng tôi đoán trong tủ của nàng không thiếu kim cương, ngọc bích. Song khi đưa tặng nàng chiếc nhẫn xoàng xĩnh ấy, nàng có vẻ hài lòng ra mặt, khiến tôi mát cả dạ. Nàng khẳng định:

- Đây là món quà sinh nhật em thích nhất.

Hôm sau, tôi nhận của nàng mẩu thư viết vội, báo tin sau kỷ niệm sinh nhật, gia đình đưa nàng sang bờ biển Riviera nước Pháp.

- Nhưng anh đừng lo, chỉ hai, ba tuần sau cả nhà lại về, rồi sẽ đi Mỹ. Trước cuộc đi dài ấy, ta sẽ gặp nhau, và em sẽ nói với anh một điều rất quan trọng.

Ellie sang Pháp, tôi thấy hụt hẫng. Bản thân tôi cũng đang có điều rất quan trọng để nói. "Cánh đồng Gi-tan" đã có người mua rồi. Tôi cố tìm được cái công ty ở London lo việc môi giới, nhưng dù đã lót tay đầy đủ, vẫn không biết ai là chủ sở hữu mới.

Ruột nóng như lửa đốt, tôi quyết định mặc xác tất cả, về thăm mẹ tôi. Đã lâu tôi chưa gặp người.

CHƯƠNG VI

Đánh máy: Long Truyện

Hai chục năm nay, mẹ tôi vẫn ở cái phố có dẫy nhà ảm đạm, vô vị ấy. Ngay từ bậc cửa, đã thấy tính sạch sẽ của chủ nhà. Tôi bấm chuông và mẹ tôi xuất hiện. Mẹ đứng sững một lát nhìn tôi, đúng như hình ảnh tôi vẫn ghi nhớ về người. Mẹ tôi cao, nhưng gầy đi nhiều, mớ tóc bạc rẽ đường ngôi giữa, mắt luôn luôn nghi ngại điều gì. Tóm lại, một phụ nữ dày dạn, lăn lộn với đời. Và rất yêu tôi. Mẹ muốn tôi có việc làm ổn định. Khốn thay, ý muốn đó không thành sự thật.

- Con đấy à, Mike.

- Vâng...con.

Mẹ lùi lại để tôi vào. Tôi qua cửa phòng khách, đi thẳng xuống bếp. Mẹ đi theo rồi đứng lại, phân vân.

- Lâu lắm mẹ không gặp con. Từ hồi ấy làm những gì rồi?

Tôi nhún vai:

- Chẳng làm gì nhiều.

- Vậy là vẫn quen thói cũ?

- Vẫn thói cũ.

- Học thêm được mấy nghề mới nữa?

- Hình như năm.

- Bao giờ thì con thành người, hả Mike?

- Con đã làm người, nên con sống theo cách đã chọn. Thế còn mẹ, mẹ khỏe không?

- Cũng không có gì thay đổi.

- Mẹ không đau ốm gì?

- Mẹ không có thì giờ đau ốm. Mike, con về đây làm gì?

- Phải có lý do mới về, hả mẹ?

- Thì thường vẫn thế.

- Con không hiểu tại sao mẹ không tán thành tham vọng của con muốn khám phá thế giới.

- Đi lái xe cho người ta mà gọi là khám phá thế giới?

- Sao lại không?

- Cứ kiểu ấy, con sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Nhất là làm đâu rồi lại bỏ đi không nói một tiếng, mặc khách ở nơi xa lạ.

- Ai nói với mẹ chuyện ấy?

- Công ty gọi điện cho mẹ, tưởng mẹ biết con ở đâu.

- Họ muốn gì?

- Làm sao biết được. Hay họ muốn con trở lại làm?

- Vì con là một lái xe giỏi, được khách hàng mến. Con bị ốm đâu phải lỗi?

- Mẹ không biết.

Có nghĩa là, mẹ không tin tôi ốm. Vả lại, mẹ nói tiếp:

- Sau khi ở Đức về, sao con không đến gặp công ty?

- Con có nhiều việc khác.

Mẹ nhướn mày, giả bộ ngạc nhiên:

- Lại thay đổi thất thường, ý tưởng viển vông khác chứ gì? Từ đó, con chuyển nghề gì?

- Bán xăng, thợ máy, rửa bát trong tiệm rượu.

Mẹ cười, vẻ chán ngán:

- Tóm lại ngày càng đi xuống.

- Không. Đó là nằm trong kế hoạch của con.

- Con uống trà hay cà phê?

Tôi nói: cà phê, vì đã bắt đầu ngán trà. Mẹ lấy ra chiếc bánh tự làm. Hai mẹ con yên lặng nhấm nháp.

- Mike, con đã thay đổi.

- Sao kia ạ?

- Không biết, nhưng mẹ cảm thấy. Chuyện gì đã xảy ra?

- Tại sao lại xảy ra chuyện gì?

- Con có vẻ bồn chồn không yên.

- Con đang chuẩn bị cướp nhà băng.

- Lạ đấy.

- Thực ra, đó là cách làm giầu dễ nhất lúc này.

- Nhưng đòi hỏi chuẩn bị kỹ và cần trí tuệ, mà con không có.

- Mẹ nghĩ là mẹ hiểu rất rõ về con, có phải không?

- Không. Mẹ không biết gì về con, mẹ và con khác nhau như ngày và đêm. Nhưng con đang tính toán chuyện gì, mẹ đoán được. Nào, chuyện gì? Một cô gái?

- Cái gì khiến mẹ nghĩ vậy?

- Mẹ vẫn nghĩ sớm muộn vẫn có chuyện ấy.

- Mẹ thừa biết con hay đi với bạn gái từ lâu.

- Những đứa ấy chẳng qua là chơi bời chốc lát. Đến nay, con có kết với đứa nào đâu.

- Và mẹ nghĩ lần này thì khác?

- Mẹ nghĩ sai hay sao?

Tránh nhìn mắt mẹ, tôi thú nhận:

- Phần nào không sai.

- Nó là loại người thế nào?

- Loại thích hợp với con.

- Con giới thiệu với mẹ chứ?

- Không.

- Ra là thế.

- Mẹ nhầm rồi. Con không muốn làm mẹ phiền, nhưng...

- Mẹ không phiền. Con không muốn mẹ gặp vì sợ mẹ đánh giá nó...

- Mẹ đánh giá thế nào, con cũng không thay đổi.

- Như thế chỉ bất lợi cho con thôi, xưa nay con vẫn quan tâm phản ứng của mẹ mà. Mẹ là người duy nhất trên đời có khả năng làm con mất tự tin. Có phải đứa con gái mà con phải lòng là một đứa vô tích sự?

Tôi không khỏi bật cười:

- Vô tích sự? Chỉ cần mẹ gặp cô ấy...

- Bây giờ con cần gì? Mỗi lần về, con đều có chủ đích.

- Tiền.

- Để tiêu cho con bé à?

- Không. Con cần bộ com lê thật oách để cưới vợ.

- Vậy là lấy nhau?

- Nếu cô ấy đồng ý.

Lập tức, mẹ tôi đổi giọng:

- Anh không bao giờ chịu nói thật. Xem ra anh đã chết mệt vì nó. Tôi có thể nói: điều tôi vẫn sợ, là anh vớ phải một con vợ không ra gì.

Tôi khùng lên, hét:

- Thì mặc xác tôi.

Và tôi đi ra, đóng sập cửa.

CHƯƠNG VII

Đánh máy: Long Truyện

Về đến nhà, tôi thấy một bức điện, gửi từ Antibes.

Tôi vội giở ngay, đọc:

"Hẹn gặp ngày mai, 4 giờ 30, ở nơi cũ. Ellie"

Thế là tôi gặp lại Ellie trong công viên Regent và nhận thấy nàng có vẻ bối rồi. Phần tôi, vì chuẩn bị lời hỏi nàng làm vợ, tôi cũng không thư thái gì hơn. Ý nghĩ là nàng sắp cắt đứt với tôi thoáng qua trong óc, nhưng tôi gạt đi ngay, vì tin chắc Ellie đã yêu tôi.

Nàng kể đôi lời về thời gian ở Pháp với gia đình, rồi đột nhiên nói:

- Em đã thấy ngôi nhà anh nói rồi. Nhà mà anh kiến trúc sư bạn anh xây.

- Santonix?

- Vâng. Cả nhà đã ngồi ăn ở đấy.

- Mẹ kế em quen ông Constatine à?

- Không hẳn, nhưng... Greta đã thu xếp để hai bên gặp nhau.

- Greta, lại Greta.

- Cô ấy có khiếu sắp xếp mọi việc tốt đẹp.

- Cô ta đã bố trí để bà mẹ kế và em...

- Và cậu Franck.

- Một cuộc họp gia đình hẳn hoi. Và Greta nữa cũng có mặt?

- Không. Bà Cora, tức mẹ kế em, đời nào cho phép.

- Xin lỗi. Anh quên Greta chỉ là con nhà nghèo, đi làm thuê. Hẳn cô ta khó chịu?

- Không. Cô ấy là bạn của em, thế là đủ.

- Như là bà vú?

- Ồ, anh im đi! Em muốn nói một việc quan trọng. Cuối cùng em đã hiểu những gì anh nói về ông bạn Santonix. Ngôi nhà ấy tuyệt vời, khác hẳn mọi nhà khác. Nếu ông cũng xây một cái cho chúng mình thì hay biết mấy.

Nàng nói "chúng mình" một cách tự nhiên, và tôi chợt hiểu nàng nhận lời sang Pháp với gia đình chỉ cốt để xem ngôi nhà tôi đã tả.

- Anh rất vui thấy em thích nó.

- Thời gian em đi vắng, anh làm gì?

- Anh tiếp tục việc làm nhạt nhẽo của mình. Anh cũng đi xem đua ngựa và có bao nhiêu tiền đem đánh cá tất, trúng một cú một ăn ba mươi.

- Hoan hô!

Nàng reo lên như thế nhưng chẳng chút nhiệt tình, vì trong thế giới của Ellie, chuyện đánh cá ấy chẳng ý nghĩa gì.

- Anh còn về thăm mẹ.

- Anh chưa bao giờ nói với em về bác.

- Em lạ lắm sao?

- Anh không yêu mẹ?

- Thật khó nói. Đôi khi anh thấy dửng dưng. Người ta sinh ra, lớn lên rồi tách dần khỏi bố mẹ.

- Ngược lại, em nghĩ là anh rất yêu mẹ, nếu không anh đã không nói lững lờ như thế.

- Anh vẫn hơi sợ mẹ anh. Mẹ hiểu rõ anh, có cái gì xấu trong bản chất của anh là mẹ phát hiện ra ngay.

- Thì cũng phải có người nào hiểu rõ anh chứ.

- Vậy em có hiểu anh không?

Nàng đáp, giọng điềm đạm:

- Em nghĩ là có.

- Nhưng anh đã nói gì nhiều về mình đâu?

- Đúng là thế. Mặc dù vậy, em đoán được anh thuộc loại đàn ông nào.

- Anh cũng tự hỏi là loại nào. Bây giờ nếu anh nói rằng anh yêu em, chắc em sẽ cho anh là thằng ngố? Em thừa biết như thế ngay từ lần gặp đầu tiên, có phải không?

- Đúng, và về phía anh, anh cũng biết rằng em yêu anh.

- Bây giờ ta quyết định thế nào, Ellie? Em biết cuộc sống của anh ra sao rồi. Mẹ anh ở trong một ngôi nhà nhỏ chẳng thể so sánh với cái thế giới của em. Anh lo rằng hai thế giới của chúng ta không bao giờ có thể gặp nhau.

- Anh đưa em về giới thiệu với mẹ đi.

- Không nên. Chắc em sẽ nghĩ là anh tệ bạc, song phải hiểu là hai ta kết hợp với nhau là một sự khá kỳ cục. Nó là một cuộc sống trung gian giữa hai quá khứ riêng biệt. Một cuộc sống mới trong đó ta sẽ tạo ra sự hòa hợp giữa anh nghèo hèn và em giầu có, giữa anh dốt nát và em học thức, quen nếp cao sang. Bạn anh sẽ cho em là một con õng ẹo, còn bạn em sẽ cho anh là thằng thô kệch. Ellie, ta làm thế nào?

- Em xin trả lời: Chúng mình sẽ đến sống ở "Cánh đồng Gi-tan" trong một tòa nhà... một tòa nhà như mơ... do bạn anh, Santonix, xây cho chúng ta. Và trước đó, chúng ta phải lấy nhau đã. Anh muốn thế chứ gì?

- Phải, nếu em không nhầm về tình cảm của em với anh.

- Vậy tuần sau, ta sẽ lấy nhau. Giờ phút này, em đã đủ tuổi để lấy người nào em thích! Còn về hai gia đình, có lẽ anh nói đúng. Ta đặt họ trước sự việc đã rồi. Lúc đó, tha hồ họ nói gì thì nói, không quan trọng.

- Tuyệt vời, Ellie yêu quý! Nhưng anh phải báo tin buồn này cho em. Chúng mình không thể đến ở "Cánh đồng Gi-tan"...Có những người mua nó rồi. Ta tìm chỗ khác vậy...

- "Cánh đồng Gi-tan"? Em biết rồi, anh ngốc nghếch của em! Chính em đã mua nó chứ ai!

CHƯƠNG VIII

Đánh máy: Long Truyện

Chúng tôi ngồi trên cỏ, bên dòng suối, xung quanh mọc đủ loài hoa. Rải rác chỗ này chỗ nọ, từng cặp trai gái cũng tận hưởng như chúng tôi vẻ đẹp của ngày hôm nay, nhưng chúng tôi không để ý đến họ. Chúng tôi quá hạnh phúc, không cần quan tâm bất cứ ai. Ellie xinh đẹp quá, mảnh mai quá, tôi ngắm không biết chán. Tiếng nói của nàng lôi tôi về thực tại.

- Mike, có một điều anh phải biết về em.

- Thôi, em yêu, không cần đâu.

- Cần. Lễ ra em phải nói từ trước, nhưng em sự nói sẽ làm anh xa em. Đó là về việc mua đất vừa rồi.

- "Cánh đồng Gi-tan"? Ờ nhỉ, em mua nó như thế nào?

- Mua qua hãng môi giới, như thường lệ. Họ cho biết, đầu tư vào đây là có lợi. Theo họ chẳng bao lâu nữa, giá trị khu đất sẽ tăng.

Tôi ngạc nhiên phát hiện ra rằng cô bé nhút nhát này cũng là nhà kinh doanh lọc lõi.

- Em đã phải thương lượng những gì?

- Em giấu gia đình, đến gặp công chứng, và họ cho biết chưa có ai chịu mua với giá đã đặt. Thế là em đã xúc tiến mọi việc, và đúng vào ngày đủ tuổi trưởng thành, em đã ký giấy mua đứt.

- Nhưng... phải có tiền đặt cọc chứ? Em có tiền à?

- Không, có những công ty sẵn sàng cáng đáng việc này, miễn là mình chịu lãi suất kha khá. Hơn nữa, họ yêu cầu được giao quyền chăm lo quyền lợi cho mình từ nay về sau.

- Ellie, em thạo quá, anh sợ đấy!

- Thôi, dẹp chuyện mua bán lại, trở về với điều mà em định thú thật đây.

- Anh không cần nghe gì hết! Anh không quan tâm quá khứ của em, dù trước đây em đã yêu ai...

- Chưa có người nào trong đời em ngoài anh. Nhưng... thế này này, em... em rất giầu.

- Em đã nói rồi.

- Rất rất giầu. Ông nội em sở hữu nhiều mỏ dầu, không thể các đầu tư khác. Các bà vợ của ông lần lượt đều đã chết. Giờ đây bố em đã mất, hai ông chú cũng không còn, một hy sinh ở Triều Tiên, một bị tai nạn xe hơi, nên trừ một khoản tiền nhất định cho bà mẹ kế, em là người duy nhất thừa hưởng. Tài sản được giao cho những người giám hộ quản lý, và em đã chính thức sở hữu nó vào ngày em đủ tuổi. Em là một trong những phụ nữ giầu nhất nước Mỹ, anh biết không...

- Trời, anh không thể ngờ...

- Em không muốn anh biết điều đó. Vì vậy em đã nói dối anh về họ của em, thật ra là Guteman.

- Không sao! Họ tên, đâu có quan trọng.

- Bây giờ anh đã hiểu tại sao từ trước em phải sống khép kín như nữ tu. Mỗi lần chúng em đi đâu, có thám tử đi cùng canh phòng suốt ngày đêm, và không một đứa con trai nào được phép chuyện trò với em, nếu không được họ soát xét trước. Nhưng lạy trời, giờ đây tất cả đã thay đổi rồi. Phải không anh?

- Nhất định thế. Chúng mình sẽ vui chơi thoải mái, và trong mắt anh, em sẽ không bao giờ là con nhà quá giầu!

Chúng tôi cùng cười, và Ellie thủ thỉ:

- Cái mà em thích ở anh, là anh hay đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.

- Nên nhớ là anh có một lợi thế hơn em. Anh chắc em phải đóng thuế rất nặng. Còn anh, kiếm bao nhiêu, anh bỏ túi hết, không ai đụng đến!

- Chúng mình sẽ có nhà ở "Cánh đồng Gi-tan".

Thấy nàng rùng mình, tôi hỏi:

- Em lạnh ư?

Tôi ngước mắt nhìn lên trời. Mặt trời chói chang.

- Không... không. Em nghĩ đến... đến mụ Bô hê miêng gặp hôm đó.

- Mụ ấy điên đấy mà. Không việc gì phải sợ.

- Anh có tin rằng khu đất đó bị bùa phép?

- Loại người đó bao giờ cũng nói toàn chuyện gở.

- Anh biết gì về họ?

Tôi thật thà đáp:

- Thì nghe đồn như thế. Nếu em không thích "Cánh đồng Gi-tan" thì ta xây nhà nơi khác. Thế giới này còn khối chỗ tốt.

- Không, em muốn xây nhà ở "Cánh đồng Gi-tan" cơ. Nơi đó em đã gặp anh lần đầu, và em không quên đôi mắt ngạc nhiên của anh khi thấy em đứng bên gốc thông cổ thụ.

- Kỷ niệm lần đầu gặp em cũng khắc sâu vào trí óc anh.

- Vậy là đã quyết: chúng mình sẽ sống ở đó, và người xây nhà là Santonix bạn anh.

- Anh hy vọng cậu ta còn sống. Ốm lắm...

- Anh ta còn sống. Thời gian ở Pháp, em đã đến thăm. Điều trị trong một viện lao.

- Ellie, em luôn làm anh ngạc nhiên.

- Anh ấy rất tuyệt, nhưng em hơi sợ.

- Thế à?

- Vâng, vì một lý do em không thể giải thích.

- Em có kể với cậu ta về chúng mình?

- Kể về chúng mình, về "Cánh đồng Gi-tan", và về ngôi nhà. Anh ấy nói sẽ đủ sức đến tận nơi, lập bản thiết kế, và công việc chưa hoàn thành thì chưa muốn chết. Em nói lại là anh ta không thể rời bỏ cuộc đời sớm thế, em muốn anh ta trông thấy chúng mình yên vị trong ngôi nhà.

- Cậu ta nói sao?

- Anh ta hỏi em: khi lấy anh, em có ý thức được việc làm đó không. Em đáp là có.

- Rồi gì nữa?

- Anh ấy cũng đặt câu hỏi như thế về phía anh.

- Anh biết rõ việc mình làm.

- Anh ta kết luận như sau: "Cô Guteman, cô luôn luôn đi theo con đường đã chọn, cô có cái đầu vững vàng, nhưng sợ rằng Mike không đủ sáng suốt để hiểu mình đi đâu". Em đáp lại rằng anh sẽ an toàn chừng nào có em ở bên.

Tôi rất bực với Santonix. Cậu ta giống như mẹ tôi, cứ tưởng hiểu tôi hơn cả tôi tự hiểu.

- Anh biết anh đi tới đâu chứ, vì chúng ta cùng đi mà.

- Thợ đã bắt đầu dọn dẹp đống đổ nát. Ngay sau khi lên kế hoạch. Santonix muốn đào móng ngay. Anh có muốn chúng mình lấy nhau ngay thứ ba sau?

- Chỉ có anh và em thôi nhé?

- Em nghĩ nên có Greta...

- Quỷ tha Greta đi! Cần nhân chứng, ra phố mời ai cũng được.

Nhìn lại về phía sau, tôi thực lòng nghĩ hôm đó là ngày đẹp nhất đời tôi.

PHẦN HAI

CHƯƠNG IX

Đánh máy: Long Truyện

Ellie trở thành vợ tôi, nhưng ngược lại với các tiểu thuyết và truyện thần tiên, chúng tôi chỉ hưởng hạnh phúc trọn vẹn trong vài tuần, rồi bị quấy rầy ngay vì những rắc rối do cái mà Ellie gọi là "gia đình" nàng gây ra.

Mới đầu, nhờ sự khôn khéo của Greta, không ai nhận ra sự vắng mặt của cô gái thừa tự. Bà Van Stuyvesant mải đi chơi, tiếp khách, tiệc tùng, chẳng để ý đến con chồng, đã có các bà vú, các cô giáo dạy dỗ Ellie. Nay nàng đã tự do, muốn ở lại châu Âu, không về Mỹ cũng được. Nàng đã tới tuổi trưởng thành, lại có tài sản khổng lồ, không một thành viên nào trong gia đình còn có quyền gì với nàng. Tôi nhận ra rằng một ngày, Ellie sử dụng tới ba công chứng viên, nàng đứng đầu một mạng lưới tài chính to lớn. Thỉnh thoảng có dịp, tôi cũng thử ngó vào cái thế giới trong đó tôi như kẻ lạc lõng. Còn Ellie, nàng không bao giờ nghĩ tới chuyện đưa tôi vào vũ trụ mà nàng quen thuộc. Thực ra cái mà chúng tôi thích thú sau khi lấy nhau, là người này phát hiện ở người kia những tập quán thừa hưởng từ quá khứ. Không bao lâu tôi nhận ra rằng người nghèo không bao giờ hiểu cách sống của người giầu, và ngược lại.

Tôi hỏi Ellie liệu cuộc hôn nhân bí mật có gây nên phản ứng dữ dội trong gia đình không, nàng thản nhiên đáp:

- Tất nhiên có. Thậm chí tất cả họ tỏ thái độ tệ hại, tuy nhiên anh không giận em chứ?

- Anh ấy à? Anh lo cho em thì có.

- Họ nói gì thì mặc họ, và họ làm gì được chúng mình.

- Họ sẽ tìm cách chia rẽ chúng ta?

- Họ sẽ tìm cách mua chuộc anh thì có.

- Mua chuộc anh!

- Đừng làm bộ nhẩy cẫng lên như thế!...Tất nhiên, không mua chuộc trắng trợn. Nhưng em nhớ, gia đình của Minnie Thompson đã dùng cách ấy để buộc người chồng đầu của cô ta bỏ đi.

- Thompson, con gái thừa tự của công ty dầu hỏa?

- Chính thị! Cô ta giấu giếm kết hôn với một anh chàng làm nghề cứu hộ, gặp ngoài bãi biển.

- Ellie...Anh cũng từng làm nghề cứu hộ ở bãi biển.

- Thật à? Hay quá nhỉ! Làm bao lâu?

- Một mùa thôi. Nói chuyện cô Thompson đi.

- Bố mẹ cô ta phải trả hai mươi vạn đô la thì phải. Thằng cha kia không chịu bỏ đi với giá thấp hơn.

- Thế là, anh không chỉ lấy được vợ, mà còn được một vốn đầu tư dễ dàng bán đi bán lại, giá cao.

- Đúng như vậy. Muốn thế, anh chỉ cần thuê một luật gia thành thạo, giao cho ông ta lo các thủ tục ly hôn. Bà mẹ kế của em đã lấy chồng ba lần, lần nào cũng thu được lợi. Thôi, anh Mike, đừng làm bộ ngẩn tò te như thế.

Tôi thực sự phẫn nộ. Xã hội hiện đại thối nát đến mức phát ngán, lạ là tại sao Ellie giản dị, trong trắng vậy mà lại chấp nhận nó, không phản kháng. Thực tế thì cuộc hôn nhân giữa nàng với tôi là một biểu hiện phản kháng. Với lại, cái xã hội đó chỉ giới hạn ở một số người, mặt khác vợ tôi không biết gì về sự thối nát còn gây biết bao tác hại trong dân chúng, điều này thì tôi thường tiếp cận. Nàng không thể hiểu một chàng trai nghèo, mẹ phải lao động cật lực để nuôi, sẽ dễ bị cám dỗ như thế nào. Nàng đâu có biết nỗi đắng cay của người mẹ ấy thế nào khi biết thằng con bất trị có bao nhiêu tiền đã đặt cá hết vào một con ngựa, hy vọng làm giầu nhanh chóng trong vòng hai phút.

Nhìn lại thời kỳ ấy, mới thấy chúng tôi vô cùng hạnh phúc, chúng tôi làm lễ cưới ở tòa thị chính Plymouth, không có nhà báo, nhiếp ảnh, họ không biết tiểu thư Guteman tỷ phú đang ở nước Anh. Nhân chứng là viên thư ký thị chính và một nữ viên chức gặp bất chợt. Xong lễ, chúng tôi ẩn mình vài ngày trong một khách sạn ở một bờ biển, rồi đi du lịch tùy hứng trong ba tuần lễ. Tôi biết thêm Hy Lạp, Venise, Florence, một góc bờ biển Xanh, và nhiều nơi khác mà tôi quên tên. Trong khi đó, Greta vẫn đóng vai trò được giao để đối phó với gia đình nàng.

Nàng tỉnh táo công nhận:

- Rồi sẽ đến lúc mình phải chịu trận đây. Họ sẽ lao xuống chúng mình như một bầy quạ. Thôi thì ta cứ tận hưởng tự do cái đã.

- Nếu họ biết sự thật, thì Greta có việc gì không?

- Em không biết, nhưng tin ở cô ấy, cô biết cách chống đỡ.

- Nhỡ họ đuổi cô ấy, không cho làm việc nữa?

- Thì cô ấy đến đây, ở với chúng mình.

- Ồ không! Chúng mình không cần đến người thứ ba.

- Greta không làm phiền đâu. Cô ấy khéo lắm. Thực tình, nếu không có cô ấy, không biết em sẽ ra sao. Cô ấy sắp đặt rất giỏi.

- Anh lại không thích thế. Nhà mình là của chúng mình, chỉ chúng mình thôi. Anh không muốn có đàn bà nào khác – dù giỏi giang đến đâu - ở quanh mình!

- Sau những việc cô đã làm mà bỏ rơi cô ta, thì ác quá. Không có cô, chúng mình đã phải chia tay từ lâu.

- Anh tin chúng mình sẽ thắng được sự chống đối của gia đình em. Anh không muốn bị cô ta chen vào cuộc sống.

- Anh chưa biết cô ấy, sao đã vội đánh giá?

- Chắc chắn anh sẽ không chịu được cô ta. Anh muốn chỉ có hai ta trong ngôi nhà mơ ước.

Lần đó, chúng tôi tạm dừng ở đấy.

Ghé qua một bến cảng Hy Lạp, chúng tôi ngạc nhiên gặp Santonix ở đó. Cậu ta thay đổi nhiều từ lần gặp trước. Gặp chúng tôi, cậu ta rất mừng:

- Thế là anh chị đã lấy nhau!

Ellie nói:

- Vâng, vậy bây giờ anh xây nhà cho chúng tôi chứ?

- Bản vẽ, kế hoạch đã sẵn sàng. Mike... vợ cậu đã kể cô ấy đến thúc hối tôi thế nào, khiến tôi phải bừng tỉnh?

- Ô kìa, anh Santonix...

- Chị ạ, tôi rất cảm ơn về những bức ảnh mà chị đã gửi. Một cảnh trí lý tưởng.

- Nhưng rồi anh phải đến tận nơi để xem thật rõ. Biết đâu, nhỡ anh không thích.

- Yên tâm đi, tôi thích rồi.

- Làm sao chắc như thế, nếu anh...

- Tôi đã đáp máy bay đến đó tuần trước, gặp cả ông công chứng của chị rồi. Cái ông có bộ mặt như lưỡi cày.

- Ông Crawford?

- Phải rồi. Mọi việc đã khởi công. Giờ này, mặt bằng đã được giải phóng, bắt đầu xây móng, đặt ống nước. Các vị về đến nơi, tôi sẽ có mặt tại chỗ.

Anh ta đi lấy các bản vẽ, chúng tôi xúm lại xem.

- Được không, Mike?

Tôi thở phào một cái thật dài, Santonix tiếp:

- Cậu đã nói với tôi nhiều về chuyện này. Cứ như mẩu đất ấy đã làm cậu phải phát rồ. Cậu đã mơ đến nó như mơ một cái gì không thể thực hiện.

Ellie lo lắng:

- Nhưng anh đã nhận thực hiện...

- Nếu trời đất hoặc quỷ thần cho phép.

Tôi cuống lên, hỏi:

- Sức khỏe cậu có vẻ khá hơn mà?

- Cậu có cái đầu cứng quá, không chịu thấy rằng mình sẽ không bao giờ khá, mà bệnh chỉ có ngày càng tiến triển. Thời gian không còn bao lăm.

- Nói bậy! Y học luôn có nhiều phát minh mới. Mà dù có bó tay đi nữa bệnh nhân biết cưỡng lại, thì vẫn sống hai chục năm nữa!

- Tớ phục tính yêu đời của cậu. Khốn thay, bệnh mình không đơn giản như thế. Thỉnh thoảng mình lại bị lôi vào bệnh viện để tiếp máu, hy vọng kéo dài thời gian. Nhưng mỗi lần tiếp máu là một lần yếu đi.

- Anh rất dũng cảm, Ellie nói.

- Chấp nhận một tình thế tuyệt vọng không gọi là dũng cảm. Tất cả bây giờ là tìm cái gì khuây khỏa cho bớt nỗi lo định mệnh.

- Bằng cách xây nhà?

- Không, việc đó đòi hỏi quá nhiều sức lực, càng ngày tôi càng khó kham nổi. Mình muốn nói những trò an ủi khác, khá bất ngờ đấy.

- Là cái gì?

- Không biết hai người có hiểu tôi không... Khi thể xác yếu đi, thì trí óc trỗi dậy, phản kháng. Cái ngày mà ta biết thế nào cũng chết, ngày đó ta có thể làm mọi thứ điên rồ. Tôi đang nghĩ những thứ đó đây! Ví dụ, đi qua phố Athènes và giết bất cứ ai mình không vừa lòng.

- Thế thì cảnh sát bắt cậu ngay.

- Thì sao? Đằng nào mình cũng chết, vì đã bị đấng tối cao kết án rồi. Nhưng đời không thể nào giam mình ba mươi năm nữa. Nhưng nói thế thôi chứ mình cảm thấy không đủ sức làm cái gì...

Trên đường về khách sạn, Ellie nói:

- Một con người kỳ cục... Đôi khi em thấy sợ anh ta.

- Sợ Santonix? Em nghĩ gì vậy.

- Trong anh ta có một sự tàn bạo, kiêu căng, mà bệnh tật làm cho nguy hiểm. Tưởng tượng anh ta xây nhà cho mình ở cái nơi hẻo lánh ấy, rồi cái ngày chúng mình đến ở, anh ta đi theo sau lưng mình và...

- Và?

- ... Và khép cửa lại, lạnh lùng thủ tiêu chúng ta.

- Ellie! Em lấy đâu ra những ý nghĩ kỳ dị đó? Anh van em, không gán chuyện chết chóc với "Cánh đồng Gi-tan"!

- Dù sao, lời nguyền rủa bao trùm khu đất ấy buộc em phải nghĩ.

- Chẳng có lời nguyền nào với "Cánh đồng Gi-tan" hết! Em hãy ghi nhớ điều đó, đừng nghĩ gì nữa.

CHƯƠNG X

Đánh máy: Long Truyện

Hôm sau, chúng tôi đang trèo bậc thang thăm di tích Acropole thì một bà tách khỏi đoàn du khách đi ngược chiều, lao tới Ellie:

- Trời ơi! Phải cô không, Ellie Guteman? Ai ngờ gặp cô tận Hy Lạp này. Cô đến bằng tầu biển?

- Không, tôi chỉ ghé qua Athènes.

- Gặp cô, mừng quá! Bà Cora thế nào? Có cùng đi không.

- Không. Bà Cora đang ở Salzburg.

- Tốt... tốt.

Bà khách lạ nhìn tôi trừng trừng. Ellie giới thiệu:

- Ông Rogers... Bà Bennington.

Tôi nghiêng mình. Bà người Mỹ nọ quay sang Ellie:

- Cô còn ở đây bao lâu?

- Mai đi rồi.

- Tiếc quá! Ồ... tôi phải đi thôi, đoàn của tôi sắp mất hút.

- Tối nay ta gặp nhau uống nước được không?

- Không được, chúng tôi đang đi tham quan, không biết giờ nào về.

Bà kia thoăn thoắt rời xa. Ellie sắp tiếp tục leo bậc, bỗng quay ngoắt:

- Cuộc gặp này càng tạo thuận lợi.

- Sao kia?

- Tối nay, em phải viết thư cho bà Cora, chú Andrew và cậu Franck.

- Lại chú Andrew nào nữa?

- Andrew Lippincott không có họ hàng, nhưng là người thay thế giám hộ. Ông ấy là luật gia có tiếng.

- Em sẽ viết gì?

- Rằng em đã lấy chồng. Em không thể báo tin ấy cho bà Nora Bennington vừa rồi. Người biết tin đầu tiên phải là gia đình em... Tóm lại... chúng mình vui chơi thoải mái khá lâu rồi, đã đến lúc phải tổ chức cuộc họp với gia đình. Anh có muốn chúng ta đi New York gặp họ không?

- Anh chẳng thích tí nào.

- Nếu vậy, yêu cầu họ về London vậy. Anh nghĩ sao?

- Cả hai cách, anh đều không thích. Anh chỉ muốn cùng em đến chỗ đó, nhìn họ đặt từng viên gạch xây nhà.

- Việc ấy, rồi ta sẽ làm. Dù sao, đối mặt với gia đình cũng chỉ một lúc. Um sùm lên... rồi hấp! Ta sẽ tự do. Anh nhớ mời mẹ nữa.

- Em không tưởng tượng mẹ kế của em và mẹ của anh gặp nhau thì sẽ ra sao à? Họ biết nói với nhau chuyện gì?

- Nếu Cora là mẹ đẻ em, chắc chắn hai người sẽ vui vẻ nói chuyện. Anh Mike, anh chớ quá câu nệ về sự khác biệt xã hội.

- Anh? Ở nước em, chả có một câu tục ngữ nói cái cảnh xâm nhập vào thế giới không phải của mình?

- Có, nhưng việc gì anh phải vận vào mình.

- Anh không biết ăn mặc theo mốt, không biết nói năng mạch lạc, tiếp chuyện mọi người... Anh chỉ biết sơ sơ là vào khách sạn thì phải cho tiền boa người này người nọ.

- Bước đầu như thế là không tồi.

- Ellie, anh không cho phép kéo mẹ anh đến cuộc họp gia đình của em. Hiểu chưa?

- Thôi thì thôi. Nhưng lúc trở về, em sẽ đến trình diện bà.

- Không!

Giọng cương quyết của tôi làm nàng giật mình:

- Sao lại không? Em lờ đi không gặp mẹ, sẽ bị coi là ngạo mạn. Mà mẹ đã biết anh lấy vợ chưa?

- Chưa. Em không hiểu sao anh làm thế. Báo tin cho mẹ, rồi đưa em đến chào mẹ, việc quá đơn giản!

- Không nói nữa. Anh cương quyết phản đối.

- Anh... anh không muốn mẹ và em gặp nhau?

Cứ tưởng nàng hiểu điều đó ngay từ lúc đầu, hóa ra bây giờ lại phải giải thích!

- Em nghĩ mà xem. Như thế không nên.

- Anh cho là mẹ sẽ không yêu em?

- Bất cứ ai gặp em đều phải yêu. Nhưng... anh sợ rằng mẹ giận anh vì đã lấy một cô gái không cùng tầng lớp...

- Thời nay mà còn nghĩ thế à?

- Vẫn thế, và nước nào cũng vậy.

- Ở khía cạnh nào đó, anh nói đúng. Nhưng, nếu có người nào đột khởi lên...

- Em muốn nói, nếu người đó làm được nhiều tiền?

- Tiền không phải bao giờ cũng là chính.

- Em thừa biết là chính. Người nào có tiền, người đó được kính trọng, khâm phục, không ai quan tâm đến quá khứ nữa.

- Nhưng anh Mike, không nói với mẹ thì tệ quá.

- Không hề gì. Mặc anh lo liệu chuyện đó. Biết rõ chuyện mẹ càng thêm lo lắng, không yên.

- Nhưng dù sao anh cũng báo tin đã lấy vợ?

- Nếu em muốn.

Tôi chợt nẩy ra ý định là làm việc đó ngay lúc mình đang ở nước ngoài thì dễ hơn. Tối hôm ấy, trong khi Ellie lo viết thư cho Cora và các ông cậu, ông chú, tôi cũng viết một thư ngắn như sau:

"Mẹ yêu quý, lẽ ra con phải báo tin sớm hơn, nhưng chưa biết cách nói ra sao. Con đã lấy vợ được ba tuần. Cô ấy rất xinh đẹp, ngoan và có nhiều tiền, thành ra đôi khi cũng khó xử. Chúng con sắp xây nhà ở nông thôn. Hiện giờ, chúng con đang du lịch châu Âu. Chúc mẹ khỏe. Con của mẹ. Mike"

Thư của hai chúng tôi dẫn đến những hiệu quả khác nhau. Mẹ tôi để một tuần sau mới gửi thư trả lời ngắn gọn, mà lời lẽ không làm tôi ngạc nhiên: "Mike yêu quý, mẹ rất vui nhận thư con. Hy vọng các con sẽ rất hạnh phúc. Mẹ yêu của con."

Ngược lại, như Ellie tiên đoán, thư của nàng đã làm cả nhà xáo lộn. Mở đầu, một cơn mưa phóng viên đổ ập xuống đầu chúng tôi, các báo bắt đầu mô tả chuyện tình của chúng tôi là "lãng mạn". Tiếp đến là hàng loạt thư của các chủ nhà băng, các nhà kinh doanh, rồi là bao cuộc hẹn hò xin gặp. Chúng tôi nhẩy lên máy bay, đi xem nhà chúng tôi đã xây đến đâu. Chúng tôi thảo luận với Santonix về những điều chỉnh cần thiết, rồi đi theo đường bộ về London, ngự tại khách sạn Claridge. Sẵn sàng đối phó với tình thế.

Người đầu tiên đến gặp là Andrew P. Lippincott, một ông đứng tuổi, cao, gầy, ăn mặc trịnh trọng, nói năng điệu đàng. Ông ta từ Boston đến, nói giọng Anh chính cống.

Ông ta đến vào cuối buổi sáng, ông hôn một Ellie lo lắng suốt từ lúc ngủ dậy, và bắt tay một anh Mike đang cố gắng làm ra vẻ thật thoải mái.

- Ellie, trông cháu rất tươi tắn, chú xin nói là lộng lẫy.

- Chú Andrew, khỏe không? Chú sang bằng máy bay?

- Không chú đi tầu "Queen Mary", rất dễ chịu, đây là chồng cháu?

- Vâng, anh Mike.

Tôi cố gắng cư xử đúng với vai trò, vị trí của mình, đưa cốc mời khách uống. Ông ta từ chối, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành có lưng thẳng đứng, tay vịn bằng gỗ chạm khắc, ngắm chúng tôi, miệng không rời bỏ nụ cười thân thiện.

- Này hai bạn trẻ, các bạn có biết đã gây bao lo lắng cho chúng tôi với cuộc hôn nhân lãng mạn này?

- Cháu thật sự lấy làm tiếc, chú Andrew ạ.

- Tiếc hối thì đã hơi muộn, cháu ơi.

- Cháu nghĩ cháu đã hành động đúng.

- Cho phép chú không hoàn toàn đồng ý với cháu về điểm đó.

- Chú thừa biết, nếu chúng cháu làm công khai, thế nào mọi người cũng xúm vào chọc gậy bánh xe.

- Sao cháu lại nghĩ thế?

- Chú biết gia đình cháu, tất chú đã hiểu. Mà ngay chú nữa, chú cũng sẽ phản đối. Từ hôm qua, cháu đã nhận được hai thư của bà Cora.

- Tình thế như vậy, lẽ ra cháu còn nhận nhiều hơn.

- Việc cháu lấy ai, lấy thế nào, không liên quan đến ai hết.

- Việc cháu làm khiến giới phụ nữ ở bất cứ gia đình nào cũng phải bất bình.

- Ấy thế, nên cháu đã cố tránh gây phiền phức cho mọi người.

- Cho là như thế đi. Dù sao cháu đã dùng thủ đoạn lừa dối... lại thông đồng với một người lẽ ra phải xử sự đúng thân phận của mình.

Ellie đỏ mặt:

- Chú ám chỉ Greta. Cô ấy chỉ làm theo lệnh của cháu. Mọi người giận cô ấy lắm phải không?

- Lẽ dĩ nhiên! Cả cháu cả cô ta không thể mong thái độ nào khác. Nên nhớ Greta đã được tin cậy giao nhiệm vụ trông nom cháu.

- Cháu đã trưởng thành, cháu chịu trách nhiệm hành vi của mình.

- Theo như cháu biết, thiên tình sử của cháu bắt đầu từ khi chưa tới tuổi trưởng thành?

Tôi không thể không can thiệp:

- Ông đừng trách Ellie một cách quá đáng. Hồi đó tôi đâu biết cô ấy sống ra sao. Gia đình cô ấy ở nước ngoài, làm thế nào tôi liên lạc được.

- Tôi rất hiểu là theo lệnh Ellie, Greta đã gửi một số thư từ đưa tin sai lạc cho bà Van Stuyvesant và cho cả tôi. Anh Michael, anh có biết Greta Andersen? Vì anh là chồng Ellie, cho phép tôi gọi tên anh như thế nhé?

- Xin ông cứ việc. Không... tôi không biết cô Andersen.

- Thật ư? Thế thì tôi lấy làm lạ - Ông ta nhìn tôi như dò hỏi – Tôi tưởng cô ta có đến dự lễ cưới.

- Không, Greta không tới – Ellie nói.

Andrew tiếp tục quan sát tôi, định nói gì, song lại thôi.

Sau một thời gian im lặng mà tôi cảm thấy dài dằng dặc, ông ta nói:

- Tôi sợ là hai bạn phải chuẩn bị để chịu cơn thịnh nộ của gia đình. Phần tôi, tôi đã làm hết sức, mong làm dịu tình hình.

- Vậy ông đứng về phía chúng tôi?

- Khó có thể đòi hỏi một luật gia thận trọng vội vã đứng về bên nào. Trong thời gian hành nghề, tôi chỉ rút ra một bài học là nên chấp nhận sự việc đã rồi. Hai bạn đã yêu nhau, lấy nhau, và theo thư của Ellie, đã mua một bất động sản ở miền nam nước Anh và định xây nhà ở đó. Vậy các bạn định sống trên đất này?

Tôi hơi bực mình, vặn lại.

- Như vậy, ông thấy có gì bất tiện? Khi lấy tôi, là Ellie đồng thời được quyền ở lại nước Anh. Vậy nếu chúng tôi muốn ở lại, thì chẳng ai cấm đoán được.

- Dĩ nhiên. Và theo hướng ấy, Ellie có thể ở nơi nào tùy thích, vì cô ấy sở hữu nhiều dinh cơ khác khắp nơi trên thế giới. Ellie này, cái nhà ở Nassau là của cháu đấy.

- Cháu tưởng nhà ấy của bà Cora.

- Không, nó đứng tên cháu. Cả cái nhà ở Long Island, cộng với nhiều khu mỏ dầu rải rác ở miền tây, các nơi đó sẵn sàng đón tiếp cháu.

Không hiểu ông đọc bản thống kê tài sản của vợ tôi có phải cốt để tôi hay không? Đẹp mặt thay ông chồng nghèo phải nhìn thấy cả đống của cải hoàn toàn nằm trong tay vợ! Tôi không tin Lippincott có ác ý ấy. Có thể ông ta cho tôi là một tên đào mỏ, nên giở trò ấy ra hàm ý làm tôi hiểu sẽ bị dư luận chê cười. Nhưng ai mà biết được lão cáo già đó che giấu cái gì dưới vẻ mặt hồ hởi nọ!

Tôi nghe ông ta nói với Ellie:

- Chú đã mang theo các hồ sơ để cháu xem lại vì cần chữ ký của cháu.

- Vâng, chú muốn cháu xem lại lúc nào cũng được.

- Cũng không vội. Chú còn một số việc ở London sẽ ở lại mươi ngày.

Mươi ngày... lâu quá! Bề ngoài ông ta tỏ vẻ hòa nhã với tôi, song tôi cảm thấy nếu ông ta coi tôi là kẻ thù, thì chưa dại gì để lộ ra vội. Ông ta hắng giọng rồi nói:

- Giờ đây ta đã làm quen với nhau rồi, chú cũng biết các cháu dự định thế nào rồi, hãy để chú nói chuyện riêng với chồng cháu một lát.

Lập tức, Ellie tỏ ra lo lắng:

- Chú Andrew, cứ nói trước mặt cháu có được không?

Tôi dang tay ôm vai nàng:

- Em yêu, có gì đâu mà lo. Tất nhiên phải để ông Lippincott có dịp đánh giá anh chứ.

Tôi nhẹ nhàng dìu nàng vào phòng và đóng cửa lại. Rồi quay về đối diện với ông ta, tôi đàng hoàng nói:

- Ông nói đi, tôi nghe.

- Cảm ơn anh Michael. Trước hết, xin khẳng định rằng tôi không đối lập với anh như anh có thể tưởng.

Tôi tỏ vẻ chưa thuyết phục, nói nhỏ:

- Tôi rất mừng nghe ông nói vậy.

- Tôi chỉ muốn bàn với anh một số chuyện mà trước mặt Ellie, mà tôi là người giám hộ và yêu quý như con gái của mình, không tiện đề cập. Chắc anh chưa đủ thời gian để nhận ra Ellie là một con người khác thường, có tính cách rất... nhạy cảm.

- Hãy tin rằng tôi yêu vợ tôi.

- Tình yêu là một chuyện khác. Tôi xin nói thật lòng rằng anh không phải là người mà tôi muốn Ellie lấy. Tôi hằng mong nó lấy được người cùng môi trường, một chàng trai có hành trang tốt...

- Rất giầu có!

- Không nhất thiết... Theo tôi, phải có cùng một nền giáo dục mới là cơ sở bảo đảm sự hòa hợp vợ chồng. Đừng cho tôi là kẻ học đòi làm sang: tôi vẫn biết rằng ông nội của Ellie đã vào đời là làm phu khuân vác, trước khi trở thành một trong những người Mỹ giầu nhất thời đại.

- Tôi còn đủ thời gian để noi gương ông ấy.

- Sao lại không? Anh có đủ tham vọng như thế không?

- Tiền không phải là cái tôi quan tâm nhất. Không, tôi muốn... đi đâu đó... làm một cái gì đó, mà thực ra tôi cũng chưa biết.

- Anh muốn đạt được mục tiêu đã định? Đó là một ước vọng chính đáng, đáng khuyến khích.

- Tôi hiểu rất rõ là tôi ở phía dưới của bậc thang xã hội, chẳng có hành trang gì. Tôi không bao giờ nói khác.

- Thật thà như thế là rất tốt. Bây giờ, với tư cách là người quản trị và cố vấn của vợ anh, tôi có quyền hỏi về quá khứ của anh.

- Ông chỉ cần làm một cuộc điều tra nhỏ là ra hết.

- Làm thế rất dễ, nhưng tôi muốn tự anh nói ra.

Ông ta thừa biết tôi không ưa phương pháp này. Con người ta hay có thói đề cao thực tế của một cuộc sống tầm thường. Tôi thường tự phụ về những cái hay của mình, trong khi hành động thì chẳng có gì vẻ vang. Chẳng hạn, những khi tan học, tôi hay ra vẻ yêng hùng trước mặt con gái. Ai mà chả thế? Trong mỗi con người, đều có mặt tốt và mặt xấu. Ta luôn tìm cách che giấu mặt xấu. Tuy nhiên tôi không hề muốn nói dối Lippincott. Ông ta bảo muốn tự tôi nói ra, biết đâu sau này hắn chẳng cho điều tra kín đáo. Vì vậy tôi nói toẹt sự thật. Bố tôi là một gã say rượu, đời tôi như hòn đá lăn lông lốc chẳng nên cơm cháo gì. Mẹ tôi – người đứng đắn nhất trong gia đình, phải lao động kiệt sức để nuôi tôi ăn học, rút cuộc cũng không đến nơi đến chốn. Sau mười phút, tôi thở phào, vì đã nói xong. Andrew liền nói:

- Anh đã vào đời với thiên hướng thích phiêu lưu, nói cho cùng, thế cũng hay. Giờ anh cho biết về ngôi nhà mà anh và Ellie định đến ở.

- Khu đất nằm gần một làng nhỏ tên là Chợ Chadwell.

- Biết rồi, trước khi tới đây, tôi đã đảo qua đó để xem.

Tôi ngỡ ngàng. Điều này chứng tỏ lão ta thật thâm hiểm, biết rồi mà còn làm bộ vòng vo dò xét.

- Cảnh trí rất đẹp, ngôi nhà sẽ tuyệt vời. Santonix lo thiết kế. Rudolph Santonix... Có khi ông biết tiếng.

- Tôi có thấy tên anh ta trên nhiều tạp chí.

- Tôi nhớ là anh ta đã có dịp làm việc tại Hoa Kỳ.

- Phải. Một kiến trúc sư có tiếng, nhưng hình như sức khỏe rất kém.

- Anh ta tưởng chết đến nơi, song đó chỉ là nghĩ quẩn. Rồi sẽ khỏi. Thầy thuốc đâu phải lúc nào cũng nói đúng.

- Anh Michael, anh là người lạc quan.

- Đúng, tôi lạc quan về sức khỏe Santonix.

- Tôi có cảm tưởng khi mua nơi đó, anh và Ellie đã đầu tư đúng chỗ. Tôi đã tham khảo ý kiến ông Crawford, và...

- Ông Crawford?

- Là đại diện của công ty môi giới đứng ra lo thủ tục mua bán. Ông ta khẳng định chỗ ấy lẽ ra phải bán với giá cao hơn nhiều. Thú thực tôi hơi lấy làm lạ về cái giá ấy. Tôi thuộc giá các loại đất vùng này, không hiểu tại sao "Ngọn Tháp" lại bán rẻ thế. Khi tôi đặt câu hỏi, ông Crawford có vẻ lúng túng, không chịu trả lời thẳng.

Tôi cười gằn, nói luôn:

- Vì mảnh đất có ma!

- Xin lỗi?

- Khu đất ấy của người Bô-hê-miêng, họ bị đuổi đi nên bỏ bùa. Dân làng gọi nó là "Cánh đồng Gi-tan"

- Kể tôi nghe đi!

- Không hiểu chuyện thật đến đâu. Nghe nói một người vợ phản bội, bị chồng bắt gặp với tình nhân và giết cả hai người. Anh chồng sau đó cũng tự tử. Chuyện đã lâu rồi, tuy nhiên những người đến ở sau, thường không đậu được lâu. Một toán Bô-hê-miêng cắm lều trại trên đất đó, sau bị nhà chức trách đuổi đi, nên họ đã phù phép thế nào đó để không ai có thể ở yên trên đất đó.

- Nhưng cả Ellie, cả anh không ngại gì bùa phép?

- Chúng tôi không tin những chuyện vớ vẩn. Nhờ chuyện đồn đại ấy mà chúng tôi mua rẻ, càng hay.

Ngay lúc vừa nói ra câu này, tôi chợt hiểu điều đó là vô nghĩa, vì với tiền mình có, Ellie có thể mua hàng trăm lô đất, hàng trăm ngôi nhà. Tuy nhiên, với tấm gương của ông nội Ellie, tôi lại nhớ ra rằng con người ta làm giầu được chính là nhờ mua rẻ, bán đắt!

Lippincott cười, nói:

- Không sao, tôi cũng không mê tín, cảnh chỗ ấy đẹp thật. Chỉ mong rằng khi hai người đến ở, chớ dại cho vợ anh phải nghe nhắc quá nhiều chuyện gở.

- Tôi sẽ cố gắng. Chắc không ai dám nói đâu.

- Dân làng thường bép xép, chuyện gì hơi thần bí rất dễ được truyền miệng. Chớ quên Ellie là một cô gái nhạy cảm, rất dễ bị ảnh hưởng. Nhân đây, xin sang một vấn đề khác... Ông ta có vẻ suy nghĩ, gõ gõ tay lên bàn một lúc rồi nói: - Michael này, anh nói chưa gặp Greta Andersen lần nào?

- Đúng thế. Thì sao?

- Lạ nhỉ. Tôi lại chắc mẩm là anh đã gặp. Anh biết gì về cô ấy?

- Chỉ qua Ellie kể thôi. Theo vợ tôi nói, cô ấy đến giúp Ellie được vài năm.

- Chính xác, là bốn năm. Bà Van Stuyvesant mượn cô ấy để dạy tiếng Đức cho con chồng, rồi giữ cô ấy lại để trông nom Ellie, vì bà vắng nhà luôn – theo tôi, vắng quá nhiều – không thể trực tiếp làm việc ấy. Greta có chứng nhận rất tốt, có cô ấy Ellie đỡ cô đơn, do đó Ellie rất mến.

- Tôi hiểu.

- Tôi cho là sự thân thiết giữa Ellie với cô ta là hơi quá đáng. Anh không phật lòng nếu tôi nói thật ý nghĩ của mình chứ?

- Không hề gì. Phần tôi, tôi cũng hơi khó chịu cứ phải nghe cô ấy luôn mồm nhắc đến Greta, cứ như chỉ mình cô ta làm việc gì cũng hay.

- Vậy mà vợ anh không tỏ ý muốn giới thiệu cô ta với anh?

- Nhớ lại, cũng một, hai lần Ellie đả động việc đó, nhưng hồi ấy chúng tôi còn quá bận bịu vì nhau nên chưa để ý. Tôi cũng chả thiết gặp cái cô Greta đó: Tôi chỉ muốn một mình Ellie.

- Hiểu... Ellie không muốn Greta dự lễ cưới?

- Có.

- Và anh không chịu. Tại sao?

- Tôi không biết. Tôi cảm thấy người đó có quá nhiều ảnh hưởng tới vợ tôi, vợ tôi cái gì cũng nghe theo người ấy. Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói thế, nhưng... từ khi biết Ellie, tôi có một sự ghen tỵ mơ hồ với Greta. Chắc chắn, về lễ cưới, Ellie rất muốn có mặt cô bạn thân. Tôi đã phản đối. Tôi muốn tách vợ tôi khỏi ảnh hưởng của người thứ ba.

- Tôi hiểu tâm trạng anh, anh làm thế là phải.

- Ông cũng không ưa Greta thì phải?

- Anh không thể nói gì, nếu chưa gặp cô ta.

- Đành vậy, nhưng nghe nói mãi về một người cũng có thể hiểu khá rõ về người đó. Tại sao ông không ưa Greta?

- Tại vì tôi lo lắng cho đứa con gái đỡ đầu của tôi. Tôi sợ ảnh hưởng của Greta sẽ nguy hiểm cho Ellie.

- Ông nghĩ là Greta sẽ đứng ra ngăn cách chúng tôi?

- Tôi không thể phát biểu gì về điều này.

Nói rồi, ông ta nhìn tôi bằng con mắt sắc lạnh làm tôi phải lúng túng, không biết trả lời sao. Lippincott tiếp ngay:

- Vậy trong lúc này, chưa đặt vấn đề Greta đến ở đây?

- Nếu tránh được, không bao giờ đến thì tốt.

- Anh đã bàn về vấn đề này với Ellie?

- Chung chung thôi. Mới lấy nhau chưa bao lâu, chúng tôi chỉ mong yên ổn... ít nhất vài tháng. Tôi không nói rằng nếu Greta muốn đến chơi vào dịp cuối tuần, chúng tôi sẽ không tiếp. Thỉnh thoảng Ellie và cô ta có thể gặp nhau, việc đó là tự nhiên.

- Phải rồi. Anh có thấy rằng con người đó sẽ lâm vào tình thế khó khăn không? Không ai sẽ chịu mượn một quản gia đã lạm dụng tín nhiệm của chủ cũ.

- Vậy ông cho là Greta sẽ về nước Anh, để sống với chúng tôi?

- Tôi chỉ nhận xét thôi, chớ vội coi là thực. Dù sao, rất có thể Greta không đến nỗi tệ như tôi tả. Tôi không tán thành cái cách cô ấy giấu giếm, xoay sở để đạt mục đích đã định. Tôi sợ rằng Ellie, vốn rất tốt bụng, thấy cô ấy gặp khó khăn thì thương hại, cho là vì mình mà cô ấy chịu thiệt, nên lại mời cô ấy về sống với mình.

- Tôi không tin vợ tôi sẽ làm thế. Có một cách để gạt cô ta ra: Ellie có thể trả cô ta một món trợ cấp hàng tháng.

- Không được, Greta còn quá trẻ. Trẻ... và đẹp. Phải nhận rằng cô ta rất hấp dẫn đàn ông.

- Thế thì cô ta lấy chồng đi! Nếu cô ta giỏi giang như Ellie nói, lại đẹp nữa, là có lợi thế mọi mặt còn gì.

- Nghe nói có nhiều người ngấp nghé, cô ta đều từ chối. Ý nghĩ của anh về món trợ cấp hàng tháng là không tồi. Ta sẽ tìm cách đưa nó như thế nào để không ai phật ý. Ellie đã đến tuổi trưởng thành, đã lấy được người yêu nhờ sự giúp đỡ của bạn, do đó tỏ lòng biết ơn bằng cách ký cho cô ta một tấm séc để đền bù thiệt thòi có thể xẩy ra.

- Tốt quá! Thôi thế là mọi việc ổn thỏa.

- Một lần nữa, tôi lại thấy anh là người lạc quan. Hy vọng Greta sẽ chấp nhận giải pháp ấy.

- Không chấp nhận thì chỉ có dại!

- Tôi muốn chấm dứt ảnh hưởng của cô ta với Ellie. Anh cũng giúp tôi đạt điều đó.

- Hãy tin ở tôi. Tôi sẽ làm hết sức, không cho cô ta xen vào cuộc sống của chúng tôi.

- Nhỡ khi gặp cô ta, anh lại thay đổi ý kiến?

- Tôi rất sợ những phụ nữ quyền uy, cho dù sắc đẹp có làm ai say đắm.

- Cám ơn anh đã chịu khó tiếp tôi kiên trì đến thế. Hôm nay, tôi phải mời anh và Ellie cùng dùng bữa. Thứ ba sau, được không? Có thể tới đây, bà Cora Van Stuyvesant và ông Franck Barton sẽ đến thăm.

- Tôi nhất định phải đối mặt họ ư?

- Nhất định, đừng ngại – Ông ta vừa nói vừa nở một nụ cười hiền – Bà Cora sẽ đanh đá, Franck thì làm ra vẻ hồn hậu. Reuben chắc sẽ đến sau.

- Lại còn Reuben nào nữa, tôi không biết... một người họ xa?

Tôi ra mở cửa, nói to với Ellie:

- Lại đây em, cuộc thẩm vấn đã kết thúc.

Nàng rụt rè bước vào phòng, đưa mắt nhìn từ Lippincott sang tôi, rồi nhẩy đến bá cổ người giám hộ:

- Chú Andrew! Cháu đoán chú đã nhẹ nhàng với Mike.

- Cháu ơi, nếu chú không đối xử ngoại giao với chồng cháu, chắc cháu sẽ chẳng cần chú giúp nữa. Chú chỉ xin giành quyền đưa ra vài lời khuyên cháu khi nào chú thấy cần. Cả hai cháu còn trẻ quá!

- Chúng cháu sẽ nghe chú.

- Bây giờ, đến lượt chú muốn nói chuyện riêng với cháu.

- Vậy đến lượt tôi phải biến, chứ gì!

Gửi một nụ hôn gió cho Ellie, tôi đi ra, đóng sập cửa. Tôi không được giáo dục tốt như vợ tôi, cũng không biết gì về phong cách lịch sự của người quân tử, tôi khẽ mở lại một cánh bên trong cửa để nghe xem họ nói gì. Tôi đã lo lắng vô ích. Sau khi nói dăm ba câu về tình cảnh khó khăn mà một anh chồng nghèo sẽ phải đối phó, Lippincott nói về việc nên ký séc tặng Greta, rồi kết luận:

- Chú nghĩ cháu cũng nên làm thế với bà Van Stuyvesant. Đành rằng bà không cần sự tài trợ của cháu, vì bà vẫn nhận trợ cấp từ người chồng cũ đã ly hôn, lại được hưởng nhiều cổ phần do ông cháu và bố cháu để lại. Nhưng theo chú, món quà tặng của cháu sẽ làm dịu bớt những lời độc địa của thiên hạ đàm tiếu về chồng cháu. Cháu cứ tặng thêm một số thu nhập cho bà ấy, nói rõ là số tặng ấy sẽ bị cắt khi cháu thấy cần. Như vậy, chắc bà ấy phải tử tế hơn với cháu và với Michael.

- Cháu biết là Cora không ưa cháu... Thế còn Mike, chú nghĩ về anh ấy thế nào? Có thiện cảm không?

- Một chàng trai tốt, và chú hiểu tại sao cháu yêu anh ta.

Ôi, tôi không đòi hỏi ông ta nói gì hơn! Thực chất, ông ta không giấu sự thất vọng do tôi không phải là mẫu chồng lý tưởng mà ông muốn cho Ellie. Tôi lại nhẹ nhàng khép cánh cửa.

Lippincott sắp từ biệt thì một cậu bé mang một bức điện tới, gửi cho Ellie. Nàng đọc vội, và thốt lên một tiếng vui mừng.

- Của Greta. Tối nay cô ấy tới London và sẽ đến thăm chúng mình ngày mai. Vui và bất ngờ quá, phải thế không?

Nàng ngước nhìn lên hai bộ mặt ngỡ ngàng và cả Lippincott và tôi đều chặc lưỡi, miễn cưỡng đáp:

- Hẳn rồi.

CHƯƠNG XI

Đánh máy: Long Truyện

Sáng hôm sau tôi đi ra ngoài rất sớm, khi trở về khách sạn đã thấy Ellie ngồi cùng một phụ nữ trẻ, tóc vàng. Nhìn cách họ chuyện trò và cười với nhau, tôi hiểu họ rất mừng khi gặp lại. Ông Lippincott nói đúng. Greta rất đẹp, và tôi tin rằng mọi đàn ông đều phải quay lại nhìn mỗi khi nàng đi qua. Mớ tóc đẹp cuộn thành búi lên trên đỉnh đầu, đôi mắt xanh trong, thân hình thon thả, Greta quả là đáng nể!

Tôi đến gần hai người, cố kìm nén sự ngập ngừng.

- Mike! Anh lại đây, làm quen với Greta.

Tôi cố gắng lúng búng mấy lời xã giao, và Ellie nói tiếp luôn:

- Anh biết đấy, không có cô, chúng mình sao lấy được nhau.

Tôi bực mình đáp:

- Đừng nói quá lên thế! Anh chắc chúng mình sẽ có cách để gia đình em hiểu ra, không nhờ ai hết.

- Chưa chắc. Greta, cô chưa kể cho em mọi người trong nhà đối xử với cô thế nào.

- Tôi không muốn làm tuần trăng mật của các bạn bị quấy rầy vì những chuyện ấy.

- Chắc kinh khủng lắm?

- Tất nhiên. Tôi không chờ mong gì khác hơn, song cũng đã chuẩn bị tư tưởng từ lâu. Như đã lường trước, họ đã đuổi tôi.

- Nhưng cô phải buộc họ cho cô chứng nhận tốt chứ?

- Không đời nào! Theo họ, tôi đã lạm dụng sự tin cậy của họ. Xin thú thật là sự... phản bội này đã làm tôi rất vui.

- Vậy bây giờ cô tính sao?

- Tôi đã tìm được việc khác.

- Ở New York?

- Không, tuần sau, tôi bắt đầu một công việc thư ký ở London.

- Ở London? Liệu cô có xoay sở được ở đó không?

- Về vật chất, không có vấn đề gì, nhờ những tấm séc em đã để lại, phòng khi em bỏ đi. Tôi đã đi nhiều nước, nay sẽ lập nghiệp ở London. Chỉ trong một buổi sáng, đã sắm được mọi thứ.

Ellie nở một nụ cười hạnh phúc:

- Mike và em cũng đã sắm sửa khối thứ.

Thật vậy, qua các chuyến du lịch, chúng tôi đã mang về nào vải vóc, tranh ảnh, nào đồ đạc trang trí nội thất. Mỗi thứ đều rất đắt, bằng số tiền mà cả đời lao động tôi không thể có. Thế giới này thật kỳ quặc!

Greta đổi hướng câu chuyện:

- Hai người đều rạng rỡ hạnh phúc.

- Cô chưa xem ngôi nhà của chúng em. Đúng như chúng em hằng mơ ước, phải không Mike?

Không đợi tôi trả lời, Greta reo lên:

- Tôi xem rồi! Ngay khi về tới, tôi đã thuê xe đi Kingston Bishop.

Cả hai chúng tôi đồng thanh:

- Thế nào? Cô thấy thế nào?

- Hở...

Greta suy nghĩ một lát, và tôi thấy Ellie tái mặt. Phần tôi, tôi không bị cô gái Đức nọ lừa, cô ta chỉ muốn trêu chúng tôi... Một trò đùa hơi ác... Đột nhiên, cô ta cười lanh lảnh:

- Ồ! Nhìn bộ mặt các bạn kìa, nhất là Ellie. Ngôi nhà tuyệt vời. Tay kiến trúc sư thiên tài!

Tôi gật đầu:

- Đúng là thiên tài rồi. Cô hãy chờ, sẽ có dịp gặp cậu ta.

- Tôi gặp tại chỗ rồi. Ông ta có tính cách kỳ lạ... đáng sợ nữa.

Tôi nhướng lông mày:

- Đáng sợ? Theo nghĩa nào?

- Mắt ông ta nhìn cứ như xuyên vào mình, đọc được ý nghĩ của mình. Ông ta có vẻ ốm yếu. Đúng không?

- Thầy thuốc đã bó tay.

- Đáng buồn!... Nhưng hãy trở lại ngôi nhà. Bao giờ xong?

- Sắp rồi, nếu căn cứ tiến độ nhanh chóng vừa rồi.

Greta nói giọng chua chát:

- Quyền lực đồng tiền đấy. Thợ thuyền làm thêm giờ để được thưởng... Ellie, em không biết có nhiều tiền là lợi thế nào.

Tôi thì biết. Cuộc hôn nhân đã mở mắt tôi được nhiều điều. Ví dụ, trước đây, tôi cảm thấy mình giầu khi sờ trong túi mình có vài đồng livrơ nhờ đánh cá ngựa, đủ để xem xinê và chiêu đãi cô bạn gái cốc nước. Nay, tôi không tính nổi một ngày tôi và Ellie tiêu hết bao nhiêu! Tuy nhiên, chúng tôi tiêu pha như thế không phải để khoe khoang với ai. Tôi nhớ có lần ở Paris chúng tôi mua bánh mì, chút bơ và pho mát rồi ngồi ăn ngay đầu đường, và hôm đó, Ellie cắn ngập răng vào chiếc sandwich và thấy sướng hơn cả khi ăn tiệc thịnh soạn ở một khách sạn ba sao. Lần khác, vợ tôi mua một bức tranh nhỏ bán bên bờ sông ở Venise mà thấy thỏa mãn hơn một bức danh họa của Cezanne. Cuộc sống mới của tôi tuy vậy cũng đặt ra một số vấn đề. Tôi phải tập quen dần với những thói tục của xã hội thượng lưu, ví dụ như khi ăn hiệu phải biết gọi thứ rượu nào đúng với vị thế của mình. Ellie không giúp tôi gì trong việc này, mỗi khi tôi lúng túng, nàng bảo: "Quan trọng gì đâu, anh? Cứ gọi thứ gì anh thích, mặc kệ ý kiến của giới sành điệu." Nhiều khi quá quan trọng hóa vấn đề, tôi lại biến thành con người khó tính, không giản dị. Tôi không biết rằng nhiều người lớn lên trong sự giàu sang lại cực kỳ đơn giản. Về mặt quần áo, Ellie đưa tôi đến những hiệu may có tiếng nhất London, khuyên tôi cứ để họ quyết định hộ nên may mặc cái gì.

Dù phong cách mới của tôi chưa được hoàn chỉnh, tôi nghĩ mình đã có đủ đàng hoàng để đối mặt với những kẻ như Lippincott, và sắp tới, là họ hàng nhà vợ. Sau đó, không còn gì quan trọng nữa, vì một khi nhà xây xong, tôi có ý định cùng Ellie đến ẩn náu ở đó, cắt đứt với toàn thế giới.

Tôi ngẩng mặt nhìn lên Greta, không hiểu cô ta nghĩ gì về "Cánh đồng Gi-tan"... Ồ! Ý kiến người khác có ý nghĩa gì. Nhà đó là vương quốc của tôi, điều đó mới quan trọng. Tôi hình dung thấy mình và Ellie đi xuống con đường dẫn tới cái vụng bên bờ biển. Ở đó chúng tôi tha hồ tắm táp, chơi bời thỏa thích mà không sợ ai đến phá sự yên tĩnh. Một bãi biển riêng của chúng tôi giá trị hơn mọi bãi biển thời thượng trên đời, ở đó hàng trăm thân hình sức dầu nhễ nhại nằm ngồi la liệt. Giầu có được lợi là như thế. Tôi muốn... (bao giờ cũng những chữ ấy: tôi muốn, tôi muốn...) Tham vọng duy nhất của tôi là: một ngôi nhà không giống nhà nào, và một người vợ tuyệt vời...

Tiếng nói Ellie kéo tôi về hiện thực. Nàng vừa đề nghị đi sang phòng ăn.

Tối hôm đó, lúc thay trang phục để đi ăn, Ellie hỏi tôi:

- Anh có thấy cô Greta dễ thương không?

- Tất nhiên.

- Nếu anh ác cảm với cô ấy thì em rất buồn.

- Tại sao anh ác cảm?

- Vì trông anh có vẻ ghét, qua cách anh nhìn cô ấy, nói với cô ấy mà mắt cứ nhìn đi đâu.

- Một mặt, anh còn dè dặt với cô ấy, mặt khác hai chị em cứ nói chuyện suốt.

- Chúng em có biết bao nhiêu chuyện để kể với nhau, anh đừng ghen. Rồi hai người sẽ thân nhau cho mà xem. Giờ Greta đã mến anh rồi đấy.

- Cô ấy nói thế để vừa lòng em.

- Ồ! Không, Greta không bao giờ dối lòng.

Đó là sự thực, tôi chỉ cần nhớ lại những lời nhận xét của cô ta lúc sáng thì biết. Cô ta nói:

- Chắc anh lấy làm lạ tại sao tôi vun vào cho Ellie lấy anh, cho dù tôi chưa hề biết anh. Nhưng tôi rất tức giận khi gia đình đối xử với Ellie như thế! Con bé tội nghiệp chưa bao giờ được hưởng một chút tự do, và tôi rất vui đã khuyến khích cho nó cưỡng lại, gợi ý cho nó mua nhà ở Anh, để đến khi tới tuổi trưởng thành nó đến đấy ở, thoát khỏi mọi sự công kích của người thân.

Ellie đã mãn nguyện nói với tôi:

- Phải nhận rằng Greta có những sáng kiến tuyệt vời, mình em không bao giờ nghĩ ra.

Còn Lippincott thì nói sao? Rằng Greta sử dụng ảnh hưởng của mình, làm hại cô chủ. Tôi bắt đầu nghi ngờ điều này. Ở Ellie có một ý chí kiên quyết mà không ai, dù là Greta, có thể lay chuyển. Nàng tiếp thu mọi ý kiến phù hợp với nguyện vọng của mình, nàng cưỡng lại gia đình không phải vì bị Greta xui bẩy, mà vì chính nàng muốn cắt đứt với cuộc sống cũ, bay bằng đôi cánh của mình. Từ khi lấy nhau, tôi phát hiện thấy nàng có nguồn nghị lực không ngờ... tuy vậy nàng tỏ ra giản dị, ngoan ngoãn xiết bao! Thế giới này thật phức tạp, Greta cũng vậy, và cả mẹ tôi nữa... cả ba đều khác hẳn với hình ảnh mà mọi người hình dung về họ.

Lúc sắp ăn xong, tôi chợt nghĩ đến Lippincott và nói:

- Tôi lấy làm lạ là ông Lippincott nhìn cuộc hôn nhân của chúng tôi bằng con mắt thân thiện.

Greta liền cười gằn:

- Ông ta cáo già lắm.

- Em biết là cô vẫn ghét chú ấy – Ellie chống chế - nhưng chú ấy tốt đấy chứ.

- Ở địa vị em, cô sẽ không tin cậy vào ông ta.

- Thôi nào, Greta, cô nói quá.

- Tôi biết... Ông ta luôn đàng hoàng, đầy vẻ tận tụy, trung thành, nhưng với tôi, ông ta là loại người chuyên móc túi thiên hạ, đến khi vỡ lẽ ra, mọi người mới kêu: "Thế à? Vô lý! Hắn ta có vẻ lương thiện thế mà!"

- Dù chú ấy có muốn, cũng không lừa được em vì em có hàng tá nhân viên ngân hàng và kế toán luôn luôn kiểm tra tình hình tài chính. Em lại nghĩ nếu ai định giở trò gian trá, thì cậu đó là Franck kia.

Tôi xen vào:

- Cậu Franck này họ hàng thế nào với em?

- Là chồng của cô em. Cô ấy bỏ chú đi lấy người khác, và đã chết cách đây sáu, bẩy năm. Chú Franck vẫn giữ quan hệ với gia đình, chúng em coi như người nhà.

Greta nói:

- Có ba người sống bám vào tài sản của nhà Guteman: Cora, Franck và Reuben. Nhưng nhân vật quản trị của cái tổ hợp này là Andrew và Stanford Lloyd.

Tôi hoang mang hỏi lại:

- Lại còn ông này nữa, ông ta giữ vai trò gì?

- Một người giám hộ thứ hai, phải không, Ellie? – Greta nói. Ông ta phụ trách việc đầu tư, thực chất là chẳng có việc gì nhiều, vì vốn của Ellie tăng đều đặn chẳng cần ai tác động. Michael, tôi tin rằng anh sẽ gặp họ đến nơi, chỉ trong tuần này thôi. Họ muốn xem mặt anh là ai mà dám quấy phá.

Tôi văng tục một câu, nhưng Ellie đã đặt tay nàng lên tay tôi:

- Có gì quan trọng, anh? Họ không ở lâu đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sss