C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 13 tháng 10 trời chuyển mưa nhỏ chạng vạng tối trời mưa, vừa vặn ướt nhẹp đường cái. Sáu giờ, tôi khoác khăn lụa mỏng đi ra cửa nghênh đón Kim TaeHyung. Nếu như không phải hắn không vui, có lẽ giờ phút này tôi đã sớm xuất hiện ở sân bay.

Hắn đi công tác một tuần lễ đối với tôi dài như một năm. Làm sao tôi có thể chịu được khi hắn xuống máy bay người thứ nhất nhìn thấy lại không phải là tôi. Nhưng trong điện thoại, hắn lạnh như băng trấn trụ tộ, ba ngày không nhận điện của tôi, tôi ko còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp với hắn. Đúng 7h, TaeHyung xuất hiện trong tầm mắt tôi, mặc chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt tôi đã chuẩn bị cho hắn.

Tôi tung tăng như con chim nhỏ chạy về phía hắn, trong miệng kêu tên của hắn:

"TaeHyung ,TaeHyung." Hận giờ phút ko thể ở trong ngực hắn cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn. Hắn nghe thấy thanh âm của tôi liền ngước mắt, có lẽ không nghĩ tới tôi sẽ ra đón hắn, ánh mắt lập tức chuyển thành lãnh đạm. Nhìn tôi chạy về phía hắn, hắn rất bình tĩnh dịch người muốn trốn tránh cái ôm của tôi, thể hiện rõ ràng sự chán ghét tôi.

Có lẽ hắn cả đời này cũng không muốn quay về nơi này với tôi. Tôi nhìn không sót một điều gì, cũng không nguyện vạch trần, huống chi đây không tính là tổn thương, mặt dày mày dạn vẫn tiếp tục đi lên, tiếp tục biểu đạt tưởng niệm của tôi, "TaeHyung, em nhớ anh."

Tôi không có cách nào không nghĩ đến hắn, nam nhân duy nhất đời này tôi yêu. Ôm thân thể không hề có phản ứng, dù cho như vậy cao lớn, cũng không có nửa điểm ấm áp cho tôi. Hắn lập tức gượng gạo dùng tay kéo tôi tách hắn một khoảng cách, mặt không chút thay đổi nói: "Về nhà đi!"

Tôi vẫn như cũ khuôn mặt tươi cười chào đón, bởi vì câu nói về nhà kia, tôi biết hắn cử chỉ vô tâm, càng biết rõ hắn thực lòng ko muốn nói vậy... về nhà, TaeHyung , chúng ta về nhà.

Phòng tắm truyền đến ào ào tiếng nước chảy, tôi mải miết sắp xếp lại hành lý của TaeHyung. Tôi biết rõ, hắn đi công tác ko mua quà gì cho tôi, hắn luôn nói Kim tiểu thư có tiền có thế, có cái gì là ko mua được, có cái gì là không chiếm được, cần gì phải làm điều thừa, làm phiền đến tôi.

Lúc đó, lời nói của hắn mang theo châm chọc, ánh mắt bén nhọn. Bình thường hắn rất ít nói với tôi như vậy, tộ luôn sợ hãi, tokj biết rõ đây là hắn cố tình làm tổn thương tôi. Cho dù tôi muốn nói, tộ có thể mua được ngàn vạn thứ tốt, cũng ko bằng một thứ ngươi mua cho tôi.

Nhưng khi nhìn đến hắn cùng với ánh mắt khác lạ ngày thường, tôi cũng chỉ có thể chùn bước. Hắn vẫn không thể quên được phương thức năm đó tôi đối xử với hắn, có tiền có thế nhưng thật ra là ngấm ngầm hại người.

Năm ấy, tôi cùng cha tham gia một cuộc đấu thầu, tại đó tôi lần đầu tiên nhìn thấy TaeHyung. Hắn một thân tây trang, như ánh mặt trời tự tin trước mặt mọi người. Tôi đã từng xem qua một quyển sách tâm lý, cái gì gọi là nhất kiến chung tình, đó chính là nam nữ đều ở vào thời kỳ động dục, mặt đối mặt, vì vậy liền có nhất kiến chung tình.

Tôi nghĩ ngày đó nhìn thấy TaeHyung hormone của tôi hẳn là dị thường tăng vọt, tôi giống như công chúa Bạch Tuyết gặp được bạch mã hoàng tử, tộ vội vội vàng vàng muốn hắn nhớ kỹ tôi.

Tôi còn nhớ sau khi đấu thầu kết thúc, tôi liền cười hì hì xuất hiện trước mặt TaeHyung. Tại cửa hội trường, tựa như một con thú chỉ chờ con mồi vào cửa. Sau khi kết hôn cùng tôi, TaeHyung thường xuyên nói,

"Kim Jennie, nếu như tôi biết rõ khi đó cô coi trọng tôi, hơn nữa sẽ dùng phương thức xấu xa như vậy để lấy được tôi, tôi thề tôi khi đó sẽ cự tuyệt nói với cô một câu."

Thế nhưng tôi chỉ cười cười nói, "TaeHyung, em yêu anh",

Ngoại trừ mỗi thời mỗi khắc đối với hắn biểu đạt tình yêu của tộ, tộ đã không biết phải làm gì. Sau cuộc gặp mặt ở hội trường, chúng tôi đã trở thành bằng hữu sơ giao, nhưng tộ làm sao dễ dàng chấp nhận làm quân tử chi giao.

Tôi hướng cha của tôi yêu cầu. Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên tộ thực sự muốn một điều từ trong lòng. Có tiền có thế ko phải tộ, mà là cha của tộ, chủ tịch tập đoàn Kim Thị, người dưới 1 người trên vạn người ở thành phố A. Ở đây không có chuyện gì ông không làm được, huống chi là nữ nhi bảo bối của ông lần đầu tiên khẩn cầu gì đó. Toki thừa nhận, ta biết rõ phương thức của cha tôi có chút quá đáng, nhưng khi đó TaeHyung đối với tôi không có bất kỳ niệm tưởng nào, mà tộ chỉ nghĩ nhanh nhanh trở thành vợ của TaeHyung . Tôi không ngăn cản ngược lại vui mừng khi chuyện thành công.

TaeHyung cứng mềm đều ko chịu thua, cha đành phải dùng một chiêu cuối cùng. Ông cho người bắt cóc cha mẹ TaeHyung để uy hiếp. TaeHyung vạn bất đắc dĩ phải cùng bạn gái chia tay để cưới tôi. Thế nhưng coi như trả thù, tại hôn lễ, thời khắc TaeHyung trao nhẫn cưới cho tôi liền nói:

"Kim Jennie , đừng nói sẽ yêu cô, ngay cả hạnh phúc tôi cũng sẽ không cho cô, tôi sẽ cả đời hận cô, cho đến ngày nào đó cô chết đi."

Chắc chẳn hắn hận tôi đến cực điểm, trong ngày đại hỉ, hắn ko chỉ nói hận tôi mà còn nói đến chết chóc. Nhưng tôi lại nước mắt lưng tròng nhìn hắn nói:

"Không quan hệ, TaeHyung, em yêu anh là được, hạnh phúc em cho là tốt rồi, chỉ cần anh ở bên em đến ngày nào đó em chết đi."

Tôi cầm quần áo từng cái từng cái gấp lại, nội y, áo sơ mi, áo khoác, cà vạt. Gấp quần áo so với người ở quầy bán hàng còn thuần thục hơn. Từ nhỏ tôi ko lo chuyện cơm áo, sau khi gả cho TaeHyung ta bắt đầu học như thế nào trở thành một người vợ tốt. TaeHyung từ phòng tắm đi ra, vây quanh là khăn tắm trắng noãn gợi cảm vô cùng, không có liếc mắt nhìn tôi đang sắp xếp hành lý, trực tiếp lên giường. Tôi không có biện pháp giả bộ như cảm giác gì cũng ko có, vội vội vàng vàng cất dọn quần áo của hắn, tắm rửa rồi cũng bò lên giường.

Đụng phải thân thể hắn, toki như con rắn chui vào trong ngực hắn, hắn muốn đem tôi đẩy ra, không có đêm nào hắn ôm tôi ngủ. Mà tôi lại nhất quyết không tha, gắt gao quấn quanh, ở trong ngực hắn làm nũng."TaeHyung, có nhớ em không?"

Tôi không có cách nào dưới ánh mặt trời sáng rực rỡ hoặc là dưới ánh đèn sáng ngời hỏi hắn vấn đề này, tôi chỉ dám ở thời điểm tắt đèn, đưa tay không nhìn thấy năm ngón hỏi hắn. TaeHyung hiển nhiên là chán ghét vấn đề này, dùng sức muốn đẩy tôi ra.

Mà tôi lại linh hoạt đưa tay vào trong áo ngủ của hắn sờ loạn, rốt cục hắn bắt đầu có phản ứng, trở tay bắt lấy bàn tay ko an phận của tôi, đôi mắt giống như mở to nhìn tôi. Tôi giống như con gà con khanh khách cười, vô cùng vui vẻ. Dán sát vào lồng ngực của hắn, tràn đầy mê hoặc,

"TaeHyung, anh có nhớ em ko?" Mọi người đều nói trong dục vọng nam nhân đều ko lý trí, tộ kỳ vọng TaeHyung có thể không để ý lý trí nói cho tôi biết một từ, nhớ.

Thế nhưng hắn đột nhiên xoay người đem tôi đè ở phía dưới, trong mắt có ẩn nhẫn, có dục vọng, có phẫn uất, nhưng là thật nhiều chán ghét. Tôi nhìn thấy trong mắt hắn, từ tận sâu bên trong hắn, cho dù là lúc này TaeHyung vẫn có thể tỉnh táo biết rõ hắn hận tôi. Tôi muốn trốn chạy, nhưng bản năng lại lựa chọn đến gần. Ôm eo của hắn, tôi đem nước mắt chảy ngược vào trong lòng. Có lẽ ngay từ đầu, tôi vốn ko có quyền được chảy nước mắt. Lần nữa mở mắt, tôi đã mỉm cười sáng sủa. Nhưng TaeHyung lại cực kỳ chán ghét tôi, giống như một loại trả thù, cuối cùng một khắc nói bên tai tôi:

"Kim Jennie, cô bất quá là nữ nhân tự đưa tới cửa mà thôi."

Đúng vậy, tôi bất quá là nữ nhân tự đưa đến cửa, cho dù là đêm tân hôn, chồng của tôi cũng vì bị tôi hạ dược mới thật sự cùng tôi có quan hệ xác thịt. Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không làm như vậy.

Thời điểm hắn say như chết, tôi đã thử đến gần, thế nhưng hắn luôn nhận ra hương vị của tôi, tránh xa tôi. Tôi vạn bất đắc dĩ đành phải bỏ thuốc vào canh giải rượu của hắn. Ngày hôm sau TaeHyung lại một lần nữa miệt thị tôi. Hắn nhìn thân thể trần truồng của mình, mặt lộ vẻ khinh bỉ nói với tôi:

"Kim Jennie , cô cần gì làm điều thừa, chẳng lẽ còn sợ tôi là Liễu Hạ Huệ?"

Tôi cũng là sau khi có được thỏa mãn, liền giống như mèo lười, cười cười lắc đầu, không đáng tranh luận. Hắn nhất định là bị phương thức của tôi làm tức giận vô cùng nên mới nghĩ một đằng nói một nẻo để bảo hộ tự tôn của mình. Thế nhưng TaeHyung , lúc anh thần trí thanh tỉnh, không có tác dụng của ngoại lực, anh thực sự có thể ân ái cùng tôi sao? Đáp án dĩ nhiên là không, cho nên tôi sao có thể mạo hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro