C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Tôi luôn luôn ngủ muộn dậy sớm. TaeHyung bởi vậy rất oán hận tôi.

Từ lúc bắt đầu lấy hắn, tôi luôn bất chấp cảm thụ của người khác, ở trong phòng của mình cố tình làm bậy, tôi không thích giường. Tôi có thói quen khi rời giường sẽ tạo ra tiếng động rất lớn, TaeHyung sau khi bị tôi làm tỉnh giấc sẽ luôn nhìn chằm chằm tôi.

Ánh mắt như đao, ngôn ngữ như mũi tên, chỉ sợ toii không mình đầy thương tích, hắn nói:

"Kim tiểu thư cô rảnh rỗi, chẳng lẽ thời gian nghĩ thay người khác một chút cũng ko có sao?"

Lúc trước cũng đã nói tôi rất sợ hắn gọi tôi là Kim tiểu thư, lạnh nhạt, châm chọc mà bài xích. Tôi trưng ra khuôn mặt tươi cười, vô cùng sáng lạn, tôi tin tưởng nụ cười của tôi có thể lấn át cả ánh sáng mặt trời, chỉ là dù thế nào cũng ko chiếu tới tâm khảm TaeHyung.

Tôi dán lại gần người hắn: "Đánh thức anh có phải không? Em về sau sẽ chú ý một chút, anh hảo hảo ngủ tiếp. Em đi chuẩn bị điểm tâm."

Sau đó hôn lên mặt hắn. Mà TaeHyung mỗi một lần đều là híp mắt, đem nước miếng của tôi lau sạch, quay đầu buồn bực ngủ tiếp. Hôm nay có lẽ tiếng động của tôi nhỏ, không làm TaeHyung tỉnh giấc. Hắn còn đang ngủ, cánh tay trần đặt trên chăn, xoay lưng về phía tôi.

Tôi dè dặt ngồi dậy, nghiêng nửa người nhìn hắn. Tôi nhìn thấy gương mặt đó lại không thể kìm chế, cẩn thận quay ngang mình nhẹ nhàng hôn xuống, trong lòng la to: "TaeHyung, em yêu anh, ngoại trừ em sẽ không có ai yêu anb hơn."

Sau khi hôn, lòng tôi thực thỏa mãn. Tôi rời giường đi chuẩn bị bữa sáng cho hắn. TaeHyung thích nhất là mì trộn, thêm một chút bơ lạc có thể làm cho hắn vừa lòng thỏa mãn.

Tôi nhớ lần đầu tiên dùng thân phận bằng hữu hẹn hắn, tôi vốn đang trong khách sạn tốt nhất thành phố hẹn hắn cùng ăn một bữa cơm. TaeHyung của tôi chính là như vậy đáng yêu, như vậy nho nhã lễ độ, như vậy biết lạnh biết nóng, như vậy săn sóc người khác, không có dáng vẻ bề ngoài trịnh thượng.

Hắn đứng trước mặt tôi, áo trắng quần tây, đơn giản chỉnh tề. Hắn cười nhìn đại sảnh khách sạn nguy nga lộng lẫy kia:

"Kim tiểu thư, chúng ta có lẽ ko cần ăn ở chỗ này." Đang lúc tôi say mê nụ cười của hắn, lại cho là hắn muốn từ chối, vội vội vàng vàng nói:

"Không sao, không sao." Khẩn trương tột đỉnh. Nhưng TaeHyung vẻ mặt vẫn như cũ, "Cũng không phải tiếp đón thủ trưởng, cần gì lãng phí như vậy.

Chắc hẳn bữa ăn này muốn nửa tháng tiền lương của tôi và anh!

"Chúng ta tìm chỗ đơn giản ăn đi. Đương nhiên nếu Kim tiểu thư lấy thân phận bằng hữu cùng nhau ăn bữa cơm, tôi sẽ phụng bồi."

A, các người xem, TaeHyung, anh như thế sao ko làm cho tôi động lòng. Anh cũng biết đứng trước mặt ann, tôi cho dù là một năm 365 ngày mời anh ăn tiệc lớn cũng sẽ ko phá sản.

Cho nên, TaeHyung, em yêu anh cũng có trách nhiệm của anh. Nếu như anh ko ưu tú như vậy, nếu như anh khi đó có chút thế tục, cùng tất cả nam nhân trên thế giới đồng dạng tầm thường, tôi cần gì yêu anh, cần gì không từ bất kì thủ đoạn nào để lấy anh.

Mì trộn mặc dù bình thường nhưng là thứ tốt nhất tôi từng làm. Tôi để làm tốt nó, có thể nói đã làm qua một trăm cân mì.

Mỗi ngày không có việc gì, nghiên cứu những món ăn TaeHyung thích đã trở thành niềm yêu thích duy nhất của tôi. Đều nói quen tay hay việc, ông trời cũng không phụ lòng người có tâm. Tôi làm mì mặc dù TaeHyung chưa từng khen qua, nhưng nhìn vẻ mặt hắn có thể coi như hài lòng. Làm mì trộn mất hai giờ.

Đầu tiên làm mì thành dạng sợi, tiếp theo là phải bảo trì mùi thơm vốn có của bơ lạc. Phải làm đến mùi thơm ngát mà không có mùi dầu mỡ. Thời gian nấu mì cần vừa đủ, nhiều hơn sợi mì sẽ mềm nhũn, ăn giống như là hồ dán, ít hơn cũng không được, quá cứng rắn, ăn rất khô. Về phần bơ lạc tôi luôn tự mình làm.

Để chảo thật nóng, sau đó cho lượng dầu vừa phải cùng nhân lạc, lật xào đến khi phần lớn nhân lạc đổi màu vàng óng, để nguội rồi đem trộn cùng đường, thêm một ít hạt vừng cho vào máy xay cho đến khi nhuyễn mịn. Lúc này, tôi cảm thấy tôi ko phải đang làm một chén mì mà đang thực hiện một tác phẩm nghệ thuật, hàm chứa tình yêu nồng đậm của tôi với TaeHyung.

Cách biểu đạt của tôi, trừ bỏ mỗi ngày ko ngại phiền toái nói TaeHyung, TaeHyung em yêu anh, tôi chỉ có thể làm những thứ này. Bày mì lên đĩa vàng khảm hoa, hương thơm bốn phía. TaeHyung không thích tỏi, cũng ko thích hành nên tôi ko cần trang trí nhiều làm gì.

Để đĩa xuống, tôi trở về phòng ngủ lấy đồ uống. Lúc trở ra TaeHyung đã đứng trong bếp, tay trái cài nút áo tay phải, cũng ko có nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm vào đĩa mì trộn rồi kéo ghế ngồi xuống.
Tôi đem đồ uống bưng đến trước mặt hắn, hi vọng hắn có thể khen ngợi tôi.

Tại thành phố A, có thể để tôi cam tâm tình nguyện xuống bếp cũng chỉ có hắn, tình nguyện ngủ dậy sớm sớm cũng chỉ có hắn. Kỳ thật, tôi ko phải làm gì nhiều. Từ lúc bắt đầu kết hôn, cha ko tiếc tiền thuê rất nhiều người giúp việc. Từ trong ra ngoài, cuộc sống hàng ngày đều sắp xếp thỏa đáng cho tôi. Hai mươi năm lần đầu tiên rời nhà, cha tôi đâu có thể chịu được ái nữ của mình thức khuya dậy sớm.

Nhưng là, tôi lắc đầu, đem mọi người sa thải hết. TaeHyung, trên thế giới này tôi chỉ muốn anh, cũng nguyện ý vì ngươi làm một Kim Jennie ngày ngày chờ đợi.

Mọi người có từng nghĩ tới, tôi làm nhiều như vậy, bất quá vì một câu nói của hắn. Thế nhưng TaeHyung không nói gì, để đũa xuống, hắn tỏ vẻ ko thích tôi nhìn hắn ko chớp mắt như vậy:

"Kim tiểu thư, sáng sớm có chuyện gì muốn phân phó sao?"

Trong khoảng thời gian gần đây, số lần hắn gọi tôi là Kim tiểu thư ngày càng nhiều. Tôi không hoảng hốt, lắc lắc đầu, đem nước mắt chảy ngược vào trong lòng.

Khi ngồi xuống đối diện với hắn, lần nữa ngẩng đầu cười: "Không có, TaeHyung, anh chẳng lẽ không thấy mì trộn có vị khác sao?"

Hắn nhìn tôi bực mình lắc đầu: "Không có!"

Tôi cho dấm vào nước tương. TaeHyung, làm sao anh ăn không thấy có gì khác biệt. Vẫn là tôi và anh cùng nhau nhạt như nước ốc, mặc kệ thức ăn gì đều là một hương vị. Rất nhanh, TaeHyung liền ăn xong, qua loa trở về phòng thay quần áo. Tôi cũng không để ý chính mình chưa ăn xong, đi theo.

Lúc mở cửa, TaeHyung đang thay quần tây, cả người chỉ còn lại cái quần lót trắng. Hắn nhìn tôi như có lời muốn nói, nhưng là vẫn cúi đầu, quay lưng về phía tôi ko có nói ra. Tôi biết rõ lời hắn muốn nói.

TaeHyung đã nói với tôi vô số lần, hắn không thích tôi nhìn hắn thay quần áo, tựa như ko thích khi ân ái tôi chăm chú nhìn hắn. Hắn hoặc là liền liều lĩnh chạy nước rút, cho đến khi tôi cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại, hoặc là buồn bực lấy tay che mắt của tôi lại, một chút ánh sáng cũng không để lại cho tôi.

Chính là tôi như tiểu hài tử dạy mãi ko sửa, lúc hắn nói tôi liền hi hi ha ha cười. Hắn nhịn tôi, đành mặc tôi làm xằng làm bậy. Tôi tới tủ quần áo, đem y phục của hắn lấy ra. Sau đó, cầm lấy cà vạt nhìn hắn, đúng vậy, tôi làm xằng làm bậy, bất quá chỉ vì có thể đeo cà vạt cho hắn mà thôi.

Cao Phi bất đắc dĩ phải lấy tôi, nhiều khi, hắn đối với tộ ngoại trừ hận ý chính là bất đắc dĩ, sâu tận xương tủy bất đắc dĩ, hận không thể lập tức loại bỏ bất đắc dĩ. Mà tôi chính là dựa vào điểm bất đắc dĩ này để tìm kiếm chút ngọt ngào trên người hắn.

Tôi cẩn thẩn chỉnh cà vạt, vuốt lên nếp uốn, ngước mắt nhìn TaeHyung. Mắt hắn nhìn về phía trước, không nhìn tôi. Thấy tôi thắt xong, hắn lui một bước, đi tới thư phòng lấy cặp công văn. TaeHyung đi làm, căn phòng lớn như vậy trở nên trống rỗng, ba mặt cửa sổ sát đất rọi vào ánh mặt trời nhưng ko có chút độ ấm nào.

Nhìn bữa sáng trên mặt bàn, tôi mất khẩu vị, một chút cũng không có hứng thú đem nó vứt sạch. Kỳ thật, Park Chaeyoung nói rất đúng, tôi vì sao phải ở nhà lớn như, sau đó muốn cùng với một người như vậy. Park Chaeyoung thích nhất nói câu,

"Kim Jennie kỳ thật cậu cũng là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Không có Hoàng Thượng cậu cũng không cần tìm một tú tài nghèo, một thân toan khí, còn ko cho cậu chút mặt mũi nào. Cậu rõ ràng là công chúa, người khác phải ngưỡng mộ".

Tôi mỗi lần đều khanh khách cười không ngừng. Park Chaeyoung là bạn tốt duy nhất của tôi, nhưng không nên hiểu lầm, cho rằng nàng dùng quan niệm dòng dõi để nhìn người.

Cô nàng xuất thân cũng không hảo, là giai cấp công nhân bình thường, thậm chí ngay cả phí tổn đại học đều phải tự mình vay. Cô nàng gia thế còn không bằng TaeHyung, chỉ là, cô nàng thấy bất bình thay tôi.

Tôi yêu TaeHyung như vậy nhưng TaeHyung lại làm như không thấy, có tai như điếc, cảm mà không thụ, ứng mà không đáp. Bởi vậy cô nàng mới nói như thế.

Tôi nhớ được có một lần cô nàng uống say, nói với tôi: " Jennie, kỳ thật, nếu có người đối tốt với tớ chỉ bằng một phần mười cậu tốt với TaeHyung, tớ liền đi theo hắn sinh lão bệnh tử."

Park Chaeyoung nói, thực ra cô nàng là người khát vọng được yêu, chỉ cần người kia có thể cho cho cô nàng một chút ngon ngọt nho nhỏ, còn dư lại tất cả đều là đau khổ nàng cũng có thể chấp nhận. Cũng chính là câu nói kia, hắn chỉ cần bước về phía trước một bước, chín trăm chín mươi chín bước còn lại đều để cho tôi.

Đây là lần duy nhất người bạn quan trọng như sinh mạng đối với tôi biểu đạt khát vọng hạnh phúc, ta ko ý thức, vận dụng hết thảy thủ đoạn làm cho người nam nhân kia bước bước đầu tiên. Chỉ là điều tôi mong đợi ko đến, người nam nhân kia bước ra bước đầu tiên, Park Chaeyoung đã hướng tôi từng bước đoạn tuyệt tình nghĩa. Nàng đứng trước mặt tôi gào thét:

"Kim Jennie, cậu có bệnh a! Cậu cho rằng người người cũng giống như cậu, dùng tiền có thể mua được hết thảy. Không trách được, TaeHyung không thương cậu, đáng đời cậu!"

Tôi đứng ở chỗ cũ không biết phản ứng như thế nào. Nhìn cô nàng xoay người rời tôi mà đi, tôi chỉ muốn cậu hạnh phúc mà thôi, Chaeyoung, tôi ko mong gì hơn điều này.

Tôi trở về, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt TaeHyung, mắt rơi đầy lệ, tôi muốn chui vào trong ngực hắn. Thế nhưng TaeHyung lạnh lùng liếc tôi một cái, cũng nói câu "Đáng đời" liền đi vào phòng tắm. Trong vòng một ngày, hai người quan trọng như sinh mệnh của tôi, đều nói với tôi câu đáng đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro