C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đến bệnh viện, bác sĩ đối với tôi vẫn ý kiến như cũ là lập tức nằm viện để điều trị bằng hóa chất. Chỉ là thêm một vấn đề phát sinh, bệnh tình của tôi ngày càng nặng hơn, tình hình càng nguy hiểm hơn.

"Tỉ lệ chữa khỏi là bao nhiêu phần trăm?"

"Vấn đề ko phải là tỉ lệ khỏi bệnh, mà là có bệnh chúng tôi phải chữa trị, phải cố gắng hết sức." Tôi lắc lắc đầu, nhìn bác sĩ dày dặn kinh nghiệm trước mắt,

"Đã là vô ích thì cần gì chứ, tôi chỉ muốn tốt đẹp đi đến hết đoạn đường."

Công ty Taehyung mở tiệc gặp gỡ. Kết hôn hai năm, Taehyung lần đầu tiên mời tôi tham gia, tôi cao hứng giống như con chim trên cây nhảy lên nhảy xuống. Có lẽ bởi vì một vài lần đồng nghiệp của hắn mang hắn trở về nhà đã biết tôi nên lúc này đây hắn không thể từ chối.

Tôi đột nhiên tha thứ cho hắn buổi tối kia, thậm chí còn có chút cảm kích. Tôi trước hai ngày đã chuẩn bị, nhìn gương xem lại kiểu tóc, mở tủ quần áo xem y phục, trước mặt Taehyung khoa tay múa chân không ngại ngần hỏi:

"TaeHyung , đẹp không? Đẹp không?" Taehyung bực mình ứng phó tôi, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cũng nói đẹp.

Tôi bởi vì tâm tình sung sướng hoàn toàn không so đo với hắn, đem tất cả y phục thử qua. Tôi nhảy lên người Taehyung, hai tay ôm cổ hắn, tỉ mỉ dò xét hắn.

Taehyung mặc dù như cũ duy trì thái độ không chào đón, nhưng cũng không đẩy tôi xuống. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, con mắt thâm thúy hữu thần, mênh mông như biển, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng vừa đụng, liền có thể sa vào một khoảng không bao la sâu thẳm.

Ánh mắt kia giống như bảo vật của tôi, trong lòng tôi luôn kích động sợ bị người khác lấy đi. Tôi dùng cái mũi của mình đụng vào sống mũi hắn, ngay thẳng mà cao ngất thật giống như lưng núi.

Tay của tôi sờ lên trên mặt hắn, chỗ đó da thịt khít khao, da trạch bóng loáng, tôi có thể cảm giác được mình bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc.

Tôi có thể thấy chính mình đang mơ hồ trong đôi mắt hắn. Môi của tôi đụng tới môi hắn trước, tôi nói:

"Taehyung , cám ơn anh."

Cám ơn anh để cho em gặp anh, cám ơn thế giới này có một ngươi như anh, cám ơn ngươi ít nhất bây giờ còn đang bên cạnh em, cám ơn anh nói cho em biết ít nhất em còn có năng lực yêu.

Cám ơn anh có thể đem em giới thiệu cho bạn bè và đồng nghiệp của anh, cám ơn anh ít nhất ko phủ nhận sự tồn tại của em.

Có lẽ tôi nói yêu hắn nhiều hơn. Cám ơn hắn là lần đầu tiên nói. Tôi có thể cảm giác rõ rệt thân thể Taehyung cứng ngắc lại, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi không có bất kì chút ánh sang nào.

Tôi nhắm mắt lại vội vội vàng vàng hôn Taehyung. Ít nhất lúc này đây, tôi cảm giác được nụ hôn của anh. Đôi môi Taehyung rất mềm rất ngọt, so với tất cả điểm tâm ngọt tôi từng nếm qua đều ngọt hơn. Ta dựa vào cảm giác thuần thục, cạy miệng của hắn ra khẽ cắn vào môi dưới.

Tôi cuối cùng thích hôn hắn như vậy, cắn môi hắn một chút. Giữa môi và răng lúc này trở nên mềm mại vô cùng. Tôi cảm thấy tôi như đang cắn một miếng thịt hoặc như đang mút một khối thạch hoa quả.

Tay tôi ôm Taehyung dần dần chặt hơn, giờ phút này tôi vô cùng hi vọng thân thể tôi và Taehyung hợp lại làm một, cắt bỏ ko được, chém không rời ra. Tôi tại khóe miệng hắn rên rỉ.

TaeHyung rốt cuộc không kháng cự được, ngón tay thon dài luồn vào lọn tóc tôi, đem tôi lui về phía sau áp sát kín kẽ. Sau đó tay đưa vào trong nội y của tôi, xoa hai bên ngực. Mức độ ân ái của chúng tôi cũng không kịch liệt, nhưng là sau mỗi một lần đều có thể làm cho tôi đau nhức nửa ngày.

Tôi mặc y phục bình thường nhất cùng Taehyung tham gia tiệc gặp gỡ. Nhưng thật xin lỗi chính là, lãnh đạo của Taehyung vẫn nhận ra tôi. Tôi không biết hắn là đồ có mắt không tròng hay ko, tôi rõ ràng chỉ muốn sắm vai một người vợ hiền của Taehyung mà thôi, không phải là chủ tịch tập một tập đoàn nào đó ở thành phố A.

Một đám người kia lại nhìn không thấu tâm ý bình thường của một người vợ. Cha qua đời, trên danh nghĩa tôi là chủ tịch của công ty. Nhưng thực chỉ là trên danh nghĩa, tôi không có bất kỳ tâm tư nào đi quản lý một tập đoàn.

Tôi không muốn đem thời gian lãng phí cho những người và những việc không có liên quan tới Taehyung. Nhưng tôi rốt cuộc vẫn đánh giá thấp cái xã hội a dua nịnh hót này. Tộ rõ ràng không phải nhân vật chính lại bị vây chật như nêm, tôi không biết làm thế nào, chỉ trong biển người tìm kiếm thân ảnh Taehyung, lại phát hiện hắn ngoài biển người cầm chén rượu nhìn tộ cười, ánh mắt nghiêng ngắm, khóe miệng hơi vểnh, đó là một Taehyung tôi không biết.

Tôi đột nhiên cảm giác được tôi phạm một sai lầm rất lớn. Tôi xuyên qua biển người đi tìm Taehyung, nhưng trong tầm nhìn của tôi không thấy thân ảnh Taehyung.

Về nhà câu đầu tiên Taehyung nói với tôi chính là, "Chúc mừng, Kim tiểu thư, không, phải nói là ngài chủ tịch, rốt cục ngay cả công tác của tôi cũng thành công can thiệp."

Tôi đứng ở chỗ cũ, giầy cũng chưa cởi. Tôi không thể mang giày cao gót, nhưng tối nay vì Taehyung , tôi ước chừng mang gần năm giờ. Trên giầy vẫn còn vết bùn, vì muốn sớm tìm thấy hắn tôi thậm chí chạy qua cả luống hoa.

Tôi cắn ngón tay không biết trả lời vấn đề này như thế nào, tôi bộ dạng phục tùng, nhỏ giọng nói: "Taehyung, em yêu anh!"

Những lúc không biết trả lời như thế nào, không biết giải thích như thế nào, tôi chỉ biết nói,Taehyung, em yêu anh.

Không ngừng lặp đi lặp lại hy vọng xa vời của tôi, hắn có thể từ trong mấy chữ kia hiểu được toàn bộ tâm ý của tôi.

Nhưng mỗi lần đều vô ích. Taehyung giống như là nghe chuyện buồn cười nhất, đáng chê cười nhất thế gian này, đứng trên cầu thang nhìn xuống tôi, khóe miệng xinh đẹp cười châm biếm.

Hồi lâu, dùng đến thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: "Như vậy, tôi muốn cám ơn tình yêu của cô!"

Hắn đã dùng từ cám ơn để nói với tôi! Tôi nhớ được ngày nào đó, sau tiếng cám ơn thái độ của Taehyung đối với tôi đã tốt lên rất nhiều. Nhưng hôm nay hắn đồng dạng dùng cám ơn để chấm dứt. Giống như bị dội nước lên người, tôi toàn thân lạnh ngắt, giật mình.

Nhìn thân ảnh Taehyung đứng gần vách tường màu trắng, ngọn đèn màu vàng phảng phất hư ảo, cùng tôi như cách xa ngàn dặm. Dường như chỉ cần tôi nhẹ nhàng vừa động, hắn liền có thể biến mất vào hư không. Tôi ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cả buổi tối, tôi đều muốn giải thích.

Taehyung, không phải như thế, Taehyung, không phải như ngươi tưởng tượng. Nhưng làm gì được, hắn căn bản không cho tôi bất cứ cơ hội nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro