C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là đêm 30, ti vi bắt đầu từ tám giờ cũng đã phi thường náo nhiệt. Nhìn từ cửa sổ, nhà nhà trong thành phố đều sáng đèn, gián giấy đỏ trước cửa, không khí ngày tết tràn ngập.

Tôi cúi đầu nhìn chén sủi cảo to trên mặt bàn, Taehyung sẽ không cùng tôi đón năm mới.

Ngày hai mươi tám, hắn đã rời khỏi đây trở về với cha mẹ hắn. Hắn đem tôi vứt bỏ, hắn cùng cha mẹ hắn đều coi tôi như người ngoài.

Đây là một trong những điều kiện hắn cùng tôi kết hôn, tôi không có biện pháp cự tuyệt, bởi vì cự tuyệt cũng có nghĩa là tôi đời này bỏ lỡ hắn.

Hệ thống sưởi không có mở, đèn cũng không có bật, tôi dựa vào ánh trăng nhìn chằm chằm bát sủi cảo bị tôi nấu nát bét, canh cũng đã nguội, nhìn qua còn có chút khê.

Tôi không mang giầy, đi chân trần có chút lạnh. Tôi đem áo khoác của Taehyung khoác lên người, co người lại ngồi trên ghế.

Tôi cầm lấy thìa bắt đầu tưởng tượng Taehyung đang bên cạnh tôi, đúng vậy hắn đang bên cạnh tôi, hắn mặc áo sơ mi, quần thường màu xám tro, giày da tinh xảo, cười đến như tắm gió xuân.

Sau đó trong tuyết bay toán loạn ôm lấy tôi. Trong TV, Triệu Bản Sơn biểu diễn tiểu phẩm "Không thiếu tiền". Tôi nghĩ tôi thật sự không thiếu tiền, chính là quá nhiều tiền.

Tôi đem chén sủi cảo kia ăn cho tới xong thì thôi, vừa vặn người chủ trì bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..." "Sáu, năm, bốn, ba, hai, một." Tôi ở trong lòng thầm đếm, sau đó nhìn nụ cười kỳ quái của Taehyung trên tấm ảnh cưới phóng to nói:

"Taehyung , năm mới vui vẻ, em yêu anh." Đây là lần cuối cùng tôi cùng hắn đón năm mới, cho dù hắn không ở bên cạnh tôi. Khi tỉnh lại, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Taehyung.

Tôi cũng hướng hắn đòi một điều kiện, ít nhất đến ngày mùng 1, trước khi tôi tỉnh xin hắn trở lại, như vậy tôi sẽ cảm giác mình không đến mức quá đáng thương.

Xa cách ba ngày, tôi rốt cục ngửi được mùi hương quen thuộc, lòng tràn đầy vui mừng, nhắm mắt lại cũng có thể bật cười. Tôi đem mặt chôn đến trước ngực hắn:

"Taehyung, em yêu anh." Hắn giống như đã chán ghét câu nói này của tôi. Đây là câu tôi thường xuyên nói với hắn nhất.

Hắn đem tay tôi đang đặt trước ngực hắn đẩy ra, có lẽ là ngày mùng 1 nên hắn cũng không muốn quá thô lỗ. Tôi giỏi nhất chính là được voi đòi tiên, không thích cùng hắn gần trong gang tắc mà biển trời cách mặt.

Tôi dùng sức hít vào hương vị trước ngực hắn, bởi hắn mệt mỏi trở về, trước ngực vẫn còn hương vị của bão tuyết, sạch sẽ mà mát lạnh, tôi nói: "Tuyết lại rơi sao?"

Hắn ừm một tiếng. Tôi nhớ đến tưởng tượng ngày hôm qua mình. Tôi thấy hắn trong làn tuyết trắng tinh ôm lấy tôi. Tôi mở mắt, nhìn xuyên qua rèm cửa sổ, bên ngoài là bầu trời bao la, thật sự tuyết đã rơi.

Trên cây, trên mặt đất, trên mái hiên, khắp nơi đều có tuyết.

"Em thích tuyết rơi, từ nhỏ đã thích. Khi còn bé, bởi vì thân phận của cha và thân thể mình, em rất ít ra ngoài. Em cuối cùng dựa theo chuyện cổ tích tưởng tượng, một ngày nào đó sẽ có một vị hoàng tử tới cứu em. Taehyung, có lẽ anh không biết, ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền cảm thấy anh chính là người trong tưởng tượng của em."

Taehyung hiển nhiên đã cực kỳ mệt mỏi, nói một câu: "Thế giới này không có đồng thoại, ai cũng không có năng lực làm chúa cứu thế."

Sau đó nằm xuống lật thân ngủ mất. Tôi nghĩ hắn tối qua cùng người nhà đón giao thừa có chút mệt, hơn nữa hôm nay lại trở về sớm như vậy. Tôi không quấy rầy, xoay người đứng lên mặc quần áo.

Tôi dĩ nhiên hiểu được trên thế gian này không có đồng thoại. Chỉ là, Taehyung, không có đồng thoại, anh không phải là hoàng tử, tôi vẫn như cũ yêu anh.

Mấy ngày này là những ngày tôi và Taehyung ở chung nhiều nhất. Mặc dù hắn bình thường đều ở trong thư phòng nhưng tôi cuối cùng vẫn chẳng biết xấu hổ đi quấy rầy hắn, miệng tôi lẩm bẩm gọi tên hắn, Taehyung, Taehyung đến cả trăm lần ngàn lần.

Cả thành phố đều nồng đậm không khí vui vẻ. Năm mới bắt đầu, tôi bởi vì được ở chung với Taehyung mà vui sướng. Thích nhất là thời gian Taehyung đọc báo, hắn luôn nằm trên ghế quý phi, ung dung không có chút nhiễm phong trần.

Mà tôi thích nằm trong ngực hắn, làm cho hắn ôm tôi, đoạt lấy tờ báo của hắn. Taehyung cũng có phản ứng lại. Thế nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng. Có một số việc chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn nên hắn cũng lười cùng tôi so đo.

Trước sau như một là thái độ lãnh đạm, thờ ơ, lạnh nhạt, không cười cũng ko giận. Còn tôi lúc thì sờ bàn tay hắn, lúc thì sờ khuôn mặt hắn giống như luôn xem không đủ hắn, sờ không đủ hắn.

Tôi cầm ngón tay trắng nõn thon dài của hắn xẹt qua môi mình. Tôi giống như bắt được bảo bối trân quý nhất trên giới này cất giấu đi. Ánh mắt tôi xuyên qua ngực hắn, ngón tay từng chút từng chút tách nút áo của hắn. Tờ báo sớm đã bị tôi bỏ qua một bên.

Taehyung không thích tôi như vậy. Có khi hắn đáp ứng tôi, thuận theo ý tôi ân ái ở trên ghế. Cũng có khi hắn không để ý tới tôi, mặc kệ tôi có làm gì hắn vẫn một mình ung dung. Nhưng hắn luôn bày ra bộ mặt chán ghét tôi bởi hắn luôn không quên được trong đêm tân hôn tôi dùng được với hắn.

Hắn luôn nói, Kim Jennie, cô là loại người chỉ biết đến bản thân mình. Trong mắt hắn, tôi là một đại tiểu thư không biết phân biệt tốt xấu sai trái, luôn làm xằng làm bậy. Loại ánh mắt khinh thường này hắn dành cho những kẻ có tiền có thế như tôi.

Tôi không những hiểu được mà còn có thể khoan dung cho hắn. Chúng tôi ân ái không sử dụng bao cao su. Taehyung nghĩ rằng tôi sử dụng phương pháp tránh thai.

Kỳ thực tôi ko có dùng. Trước khi kết hôn, tôi trong lòng mừng rỡ chạy tới bệnh viện làm rất nhiều kiểm tra phụ khoa, tôi hi vọng có thể sinh cho Taehyung một đứa con. Đây là phương pháp tốt nhất tôi có thể giữ lại hắn bên cạnh mình. Tôi ép hắn kết hôn cùng tôi, sau khi tôi chết hắn có thể lập tức quên tôi, như chưa từng gặp qua hắn như tôi.

Nhưng nếu như tôi có một đứa con, Taehyung cả đời này nhất định sẽ không quên tôi. Chính là tôi không có vận khí này. Bác sĩ giống như quan tòa tuyên án tử hình đối với kẻ phạm tội, thiết diện vô tư nói, tôi đời này không có tư cách làm mẹ.

Thời điểm cao trào, tôi vẫn gọi tên Taehyung, nói yêu hắn. Taehyung ở trên người tôi khẽ thở dốc một hồi liền muốn bứt ra, tôi kẹp chặt hai chân, không muốn cho hắn đi ra. Trải qua một hồi vận động, Taehyung cũng không còn bao nhiêu khí lực cùng tôi giãy dụa, chỉ là cau mày nhìn tôi. Tôi ngón tay khô gầy vuốt ve khuôn mặt hắn, giống như lần cuối cùng thấy hắn, nghiêm túc nói:

"Taehyung, em yêu anh, anh biết không?" Sau khi nói xong tôi liền khóc, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ướt khóe mắt. Tôi nói nhiều lần tôi yêu hắn như vậy, nhưng có hay không một lần lòng hắn chân chính nghe được. Sau đó càng khóc càng lớn, càng đau khổ càng mệt mỏi, cuối cùng vẫn là buông hai chân ra, đem thân mình dời đi, để cho hắn trượt ra từ bên trong cơ thể của tôi. Rốt cuộc vô cùng mệt mỏi liền ngủ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro