C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhớ được tôi đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ dường như Taehyung trở về nói tha thứ cho tôi.

Thế nhưng tôi vừa bước vào giấc mơ đều phát hiện tất cả đều là ảo ảnh, Taehyung biến mất không thấy. Hắn vẫn không tha thứ cho tôi. Tôi bỗng chốc bị dọa chết, vén chăn lên tôi liền xuống đất:

"Taehyung ." Hắn ở nơi nào, tôi muốn thấy hắn, tôi lấy điện thoại di động ra gọi một lần lại một lẫn nữa để xác thực tin tức, Taehyung nói hắn được sắp xếp đi tỉnh khác nhậm chức trong hai năm. Tôi không để ý hình tượng của mình vọt chạy ra ngoài, kinh động đến bác sĩ và y tá. Có người khuyên bảo ta:

"Tiểu thư, thân thể cô không tốt, không thể lập tức xuất viện. Tiếp theo chúng tôi còn nhất định phải làm một loạt kiểm tra, xin cô phối hợp đồng thời thông báo cho người nhà để chúng tôi tiến hành trị liệu."

Đầu óc tôi trống rỗng, họ nói muốn người nhà, nếu như mất đi Taehyung tôi còn người nhà sao? Hiện tại chuyện duy nhất tôi muốn làm là tìm Taehyung trở về, nếu thực sự tôi đã làm sai điều gì tôi sẽ sửa đổi.

Nếu hắn không hi vọng tôi gặp cha mẹ hắn, như vậy từ nay về sau sẽ ko gặp nữa, huống chi tôi vốn chỉ định gặp một lần.

Tôi lao thẳng về phía cửa bệnh viện, đi tới bên dưới công ty của Taehyung, tôi run rẩy cầm di động gọi cho hắn, nói tôi đang đứng dưới chờ hắn, Taehyung có một chút không vui. Nhưng tôi tuyên bố sẽ uy hiếp người khác, hắn mới đáp ứng tôi xuống dưới.

Tôi tìm một quán cà phê gần đó gọi một ly đồ uống lạnh ngồi xuống, tôi cần tỉnh táo, cần suy nghĩ một chút lát nữa nói sao cùng Taehyung, như thế nào có thể làm cho hắn hồi tâm chuyển ý. Tôi biết rõ tôi rất nhếch nhác, vì tảo mộ, tôi một thân quần áo đen, vì ngã xuống đất ngất đi nên trên quần áo đen còn dính bùn đất, tôi ngủ mấy giờ trong bệnh viện, đầu tóc cũng rối bù.

Tôi cảm giác được ánh mắt khác thường của nhân viên phục vụ, tôi cố gắng hết sức sửa sang lại vẻ ngoài của mình. Đồ uống còn chưa uống xong thì Taehyung đã đến. Lâu như vậy không gặp hắn, một khắc nhìn thấy hắn đi về phía tôi, tôi đã khóc.

Nước mắt chảy xuống, không có khăn giấy tôi liền lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, khẩn trương hỏi: "Công ty phái anh đi tỉnh khác nhậm chức?"

"Ân." Taehyung gọi một ly nước chanh, ngồi xuống đối diện tôi.

"Đi liền hai năm?"

"Phải" Taehyung không có chút gì do dự. Trong lòng tôi bỗng luống cuống, lời nói có chút hoảng,

"Cô ấy cũng vậy sao?" Taehyung nghe vậy nhìn tôi thật lâu, cuối cùng nét mặt thay đổi nói:
"Cô cảm thấy cô có tư cách hỏi lời này sao?"

Tôi không nói, hốc mắt có chút nước đảo quanh. Tôi tiếp tục uống đồ uống lạnh, có lẽ Taehyung không quen nhìn bộ dạng đáng thương của tôi nói:

"Cô yên tâm, tôi sẽ ở bên ngoài thay cô thủ thân như ngọc, hai năm sau cũng sẽ trở lại. Hôn nhân của chúng ta không có bất cứ uy hiếp gì, tôi sẽ kéo dài nó cho đến ngày nào đó cô chết đi."

"Em cũng không phải là ý này, Taehyung, em hi vọng anh hoãn lại nửa năm."

"Cô cảm thấy tôi chủ động xin đi?"

Hắn chất vấn tôi. Trái lại tôi không nói gì, tiếp tục uống đồ uống lạnh, thẳng đến khi thanh âm của Taehyung vang lên từ phía trên đỉnh đầu tôi.

"Cho tôi lý do, Kim Jennie, cho tôi lý do để từ chối." Hắn giống như rất nghiêm túc, tôi moi hết ruột gan, chính là cạo ruột cạo gan tôi cũng chỉ có một lý do.

"Taehyung, anh biết em yêu anh ." Tôi nghe thấy mình rầu rĩ nói. Taehyung tại đó nhìn tôi hồi lâu nói:

"Tôi biết rõ, từ ngày kết hôn liền biết, đúng là như vậy thì thế nào?" Đã vào giờ làm việc, nói xong hắn xoay người đi. Tôi ngồi ở chỗ cũ, cho đến khi Taehyung biến mất trong tầm mắt tôi, tôi mới như người trong mơ tỉnh lại, nhảy dựng lên đuổi theo. Tôi đuổi theo hắn đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, tôi nắm lấy cánh tay của hắn, móng tay đâm vào trong da thịt nhưng thanh âm lại lí nhí:

"Taehyung, hôm nay là thanh minh." Ngày hôm nay rất bi thương, ngươi không được để cho ta quá bi thảm. Taehyung nhìn tôi, biết tôi còn muốn nói điều gì đó.

"Hôm nay là tiết thanh minh đầu tiên của cha em, Taehyung , trừ cha ra, anh là người nhà duy nhất của em."

Cho nên, chỉ cần nửa năm mà thôi, nửa năm đối với thân thể một người khỏe mạnh mà nói ko đáng kể chút nào. Nhưng lại là thời gian cuối cùng của tôi, chết kỳ thật cũng không sợ hãi, nhưng sợ hãi là một mình đối diện với cái chết.

Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ, hy vọng có thể biểu đạt rõ ràng ý của mình, "Em chỉ muốn anh hoãn lại nửa năm mà thôi."

Taehyung tựa hồ không muốn cùng tôi thảo luận vấn đề này, hắn dứt khỏi tay tôi sải bước băng qua phía trước. Tôi nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa, cảm giác vô lực kéo tới, vì thế tâm tính đại tiểu thư của tôi phát tác.

Tôi nói: "Anh biết em có tiền có thế, em có rất nhiều thủ đoạn làm anh hủy bỏ hành trình này." Taehyung bị tôi làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt lộ gân xanh nhìn tôi:

"Cô có thể thử một lần, Kim Jennie, để xem cô còn có cái gì có thể uy hiếp được tôi?" Nói xong hắn xoay người giận dữ rời đi, căn bản không có chú ý tới đèn giao thông vừa vặn chuyển sang màu xanh. Thời điểm tôi hiểu rõ chuyện gì phát sinh, thân mình bị một loại vật nặng đụng vào thật mạnh, sau đó tôi bị văng lên, tôi nhìn thấy khắp nơi đều là máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro