C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là người tham sống sợ chết. Điểm này tôi không ngại thú nhận. Tôi vẫn thực nhát gan, nhớ rõ ngày đó ở nhà trẻ có tiểu bằng hữu đoạt đồ chơi của tôi, too ngay cả thở mạnh cũng ko dám.

Ngủ trưa bọn họ làm ấm ĩ nhưng lại để tôi chịu tiếng xấu thay người khác, tôi đều luôn cam tâm tình nguyện tiếp nhận. Gặp được Taehyung là lần thứ nhất cũng là duy nhất tôi dũng cảm, dũng cảm ko từ bất cứ thủ đoạn nào.

Sau khi gả cho Taehyung, tôi đếm đầu ngón tay sống qua ngày. Tôi không chấp nhận trị liệu không có nghĩa là tôi ko sợ chết, ngược lại càng thêm sợ hãi, tôi sợ hãi tôi trị liệu không tốt, mới lên bàn mổ sẽ gặp bất trắc, hoặc là thời điểm tôi tiếp thu trị liệu tóc trên đầu sẽ rụng sạch, trở nên vô cùng xấu xí.

Tóm lại, tôi không dám đánh đánh cuộc bất cứ điều gì, nhất là dùng cuộc sống được ở bên cạnh Taehyung để đánh cuộc. Thế nhưng lúc này đây, tôi lại vô cùng hi vọng mình chết đi, như vậy, ít nhất Taehyung về sau sẽ nhớ rõ có một người đã từng liều chết cứu hắn, món nợ sinh mạng này hắn không thể quên được.

Chỉ là ý thức ngoan cường như thế nào, thân thể thời khắc này lại vẫn ngoan cố, cho nên bản năng có đôi khi là đáng xấu hổ.

Tôi mở mắt ra là buổi sáng một ngày nào đó, ánh nắng tươi sáng, tôi không biết đã là thời gian nào, tôi nhìn thấy trên bệ cửa sổ mấy con chim sẻ từng bước từng bước nhảy nhót. Tôi giật giật thân thể, toàn thân đau đớn.

Đến giờ kiểm tra y tá phát hiện tôi đã tỉnh liền gọi bác sĩ tới, hắn mặc quần áo màu trắng, Taehyung theo ở phía sau.

"Cô rất may mắn, nhưng cũng là bất hạnh." Tôi gật gật đầu, tôi vốn là một người có bệnh nặng, xảy ra tai nạn xe cộ còn có thể còn sống sót, thật sự là một kỳ tích.

Chỉ là, không may, sinh mạng tôi vốn ngắn ngủi, cũng không thể kéo dài được bao lâu nữa. Hắn làm một loạt kiểm tra cho tôi, vừa hỏi vừa viết vào tờ khai:

"Có bác sĩ chuyên môn chủ trị chứ?" Tôi gật gật đầu, không tính là bác sĩ chủ trị, tôi chỉ lấy thuốc ở đó.

"Lát nói nữa nói cho chúng ta biết phương thức liên lạc." Nói rồi nhìn thoáng qua Taehyung . "Chồng cô cũng không biết phương thức liên lạc. Chúng ta muốn liên lạc với hắn."

Bác sĩ rời đi, y tá cũng đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người. Tôi không biết tôi đã hôn mê vài ngày. Taehyung vẫn mặc bộ quần áo hôm tiết thanh minh đó, có chút lôi thôi, tay áo đã có chút nhăn, hắn trừng mắt nhìn tôi, mắt tràn đầy tia máu.

Tôi muốn nói chuyện, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, vạn bất đắc dĩ đành phải lựa chọn trầm mặc. Thời điểm y tá đến tiêm thuốc, tôi nói với cô ấy đói bụng, muốn ăn cháo táo đỏ, muốn rất nhiều. Y tá kỳ quái nhìn Taehyung một cái nói:

"Người nhà chăm sóc bệnh nhân như thế nào? Ngay cả bệnh nhân đói bụng cũng không biết?" Lại nhìn tôi một chút:

"Hiện tại còn chưa đi mua cháo?" Tôi trợn tròn mắt nhìn y tá, nghĩ đến hung phạm. Taehyung có lẽ đi ra ngoài mua cháo. Tôi tràn đầy mong chờ, lại ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh lại trời đã tối rồi, trên ngăn tủ có hộp giữ nhiệt, Taehyung ngồi trên ghế sô pha, hai chân cao to, vùi đầu giữa hai chân, vô cùng ưu nhã.

Tôi nhịn đau mở hộp giữ nhiệt múc từng muỗng từng muỗng một ăn. Đang ăn được một nửa, Taehyung tỉnh lại, ánh mắt ngưng tụ, thẳng tắp nhìn tôi.

Tôi thấy ánh mắt này trong lòng sợ hãi, để giảm bớt lúng túng đem tay đưa đến giữa không trung nói: "Anh có muốn ăn không?"

Đây là câu đầu tiên sau khi tỉnh lại tôi nói với hắn. Taehyung không nói, nhìn tôi một cái, cúi đầu, cầm áo khoác lên đi ra ngoài.

Sáng ngày thứ hai thấy hắn hắn đã đổi quần áo. Tôi nghĩ hắn là trở về tắm rửa. Tôi hỏi y tá, tôi ngủ bao nhiêu ngày, y tá nói, ba ngày ba đêm. Còn nói buổi tối hôm đó phẫu thuật trong mấy tiếng đồng hồ, tuy rằng khắp người đều bị thương nhưng ko ảnh hưởng đến những bộ phận quan trọng.

Tôi ý bảo biết rồi. Y tá đi ra ngoài. Thế giới này tôi ghét nhất phải nằm viện, ngoại thương của tôi đã không có gì nghiêm trọng, có thể đi lại được nên ta quyết định trở về nhà.

Hơn nữa tôi nằm viện quá mức thê lương, không có bằng hữu, ngay cả người tới thăm hỏi cũng không có. Nhưng có thể công ty Taehyung biết, sau khi tỉnh lại ngày thứ ba, có một đống bạn đồng nghiệp của hắn đến thăm tôi, điều này làm cho tôi rất hâm mộ, đồng thời lại nghĩ tới Park Chaeyoung , người đã từng là bằng hữu duy nhất của tôi.

Trong những người đến có người đã đưa Taehyung về nhà hôm sinh nhật hắn, tôi cao hứng nhìn hắn, hắn gọi tôi chị dâu, tôi đối với hắn cười, vết thương ở miệng rất đau nhưng tôi cam tâm tình nguyện.

Còn có một nữ nhân, kỳ thật tôi cả đời này cũng không hi vọng nhìn thấy cô ấy, bộ dạng nàng bình thường, ít nhất tôi cảm thấy thế. Cô ấy còn cảm thấy mình là người rất biết quan tâm, trước mặt tôi phân phó Taehyung mang hành lý của tôi ra ngoài.

Tôi không biết Taehyung có phải vẫn giận tôi hay không nhưng hắn rất ít nói chuyện với tôi, thường thường một mình ngẩn người, hoặc là nhìn tôi ngẩn người.

Tôi muốn xuất viện, bác sĩ cũng không ngăn được tôi, trị liệu là phải do bệnh nhân tự nguyện, họ cũng không thể ép tôi. Tôi đem một rương lớn thuốc về, bày đặt vô cùng chỉnh tề trên tủ đầu giường.

Thời điểm tôi làm việc này, nét mặt Taehyung nhìn tôi có chút kỳ quái. Tôi vỗ vỗ tay, cười hì hì đối với Taehyung nói:

"Vẫn là ở nhà tốt." Sau đó còn nói: "Ta đi nấu cơm." Đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, chỉ là mới cầm nồi trên tay đã bị đoạt đi, xoay người liền nhìn thấy Taehyung đứng ở đó, toàn thân nghiêm nghị, bộ dạng kiên định, nhíu mày giống như rất mệt mỏi.

"Bác sĩ dặn gì cô đã quên? Trở về phòng."

Tôi cười: "Lời của bác sĩ có thể tương đương với khuôn vàng thước ngọc sao? Nhiều lúc em không nghe lời của họ cũng không có chuyện gì, em liền nấu cơm, chẳng lẽ anh không đói bụng?"

"Tôi sẽ gọi bên ngoài." Thời điểm tôi còn muốn nói Taehyung đã cất cái nồi đi. Tôi đành phải hậm hực trở về phòng. Buổi tối lúc ngủ, Taehyung còn không trở về phòng, trước đây tình huống như thế tôi sẽ mặt dày mặt dạn kéo hắn vào ngủ. Nhưng là từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi không dám.

Như mọi người biết, hắn rất ít nói chuyện với tôi, cho dù tôi chủ động tìm hắn, hắn cũng sẽ im lặng, nửa ngày không biết đang suy nghĩ gì. Tôi uống thuốc nằm ở trên giường đếm cừu non, một con, hai con, cho đến khi bọn chúng đều biến thành khuôn mặt Taehyung.

Tôi cũng không biết Kim Thị xử lý lệnh điều động như thế nào, hắn là nhân viên cơ quan quốc gia, không thể tùy ý kháng cự chỉ thị. Chỉ là, Taehyung lúc này đây em là vì anh bị thương. Xin anh nhất định cần phải nhớ kỹ được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro