" CON TRAI TA "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Thanh Hoa hai cổ tay điều đã bị còng lại còng băng lạnh thấu xương, bị Mạc Bắc Quân trói áp lên phía sau đầu.

Mạc Bắc Quân nhảy qua ngồi trên người Thượng Thanh Hoa , cằm cứng rắn cạ cạ lên lòng ngực Thượng Thanh Hoa , ánh mắt sắc lạnh chứa đầy mùi vị dục tình lại mang theo một chút tình yêu và khao khát, ôn nhu và mãnh mẽ hòa vào nhau, hơi thở Mạc Bắc Quân trở nên dồn dập ấm nóng hướng lên gương mặt Thượng Thanh Hoa  một cảm giác vô cùng kích thích, nhưng cũng lại thấy có chút rợn người.

Thượng Thanh Hoa suy nghĩ một chút ra một quyết định táo bạo, dù sao cũng ủy khuất con trai lâu như vậy rồi hôm nay liều một chút có khi lại sống xót.Chân Thượng Thanh Hoa mềm mại cọ cọ lên bắp đùi săn chắc của Mạc Bắc Quân dịu ngọt nũng nịu :

- Đại vương, ngài xem này nơi này của ta đang rất mong nhớ ngài đến thỏa mãn nó, đừng phạt nó có được không?

Một người cho dù có lạnh lùng đến mức nào đi nữa cũng không thể chịu được những lời mê hoặc quyến rũ ngọt ngào như dụ dỗ, nhất là người đối diện nũng nịu lại là người mình yêu nhất, thương nhất, trong tim lại chỉ có mình y.

Mạc Bắc Quân hỏi :
- Nhớ tôi như thế nào.?

Thượng Thanh Hoa ngại ngùng mà cười rộ lên đẹp đẹp dến câu hồn, có chút lẳng lơ nói :
- Lúc nào cũng nhớ, buổi sáng muốn, tối lại nhớ, tự an ủi bản thân lại càng nhớ hơn.

Mạc Bắc Quân lạnh lùng hùng mạnh suýt nữa bị Thượng Thanh Hoa đánh cho tụt hết máu.

- Nhớ ta sao không nói.

Thượng Thanh Hoa tránh né vấn đề ,ấp úng mà hỏi lại Mạc Bắc Quân :

- Đại ...vương, ngài...nghĩ ta...có thể.. Nói sao?

Mạc Bắc Quân cạ cạ răng lên cằm Thượng Thanh Hoa, trầm trầm nói :

- Ta Nhớ ngươi, nhớ đằng sau của bạn ngươi .

Bàn tay to thô ráp tách hai chân Thượng Thanh Hoa , ngón tay nhẹ nhàng chà sát cửa miệng bí hiểm kia một chút.

Đã lâu không thân mật ân ái, cơ thể đặc biệt mẫn cảm, Mạc Bắc Quân cũng chỉ mới nhẹ nhàng chạm vào, eo lưng Thượng Thanh Hoa liền mạnh mẽ run run cong lên, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu đau đớn.

Mạc Bắc Quân ánh mắt lạnh lẽo lại mang chút cười nhạo nhìn lên, đùa giỡn nói :
- Đồ lẳng lơ .

Thượng Thanh Hoa mặt đã đỏ lửng, không biết nên nói gì mới tốt liền im luôn, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ.Kết quả,hai đùi liền bị Mạc Bắc Quân  nâng lên cao.

Thượng Thanh Hoa mắt lộ ra vẻ kinh hãi, run rẩy có gắng muốn phản kháng.

- Đừng mà....đại vương... Đừng mà...

Mạc Bắc Quân một tay nắm lại đè chặt, nửa người đè lên, giọng nói lạnh lẽo , thái độ mạnh mẽ cường thế.

- Nằm im, phải phạt .

Thượng Thanh Hoa run rẩy kháng nghị.

Mạc Bắc Quân vẻ mặt lành lạnh.

- ngươi cảm thấy bản thân có nên chịu phạt hay không ?

Thượng Thanh Hoa không nói lời nào, chỉ im lặng ,run rẩy nhìn Mạc Bắc Quân như cầu mong nói :

- Đại vương ...Phạt... một lần thôi... Có được không?

Thượng Thanh Hoa giằng co thật lâu, cho tới khi Mạc Bắc Quân mặt đen xì,  mới chịu gật đầu.

Mạc Bắc Quân không biết từ đâu lấy ra đạo cụ .

Thượng Thanh Hoa vừa nhìn thấy ngọn nến, lúc này mới sợ hãi kêu lên.

- Không,.... Đại vương... không, ta...ta sợ nóng a...

Thượng Thanh Hoa còn muốn nói tiếp , Mạc Bắc Quân  đã dùng miệng ngăn lại lời y, nồng nàn đậm đà hôn sâu, đầu lưỡi khấy đảo bên trong khoang miệng quấn quýt kịch liệt, lại vô cùng dịu dàng, như đang thì thầm nói đây là nhớ nhung, đây là khao khát, mong ngóng. Là tình yêu mình dành cho Thượng Thanh Hoa.

Cơ thể căng cứng của Thượng Thanh Hoa dần dần thả lỏng thoải mái hơn rất nhiều, Thượng Thanh Hoa có chút mong chờ rằng, Mạc Bắc Quân chỉ là dọa một chút thôi chứ không chơi ghệt.

Dần dần, Mạc Bắc Quân từ miệng Thượng Thanh Hoa tách ra, miệng ngậm một viên đá lạnh, mà chơi đùa trên cơ thể Thượng Thanh Hoa.

Thượng Thanh Hoa ánh mắt mơ màng, thân thể run rẩy mà nhìn hành động của Mạc Bắc Quân.

Cảm giác tê buốt lại kích thích, thị giác, xúc giác cùng lúc đánh tới, Thượng Thanh Hoa khó chịu rên rỉ một tiếng.

Viên đá nhỏ trong miệng Mạc Bắc Quân  ác liệt dừng lại trên đầu nhũ Thượng Thanh Hoa mà dày vò.

Eo lưng Thượng Thanh Hoa kích động kịch liệt run run lên, da gà trên cơ thể trong nháy mắt đã nổi lên.

- A...đại vương...thật lạnh...đại vương...

Mạc Bắc Quân cúi xuống trước miệng huyệt Thượng Thanh Hoa , thẳng thắn chăm chú nhìn ngắm tiểu cúc phấn hồng bóng đẹp, mong manh nhưng xăn chắc của mình như thế nào.

Thượng Thanh Hoa khuôn mặt thoáng ửng đỏ, hai tay bị còng cùng đưa xuống che mặt mình lại.

- Đại...đại vương...đừng nhìn nữa...mà...

Mạc Bắc Quân đùa cợt nói :
- Lúc nãy, ai là người nũng nịu với ta. Giờ còn biết ngượng ngùng.

Thượng Thanh Hoa thẹn quá thành giận, mở miệng mà quên mang não.
- Con trai ta
( tức là ngượng ngùng với "con trai ta" )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro