1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Thành phố A được xem là hòn ngọc quý của cả nước, ai đến đây đều sẽ bị choáng ngợp bởi sự phát triển phồn hoa và thịnh vượng của nó, ngoài quảng trường Đông Thiên Lạc thì bên cạnh đó, toà cao chọc trời của tập đoàn Bắc Âu cũng được xem như biểu tượng của thành phố này, nằm ngay vị trí đắt địa giữa trung tâm thành phố. Nói đến Bắc Âu ai cũng sẽ nghĩ ngay đến người cầm quyền Âu Cẩn Niên. Âu Trắc Sơn mất vợ sớm một mình nuôi nữ nhi khôn lớn nên ngay từ nhỏ Âu Cẩn Niên được nuôi dạy chẳng khác nào một nam nhân để thừa kế việc làm ăn của gia đình. 14 tuổi Âu Cẩn Niên đã theo ba của mình học làm ăn kinh doanh, 18 tuổi chính thức tiếp quản Âu Thị. Mấy đời nhà họ Âu chuyên kinh doanh hải vận và bến cảng, đến hiện tại hơn 10 năm dưới sự cầm quyền của Âu Cẩn Niên (29 tuổi) đã mở rộng và phát triển thành tập đoàn xuyên quốc gia về đa lĩnh vực đóng tàu, xây dựng, ngân hàng, và bất động sản với GDP hàng năm đứng đầu cả nước.

Đó là phần nổi của Âu Thị, còn phần chìm thì chính là Âu Cẩn Niên buôn bán đạn dược và vũ khí, thì thế ít ai biết đến, nàng cũng là một trong những người có ảnh hưởng nhất trong giới hắc đạo.

Ánh chiều tà buông xuống từ trên cao nhìn xuống thành phố A như một dãy sa mạc trải dài vô tận, những ánh nắng lé lôi cuối ngày chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt sắc bén của một nữ nhân đứng trước cửa sổ sát đất, "Âu tổng tối nay có tiệc rượu chúc mừng sự hợp tác giữa chúng ta và Trường Hải.." "Lúc nảy Tiểu Kiệt gọi điện nói Nguyên Khải không khoẻ ta phải về nhà ngươi kêu phó tổng Lâm đi đi, hắn phụ trách dự án này" chưa đợi Đông Quân nói xong đã bị đánh gãy, hắn biết việc tiếp theo cần làm ngay lập tức là chuẩn bị xe, bởi vì hắn biết đối với Âu tổng thì không có chuyện gì quan trọng bằng tiên sinh.

Âu Cẩn Niên có thể nói là không sợ trời không sợ đất, làm việc thủ đoạn ra tay tàn nhẫn, nhưng đối với Lạc Nguyên Khải có thể nói thương yêu hết mực nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng còn sợ tan, nói chung là sủng tận trời xanh. Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau là vì hàng của công ty Lạc Nguyên Khải không thể cập bến, nên đến nhờ vả sự giúp đỡ của Âu gia mượn bến cảng để hàng được lên bờ, khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, chiếc mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài, cái miệng nhỏ bị hắn cắn đến ửng hồng. Phải biết Âu Cẩn Niên từng gặp vô số người đẹp kể cả những người nổi tiếng nhưng.... "nam nhân xinh đẹp thế này cần phải hảo hảo được nâng niu" đây là ý nghĩ đầu tiên khi Âu Cẩn Niên gặp Lạc Nguyên Khải, nhìn nam nhân yếu ớt ngồi trên lưng cao xe lăn, như búp bê bằng sứ tùy thời có thể dễ dàng bể nát, không khỏi để người ta sinh ra lòng thương yêu che chở.

Mà người như Âu Cẩn Niên tuyệt đối sẽ không làm ăn lỗ vốn, nhưng xui khiến thế nào lại đồng ý cho Lạc Nguyên Khải mượn bến tàu mà không cần phải trả bất kỳ một chi phí nào. Thụ sủng nhược kinh, sau lần đó vì để cảm tạ, Lạc Nguyên Khải mời nàng dùng cơm, dưới sự ngầm cho phép của nàng quan hệ của bọn họ ngày một gần hơn, ở bên cạnh Âu Cẩn Niên Lạc Nguyên Khải luôn cảm nhận được sự ôn nhu và dịu dàng của nàng và rồi không biết từ khi nào hắn đã đắm chìm trong đó, đến nay đã kết hôn gần bốn năm. (Âu Cẩn Niên hơn 25tuổi kết hôn với Lạc Nguyên Khải 36 tuổi)

Âu Cẩn Niên là một truyền kỳ trong giới kinh doanh, từ lần đầu gặp mặt, Lạc Nguyên Khải liền bị sự sinh đẹp và khí thế bức người của nữ nhân này mê hoặc. Khi đó hắn từng nghĩ, không biết nam nhân như thế nào mới có thể có được nữ nhân như thế này, nhưng sau này, chính hắn lại là người được nếm trải hết thảy.

Đối với việc qua lại của hai người bọn họ, Âu Trắc Sơn cũng từng phản đối gay gắt vì nhà họ Lạc chỉ làm ăn nhỏ lẻ, huống hồ Lạc Nguyên Khải còn lớn hơn con gái ông tận 11tuổi, thân thể lại tàn tật ốm yếu như vậy, ai đời lại đồng ý con gái của mình kết hôn với một người tê liệt, tàn tật suốt đời, ngay cả năng lực tự gánh vác cũng không có, hơn nửa Âu gia còn là một danh gia vọng tộc, không thể chấp nhận một đứa con rể như vậy, nên ông đã phản đối gay gắt việc hai người ở bên nhau, có lần còn uy hiếp nếu Âu Cẩn Niên nếu còn tiếp tục qua lại với hắn ông sẽ không bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra với Lạc Nguyên Khải. Lúc đó Âu Cẩn Niên chỉ cười nhạt "Ba, Âu gia ta còn có thể lo chu toàn, thì ngươi nghĩ một Lạc Nguyên Khải ta không có khả năng bảo vệ sao?" một câu nói bao hàm tất cả sự kiên quyết của nàng. Việc gì nàng cũng có thể nhân nhượng nhưng còn chuyện này thì tuyệt đối không, sau sự việc lần đó Âu Trắc Sơn cũng ngầm thừa nhận Lạc Nguyên Khải nhưng ông cũng không mấy hài lòng về đứa con rể này.

Tuy nói là nhà nhưng đây chẳng khác nào một cái biệt phủ dựa núi, nằm ngay khu vực tất đất tất vàng của thành phố, giá cả trên trời chỉ dành cho giới thượng lưu, xuyên qua cánh cổng lớn như một toàn thành là khu vườn bao phủ cây xanh và hoa cỏ, ở giữa là đài phun nước với phong cách Châu Âu, trước mặt là ngôi nhà năm tầng chẳng khác nào một tòa cung điện, xe chạy vào gara Âu Cẩn Niên không kịp chờ đợi, túi xách cũng không cầm, từ tầng hầm trực tiếp đi thang máy lên tầng ba, đúng lúc Tiểu Kiệt từ Phòng ngủ lớn ra "Tiên sinh thế nào?"

Chương2

"Lúc chiều tiên sinh nói đầu choáng váng, ăn được rất ít vừa mới rửa mặt lên giường"

Lạc Nguyên Khải ba mẹ tuổi đã cao, hắn phải lo việc công ty, 25 tuổi là độ tuổi nhiệt huyết để phát triển bản thân và sự nghiệp, cùng với tất cả ước mơ được ấp ủ nhưng một hồi tai nạn xe cộ đã cướp đi của hắn tất cả, bao gồm cả sự khỏe mạnh. Trước khi gặp Âu Cẩn Niên cũng không có điều kiện rất tốt để được chăm sóc cẩn thận, đến hiện tại sắp bước sang tuổi 41, dù có được sự chiếu cố cẩn thận thế nào, thì cũng không thể bù lại khoảng thời gian tốt nhất để chữa trị. Những năm gần đây sức khoẻ của hắn cũng đã xa xuất rất nhiều, chỉ cần không cẩn thận rất dễ dàng sinh bệnh.

Trong phòng ngủ lớn có đầy đủ các loại máy móc phục vụ cho trường hợp cần thiết, dù đã bật máy sưởi ấm nhưng phòng ngừa Lạc Nguyên Khải cảm lạnh, khi ngủ trên giường vẫn phải có màng che. Âu Cẩn Niên nhẹ tay nhẹ chân đi đến, vén lên tấm màng, người trên giường mệt mỏi mở mắt ra cười với nàng "ngươi về rồi sao.. không phải... nói hôm nay có tiệc rượu?" dưới ánh đèn mờ nhạt vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt hắn tái nhợt hãm sâu trong đống đệm chăn, cười yếu ớt với nàng, Âu Cẩn Niên trong lòng mềm mại như một hồ nước "ngươi không khoẻ ta còn tâm trạng nào lại đi, xong việc ta đã về ngay. làm sao, chỗ nào không thoải mái?" vừa nói nàng vừa vươn tay ra sau, ôm thân thể của hắn lên dựa vào trên người nàng. Lạc Nguyên Khải bị thương vị trí rất cao từ ngực trở xuống hoàn toàn tê liệt, hai tay cũng bị ảnh hưởng, dù đã trải qua phục kiện nhưng chỉ khôi phục được tay trái, nhưng rất ít lực lượng, tay phải thì phế dùng, co quắp, hơn nữa các cơ quan trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng, đặc biệt là trái tim. Vì thế Âu Cẩn Niên cũng hạn chế để hắn dùng sức "không có.. việc gì, chỉ là .. đau đầu, vẫn thường xuyên...đã uống thuốc " nói một hơi nhiều lời nói như vậy không cẩn thận vẫn là có nước miếng chảy xuống cằm, nàng không để ý nhẹ nhàng giúp hắn lau đi, một tay luồn vào trong chăn kiểm tra hạ thân của hắn, một mảnh khô ráo chắc là Tiểu Kiệt vừa giúp hắn đổi không lâu, lúc này mới yên tâm, nàng nhẹ đặc hắn nằm lại trên giường, cúi người xuống đặc lên trán của hắn một nụ hôn "vậy bây giờ ngươi trước ngủ đi, ta đi tắm sẽ trở lại ngay".

Khi Âu Cẩn Niên trở lại trên giường đã là chuyện của nửa giờ sau, vừa nằm xuống không bao lâu nàng liền cảm nhận được một lực đạo rất nhỏ kéo lấy góc của nàng, Lạc Nguyên Khải nằm nghiêng, nàng nhìn sang bên cạnh vừa lúc đối diện với một đôi trong veo hắc bạch phân minh đôi mắt, không phải lúc nãy đã nhắm mắt ngủ rồi sao?, mày rất khó thấy được nhíu lại một chút "làm sao còn chưa ngủ?" hắn mím môi không trả lời nhưng cánh tay lại một chút xíu một chút xíu đào lấy vạt áo trước ngực nàng. Âu Cẩn Niên liền biết ngay ý đồ của hắn, "không được, Nguyên Khải, mau ngủ đi" nàng xoay người, cánh tay trấn an vỗ nhè nhẹ lưng của hắn "không muốn.. Niên Niên" giọng điệu cực kỳ nũng nịu, biết ngay là đang câu dẫn nàng "hôm khác được không? hôm nay ngươi không khoẻ mau ngủ sớm một chút" nghe đến đây hắn liền khó chịu, rụt tay trở về cố gắn tránh thoát đi sự ôm ấp của nàng "có phải hay không ... ngươi không ta nữa... đã .. mấy ngày ngươi đều không...chạm qua ta?" lại là giận dỗi, hắn luôn biết cách khiến cho người ta phải chiều theo tâm ý của hắn. Cánh tay của Âu Cẩn Niên ôm càng chặt hơn, xác lại gần khẽ liếm vành tai mẫn cảm của hắn, nàng cười cười, dùng giọng điệu mị hoặc lên tiếng "để ta xem ngày mai ngươi làm sao xuống giường" hơi thở nóng bỏng của nữ nhân này bao trùm hắn, lúc này Lạc Nguyên Khải có thể tưởng tượng được cả người hắn khô nóng, mềm nhũng trong tay nàng, tiếp theo sau đó là những tiếng thở dốc của cả hai, cả căn phòng một mảnh xuân phong dụ hoặc.

Hôm nay là chủ nhật không phải đến công ty nhưng đồng hồ sinh học của Âu Cẩn Niên rất chuẩn xác, 6h đã rời giường, làm vệ sinh và lên phòng tập ở tầng bốn để rèn luyện sức khỏe. vóc dáng của nàng rất cân đối ba vòng hoàn chỉnh vã lại để lăn lộn trong giới hắc đạo ngoài có thân thủ nhanh nhẹn thì nàng còn là một tay thiện xạ. Nhìn đồng hồ đã đến giờ người kia thức dậy nàng nhanh chóng trở lại phòng ngủ tắm rửa. chỉ cần Âu Cẩn Niên ở nhà mọi việc chăm sóc Lạc Nguyên Khải sẽ rất ít dùng đến hộ công, vén lên bức màn cửa sổ ánh sáng chiếu vào khiến người trên giường phát ra rất nhỏ một tiếng rên rỉ, Lạc Nguyên Khải mơ hồ cảm nhận cánh tay bị người nâng, lực đạo vừa phải xoa ấn, ngủ một đêm thân thể đã tê mỏi cương sáp lợi hại, xoa ấn người, rất quen thuộc thân thể hắn nơi nào không thoải mái trước vuốt ve cánh tay sao eo lại thay hắn xoa ấn bộ ngực "Nguyên Khải không vội, đến từ từ chậm rãi mở mắt" mỗi ngày việc rời giường đối với hắn là một việc cũng vô cùng khó khăn, nhìn nhân nhi cố gắn mở ra một đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Âu Cẩn Niên đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn mới phát hiện ấm nóng, không ngoài dự đoán tối hôm qua một trận vận động khiến hắn hôm nay đã bắt đầu khởi sốt "bảo bảo ngươi phát sốt rồi chúng ta hiện tại nên rời giường".

Chương3

Trước tiên nàng giúp hắn thay đổi khăn vây miệng đã ướt một mảng, tay phải trảo nắm khăn lông cuốn ở dưới đệm chăn run rẩy, tay trái thì khôi phục khá hơn một chút có mơ hồ cảm giác có thể cầm nắm nhưng cũng không có gì lực lượng nằm sát bên người. Tiếp theo dịch ra góc chăn để lộ thân thể ốm yếu mảnh khảnh, nàng như cũ cho hắn xoa chân, cách tầng bông vải quần ngủ và lực đàn hồi bảo hộ vớ vẫn có thể sờ ra được chân của hắn lạnh buốt, tê liệt bệnh nhân huyết dịch tuần hoàn không tốt, liền xoa bóp nóng lên trong chốc lát sau cũng sẽ lạnh trở lại, chỉ có thể làm tốt giữ ấm mới không để hắn bị cảm lạnh. Lạc Nguyên Khải rất trắng, trắng theo một loại bệnh trạng nhiều năm, hắn được chăm sóc tỉ mỉ nên thoạt nhìn rất yếu đuối, Âu Cẩn Niên đem gối nước tiểu kẹp ở giữa hai chân lấy ra, đã lậu ướt một chút, Lạc Nguyên Khải có nghiêm trọng nước tiểu khó khăn mỗi lần bài giải cần có người giúp hắn vò mở nếu không tự một mình hắn sẽ giải không ra, có đôi khi nghẹn đến mức dẫn phát tim đập nhanh gấp đến hắn càng không cách nào giải ra, lúc này chỉ có thể đạo ống tiểu, cũng có trường hợp lậu nước tiểu mà hắn cũng không tự biết.

Lạc Nguyên Khải không phải tuýp người cao lớn, chỉ khoảng trên 1m7 nhưng cộng với việc ngày một lớn tuổi cơ bắp héo rút nên nhìn tổng thể hắn sẽ mảnh khảnh nhỏ nhắn một chút, hai chân đã héo rút rõ ràng, mu bàn chân thẳng tắp các ngón chân càng gắt gao nội khấu gan bàn chân, gót chân gần như biến mất, hơn nữa đã rất lâu không xuất đất hành tẩu hai đủ chân chẳng khác nào hai cục thịt tử non mềm, hiện tại hai chân co rút vặn vẹo quấn vào nhau, ép đến bàng quang một trận mắc tiểu, kích thích đến Lạc Nguyên Khải đánh thẳng rùng mình rên rỉ "Ách ... Á ... nghẹn .. Niên ... Ách" "từ từ đừng vội, lập tức giúp ngươi, liền ra đây" nàng tranh thủ thời gian xoa nóng bàn tay nhu hoà xoa nắn phần bụng vì trường kỳ ngồi nằm đã chồng chất thịt thừa của hắn để bài trừ sạch nước tiểu, sau một lúc vật nhỏ đã tí tách chảy trên tấm đệm lót, phía sau hôm nay cũng không bị táo bón, theo lực đạo xoa bụng của nàng, hi liền cũng theo đó mà chảy ra, Âu Cẩn Niên lau sơ qua một lượt, đổi qua một lần nước tiểu đệm, lúc này Lạc Nguyên Khải mệt đến không còn sức lực đôi môi trắng bệch không còn huyết sắc, nàng yêu thương cuối người xuống hôn môi của hắn, sau đó lại bắt đầu giúp hắn làm bị động mát xa toàn thân, đến khi hoàn thành cả quá trình trên người Lạc Nguyên Khải đã ra một tầng mồ hôi. Âu Cẩn Niên lấy đến một chậu nước ấm giúp hắn lau sạch thân thể, hạ thân và bao lên tã giấy "Nguyên Khải, ta ôm ngươi lên a" cánh tay xuyên qua sau cổ, nàng chậm rãi ôm thân thể mềm mại của hắn nâng lên một chút, tay còn lại luồng vào ổ chân chặn ngang bế lên mặc dù động tác đã rất nhẹ nhưng thể vị biết hoá vẫn để Lạc Nguyên Khải tụt huyết áp tim đập nhanh "Hô... hô... Ách ...hô.." hắn nhắm chặt hai mắt vùi đầu vào ngực của nàng "từ từ.. từ từ chúng ta không vội" sau khi để hắn ngồi lên đùi của mình nàng giúp hắn xoa ấn trái tim đang thình thịch nhảy lên.

Có lẽ hôm nay bị bệnh, Lạc Nguyên Khải đàm đặc biệt nhiều, hơi thở lúc này đã ồ ồ thanh âm, "Nguyên Khải, ngươi khụ đàm một chút đi, nếu không một hồi lại khó chịu" nàng vừa nói vừa chụp vỗ lưng cho hắn, Lạc Nguyên Khải cũng phối hợp bắt đầu ho khan, nhưng eo bụng không có gì sức lực chỉ ho vài cái đã thở hổn hển lên, hắn không nói được lời nào chỉ có thể lắc đầu ra hiệu bản thân khụ không đến, đổ ở trong cổ họng đàm dịch ho cũng không ra được, dính nhớp đến hắn cũng khó chịu "vậy ta giúp ngươi a" Âu Cẩn Niên nói xong, nàng một tay vòng qua bả vai ôm trụ sau lưng hắn, tay còn lại thả nhẹ nhàng đưa vào trong miệng kích thích hắn nôn khan "khụ khụ ... oẹ... khụ... khụ .... khụ.... oẹ..." hắn thân mình ho đến run rẫy, nước miếng theo hắn há miệng ra bên ngoài kéo sợi, lôi kéo chảy ra bên ngoài nhỏ giọt rơi xuống vạt áo của hắn, sau vài lần nôn oẹ Lạc Nguyên Khải cuối cùng cũng đem đàm dịch mắc kẹp trong yết hầu ho ra đến, nhưng hắn đã không còn khí lực nhả ra, đáp đáp trong miệng, nàng nhanh tay dùng không giấy tiếp ra đến, đặc sện đàm dịch còn có màu xanh nhạt, thật không biết để hắn như thế nào khó chịu, nàng ném khăn giấy sang một bên, nhanh tay ôm người dựa vào lòng ngực của mình nghĩ mệt, hắn dựa nằm trên vai nàng, miệng không khống chết được nhếch lên, nước miếng chảy ướt bả vai nàng, Âu Cẩn Niên cũng không quan tâm này đó, nàng có quy luật chụp vỗ đễ hắn hoãn lại một chút, thật là qua một lần khụ đàm người đã xụi lơ không còn sức, nhưng không để hắn tự mình khụ ra đến, truỵ tích lâu ngày rất dễ dàng viêm phổi, nguyên bản quần áo và tã giấy mới vừa thay đổi bây giờ lại phải đổi một lần, sau đó đãi hắn ổn định lại một chút mới đem người ôm lên xe lăn.

Xe lăn chạy bằng điện của Lạc Nguyên Khải là được định chế theo kích thước và hình dáng thân thể của hắn, lưng cao, đệm lót cũng là loại cao cấp nhất, phù hợp với thân thể, để hắn ngồi lên thật thoải mái. Âu Cẩn Niên đã phô hảo một tầng cách nước tiểu lót, đỡ ổn thân mình của hắn, giúp hắn xoa nắn bàn chân mang vào giày vớ, lại đem hai chân nâng lên bàn đạp thượng đắp lên nhung thảm, sắp xếp hai tay khoác lên đùi. Mấy năm nay bị Âu Cẩn Niên chiếu cố đặc biệt thoả đáng cẩn thận, lại là gia cảnh ưu việt không chịu tiền tài mặt trên tra tấn, tuy rằng ốm yếu nhưng nhìn kỹ có thể nhìn ra được tuổi trẻ quý khí, phong độ bóng dáng, hiện giờ vẫn là ôn nhuận mà nho nhã trung niên nam nhân. Nàng đẩy hắn ra thang máy xuống nhà ăn, đồ ăn sáng đã được dọn sẵn lên bàn Lạc Nguyên Khải công năng tiêu hoá không tốt, nhắm nuốt cũng khó khăn chỉ có thể ăn cháo hoặc thức ăn thanh đạm được thái nhuyễn "đến, chúng ta cùng nhau ăn cơm" nàng tiếp nhận khăn vây miệng từ trong tay hộ công và hệ đến trên cổ của hắn, dùng muỗng dạng mềm silicon lấy lượng nhỏ vừa đủ thổi nguội và cho hắn ăn, sau đó sẽ quan sát hắn nuốt, người này nhai thì còn có thể chứ nuốt chính là không cẩn thận liền sẽ sặc đến không thở nỗi có khi còn sẽ nôn ra toàn bộ, tinh thần liền không tốt, xem như cả ngày ôm bụng đói chứ cũng sẽ không chịu lại ăn nên Âu Cẩn Niên đặc biệt chú trọng việc này, đút cho hắn lâu lâu nàng lại ăn phần của mình.

Chương4

Lạc Nguyên Khải ăn cơm rất chuyên chú dù vậy trong lúc nhắm nuốt vẫn là có thức ăn hoà với nước miếng chảy đến trên cằm, nàng không hề ghét bỏ mà nhẹ nhàng dùng khăn giấy giúp hắn lau đi, chỉ ăn gần nữa chén cháo đã mất gần một canh giờ, bình thường vì hắn rời giường muộn, nàng đã đến công ty nên việc cho hắn ăn sẽ giao cho hộ công, nhưng căn dặn nhất nhất không được sơ sót, còn nàng ở nhà thì sẽ không giả tay người khác, lúc ban đầu nàng còn cố ý tìm người đến dạy nàng cách hộ lý bệnh nhân cao vị liệt nửa người nên hiện tại so hộ công nàng còn cẩn thận tỉ mỉ hơn nhiều. Sau khi ăn xong nàng ôm Lạc Nguyên Khải đến trên ghế salon giúp hắn xoa bụng trợ tiêu hoá, tiếp theo để hắn dựa vào trước ngực phần đầu nằm trên vai của nàng, dùng tay chụp vỗ sống lưng gầy yếu của hắn đến khi đánh "Ất" ợ thì mới xem như việc này hoàn thành, nếu không kiểu gì hắn cũng sẽ trướng bụng hoặc nôn toàn bộ thức ăn ra ngoài. Mỗi ngày mát xa kéo duỗi, đánh răng rữa mặt, bài tiện hút oxy khụ đàm, lại lau người uy cơm mặc quần áo, giày vớ, mỗi ngày buổi sáng một bộ quy trình này làm xong ít nhất cũng muốn hai giờ đồng hồ, mỗi một bước đều không thể qua loa, sai lệch, bằng không cả một ngày Lạc Nguyên Khải đều không thoải mái, "Niên Niên, chúng ta đi ra ngoài xem cá đi, tiện thể cho chúng ăn" "ân" Lạc Nguyên Khải nói chuyện trước nay rất từ tốn, tăng thêm cao vị liệt nửa người tạo thành tim phổi không tốt, lượng hô hấp đặc biệt chê lệch, nói chuyện luôn không đủ trung khí, lại chậm nữa nhịp, giọng điệu cũng nhu mềm, rất êm tai.

Vào xuân ánh nắng không quá gay gắt nàng chỉ khoác thêm cho hắn áo khoác lông và điều chỉnh lại tấm thảm trên đùi sau đó đẩy hắn ra ngoài tảng bộ, bên cạnh căn biệt thự có đình nghỉ mát và hồ cá nhân tạo, ngày thường ở nhà nếu tinh thần Lạc Nguyên Khải tốt, hắn sẽ gọi người đưa hắn ra chăm sóc hoa cỏ cho cá ăn, nói đúng hơn thì là hắn chỉ thị sẽ có người giúp hắn làm. "Ngươi xem có phải hay không so với lần nước ngươi nhìn thấy bọn chúng đã lớn lên rất nhiều?" vì rất bận rộn nàng nhớ không lầm lần trước nàng cùng với hắn ra đây là chuyện của tháng trước, nhìn hắn mặt mày hớn hở như hiến trân bảo khoe khoan với mình nàng không khỏi bật cười "đúng vậy. lớn hơn trước rất nhiều a" hắn ngồi trên xe lăn nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, khoảng cách gần trong gang tấc nàng có thể nhìn thấy rõ những đường tế văn phía sau đuôi mắt và bên cạnh thái dương hôi bạc sợi tóc đã không thể che dấu, hắn mặc trên người một bộ trường bào bằng tơ lụa hoạ tiết hoa văn được thêu bằng nhung gấm mặc lên người thoải mái thanh thuần, bộ dáng nho nhã ôn nhuận như ngọc khiến nàng càng nhìn càng yêu đến gấp.

Chỉ ngồi lại trông chốc lát đã đến giờ hắn nghỉ trưa, giờ giấc sinh hoạt của Lạc Nguyên Khải tuyệt đối không được sai lệch nếu không thân thể hắn sẽ không thích ứng được, có khi còn đổ bệnh hoặc xảy ra vấn đề, trở lại phòng ngủ giúp hắn lau mặt lau tay bài nước tiểu và cắt móng cho hắn, tay của hắn không thể duỗi thẳng 5ngón tay co quắp vào trong, yêu cầu phải định kỳ cắt ngắn móng nếu không sẽ ấn ra hình trăng khuyết có khi còn chảy cả máu, móng chân thì càng nghiêm trọng hơn.... "Gia chủ, trợ lý Trần đã đến dưới lầu, cậu ấy nói có văn kiện gấp cần ngài xem" người đến là quản gia Lý Thúc, ông đã làm việc cho nhà họ Âu từ rất lâu "Ta biết rồi, thúc để hắn lên thư phòng chờ ta một lát" Âu Cẩn Niên đang rất tỉ mỉ cắt tỉa từng ngón tay chân cho Lạc Nguyên Khải "được rồi Niên Niên, ngươi đi làm việc của ngươi đi, đừng để chậm trễ" hắn nhìn nàng tập trung đấu tranh với ngón tay của mình không khỏi buồn cười, biết bao người ngoài kia không ai có thể tưởng tượng được Âu tổng dậm chân một cái cũng có thể làm rung lắc giới kinh doanh bây giờ đang vì mấy ngón tay mà nhăn mặt nhíu mày, khi ngón tay cuối cùng được cắt xong cả người Âu Cẩn Niên đã ra một tầng mồ hôi, nàng thật sợ một không cẩn thận làm bị thương hắn thì người đau lòng chết còn không phải là nàng sao? "ngươi bây giờ ngoan ngoãn ngủ một giấc sau khi xong việc ta sẽ đến bồi ngươi" nàng nhẹ nhàng in lên trán của hắn một nụ hôn mới chịu đứng dậy đi tắm rửa, lúc đi ra không quên gọi hộ công Tiểu Kiệt tiến vào, Lạc Nguyên Khải đã ở cái tuổi cách không được người bên cạnh chiếu cố để tránh những trường hợp ngoài ý muốn xảy ra, nghẹn nước tiểu hay đơn giản sặc nước miếng cũng có thể muốn mạng của hắn, bởi vậy phải cần có người thời khắc ở bên cạnh.

Đến thư phòng Đông Quân đã ở đây chờ sẵn, có lẽ thời gian có chút lâu nên hắn đã uống hơn nữa chén trà "Âu tổng, đây là dự án khai thác khoáng sản ở Nguỵ Giang, ngươi xem nếu không gì sơ sót buổi chiều ta sẽ gửi xuống dưới để bắt đầu tiến hành" cởi bỏ sự mềm mại ôn nhu bên cạnh Lạc Nguyên Khải lúc này Âu Cẩn Niên lại trở về với sự sắc bén và quyết đoán trong lúc làm việc, nàng cẩn thận xem xét từng hạng mục được ghi chép cẩn thận rõ ràng bên trong, cuối cùng mới đặc bút ký tên đóng dấu giao cho Đông Quân "dự án này ngươi dám xác một chút chính phủ đang nhìn chằm chằm đấy" Đông Quân đứng ở một bên cúi người tiếp nhận " ân, buổi từ thiện sắp tới chúng ta có cần tham gia vào cuộc chuẩn bị không Âu tổng?" "không cần, cứ để bên phía họ chuẩn bị đi, ngươi nhắc nhở làm cẩn thận một chút là được" Âu thị từ trước đến nay vẫn luôn làm từ thiện, đặc biệt từ khi ở bên cạnh Lạc Nguyên Khải nàng hiểu rõ sự khó khăn của hắn, càng đồng cảm hơn với các hoàn cảnh như vậy nên cũng quyên góp nhiều hơn, có khi còn sẽ trích chút thời gian ra mặt một chút. Nhìn Đông Quân xong việc còn chưa chịu đi, cứ đứng một bên ấp úng muốn nói lại thôi nàng không khỏi nhíu mày "còn chuyện gì sao?" "Âu tổng, còn chuyện số hàng đó ...ngươi xem quyết định thế nào?" "không bán, ta không đồng ý để ta xem ai dám bám cho hắn" nói đến chuyện này lại tức giận, muốn ép giá của nàng, nàng để xem hắn lấy đâu ra nguồn hàng khác "làm như vậy ... bên phía lão gia ... dù sao hắn đã làm với lão gia rất nhiều năm" "không sao, ngươi cứ theo quy định mà làm" những năm này Âu Cẩn Niên đã lên nắm quyền, toàn quyền sử lý Âu thị, cũng đã thay đổi một số điều lệ từ trước đến nay, không phải cứ thân thích, có quan hệ thì sẽ được hưởng quyền lợi hơn người khác, hiện nay tập đoàn đang phát triển theo chiều hướng mà nàng hướng tới.

Chương5

Trở lại phòng ngủ Lạc Nguyên Khải đã được Tiểu Kiệt xoay người nằm nghiêng trên giường, nhìn đồng hồ đã gần đến buổi chiều phải đánh thức hắn nếu không buổi tối lại không ngủ được "Nguyên Khải, dậy đi, ngủ nữa buổi tối ngươi lại đau đầu" nàng từ phía sau ôm bờ vai của hắn, trường kỳ dùng thuốc bởi vậy trên người hắn lưu lại mùi hương của dược liệu cộng với mùi bạc hà trong cơ thể hắn khiến nàng cảm thấy sự mệt mỏi được giảm đi rất nhiều. Nàng lấy gối đệm sau lưng hắn ra, vịn lưng eo của hắn giúp hắn xoay người nằm thẳng, hai chân vì cơ sức kéo không khống chế được co quắp quấn lấy nhau kẹp chặc nước tiểu gối, "Á..Á.." nàng từ từ xoa bóp toàn thân, và các huyệt vị giúp hắn thả lỏng, cẩn thận tách ra hai chân của hắn thay đổi dưới thân, xé mở ma thuật dán tã giấy chỉ ướt một chút phía sau chảy ra một ít hi liền, nàng thuận kim đồng hồ xoa bụng của hắn giúp hắn bài nước tiểu sau đó mới dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau qua, lại đi đến nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm pha với tinh dầu giúp hắn chà lau sạch sẽ một lần nữa.

Người này làn da mẫn cảm không cẩn thận sẽ nổi nấm ngứa vì vậy phải dùng tinh dầu pha với nước mới có thể hạn chế việc da bị tổn thương, hắn lại có bệnh sạch sẽ dù nằm liệt đến lợi hại như vậy một ngày cũng phải thay vài bộ y phục mới cảm thấy tốt. Sau khi hoàn tất nàng đỡ hắn ngồi dậy dựa vào ngực mình hoảng qua thần sao đó mới để hắn dựa vào đầu giường, hắn lưng eo vô lực một mình ngồi là không thể nào chỉ có thể ở phía sau và hai bên hông đệm rất nhiều gối giúp hắn ngồi ổn mới uy hắn uống một chút nước "ngươi chờ ta một chút, ta đi tắm, rất nhanh sẽ trở lại" "ân" hắn mỉm cười nhìn nàng, rất nhanh Âu Cẩn Niên đã trở lại "thơm tho rồi đây, đến, ta ôm ngươi" nàng hạ thấp trọng tâm, cả hai hôn môi một cái sau đó hắn mới theo bản năng vươn tay để nàng ôm, tay trái hắn choàng qua cổ nàng, nàng cẩn thận ôm ngang hắn lên, vì cơ vòng thoái hoá phía sau vang lên vài tiếng "phốc phốc" trong không khí lập tức truyền đến một mùi xú vị không dễ ngưởi khiến tâm trạng của nam nhân tuột dốc hơn một nửa "không cần để ý, xì hơi là tốt nếu không lại trướng bụng không tiêu" để hắn ngồi ổn trên xe lăn giúp hắn mang lên giày giữ ấm trong nhà và phóng hảo chân lên bàn đạp, nàng biết người này nếu bây giờ không hóng tốt tâm trạng đến chịu tội chính là thân thể của hắn. Cơm tối để dễ tiêu hoá chỉ có thể ăn chút cháo, sau đó ôm hắn ngồi lên salon xoa bụng và xem tivi "Nguyên Khải, muốn hay không chúng ta đi nhìn một chút vườn hoa?" nàng cuối người nói nhỏ bên tai của hắn "Ân".

Vườn hoa chính là được trồng bằng nhà kính,có hình mái vòm ở giữa có một bộ trường kỷ và bàn dùng để cho hắn nằm, xung quanh chỉ trồng loài hoa anh thảo, có rất nhiều màu sắc, hương thơm của nó cũng rất dễ chịu, đặc biệt loài hoa này chỉ nở vào ban đêm. Lạc Nguyên Khải rất thích, theo cách nói của hắn chính là tượng trưng cho tình yêu sâu kính và thầm lặng, nàng lúc ấy nghe chỉ bật cười và chiều theo ý hắn, sau lại biết được tinh dầu của loài hoa này còn có tác dụng rất tốt, có thể giảm đau sưng viêm và làm giảm sự kích ứng và các bệnh về da nên đã cho trồng rất nhiều ở đây, chế tạo tinh dầu dùng riêng cho hắn. Phô một tầng thảm lông rất dày lên trường kỷ nàng mới ôm Lạc Nguyên Khải ngồi dựa vào, hai chân lỏng lẻo không gắn sức bài ở trên ghế ngả về hai bên nghiêng lệch, nàng dịch tốt gốc chăn đắp lên phần eo của hắn và ngồi bên cạnh, bắt đầu xoa bóp tay phải của hắn, nàng căng các ngón tay ra cẩn thận nhẹ nhàng nào nặn vì máu tuần hoàn không tốt nên luôn là lạnh lẽo.

Mái vòm được làm bằng kính trong suốt ở đây không chỉ có thể ngắm hoa mà thời tiết tốt có thể thấy được mặt trăng và các vì sao, hôm nay cũng vậy. Âu Cẩn Niên cảm thấy hiện tại cả hai người giống như một đôi lão phu thê có thể trôi qua những ngày bình đạm bên nhau, "Niên Niên, gần đây công ty có phải rất bận rộn không?" Lạc Nguyên Khải cảm thấy gần đây nàng có rất nhiều việc, đến cả ngày nghĩ cũng không được rảnh rỗi, hắn biết nữ nhân của hắn rất tài giỏi nhưng nhìn nàng vất vả làm việc còn phải chăm sóc mình thật đúng là quá sức, hắn rất đau lòng nàng "Không nhiều lắm, chỉ là chuẩn bị cho một số dự án mới sắp tới, ngươi không cần lo lắng dưỡng tốt thân thể của mình, đây mới là liều thuốc an thần mà ta cần nhất, có biết không, ân?" nàng nâng bàn tay hắn lên nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, tay phải của hắn đã bắt đầu héo rút, các ngón tay cũng gầy đi nhìn chiếc nhẫn trông có vẻ rất rộng. Nói đến chiếc nhẫn này lại là cả một câu chuyện dài, lúc ấy chọn nhẫn Lạc Nguyên Khải nhất quyết phải tự mình suy nghĩ bản vẽ còn yêu cầu nàng phải đưa hắn đến nơi sản xuất, trực tiếp giám sát quá trình trên màn hình vi tính ở đó mới cảm thấy hài lòng, hai chiếc nhẫn giống hệt nhau ở giữa được đính một vòng kim cương, đặc biệt viên chủ có màu đỏ, đây là Âu Cẩn Niên tham gia buổi đấu giá trang sức ở Pháp mua về, rất quý giá. Phía bên trong mỗi chiếc nhẫn hắn còn cho khắc tên của đối phương lên ý nghĩa sẽ luôn mang người ấy bên mình, nàng cảm thấy lý giải theo cách của rất hay, Lạc Nguyên Khải không nhiều lời nhưng nàng biết hắn rất trân trọng mối quan hệ này.

"Ngươi chỉ biết dỗ ngọt ta là giỏi nhất" hắn cười vui vẻ cong cong khoé mắt, mắt của hắn rất đẹp như một hồ nước bình yên, tĩnh lặng khiến ngươi muốn đắm chìm vào đó, càng nhìn nàng càng muốn sa vào sự bình yên ấy. Sợ hắn ngồi thời gian dài sẽ không thoải mái nàng đến gần và ôm hắn lên dựa vào người mình, giờ phút này Lạc Nguyên Khải cảm thấy hắn là người hạnh phúc nhất, có một nữ nhân luôn yêu thương hắn, luôn sợ hắn thiệt thòi và luôn dành những gì tốt nhất cho hắn, điều quan trọng nhất là hắn yêu nàng mà vừa hay nàng cũng yêu hắn vậy là quá đủ rồi "Niên Niên, vây" "vậy chúng ta trở về phòng ngủ được không?" "Ân" như thối quen hắn vùi mặt vào lòng ngực của nàng tìm nơi thoải mái nhất mà ngủ.

Chương6

Đặc hắn nằm trên giường người lại giật mình mở mắt ra, nàng đảo một ly nước ấm đến uy hắn uống một ít, sau đó thay y phục và sắp xếp nước tiểu cho hắn, lại ôm người cũng nằm xuống giường "Nguyên Khải a" "ân?" dù đã mơ màng sắp ngủ nhưng vẫn cố gắng trả lời nàng "cuối tuần này là đại thọ 70 của ba, ngươi bồi ta trở về lão trạch được không?" một câu này đem sự buồn ngủ của Lạc Nguyên Khải đánh bay đến sạch sẽ, hắn luôn biết Âu gia lão gia tử vẫn không vừa mắt hắn, năm đó ông phản đối rất gay gắt, khắp nơi chèn ép hắn Âu gia là ai chứ?, nếu không có sự quyết liệt của nàng nói không chừng hắn đã không trụ được, hắn không biết lần này trở về ba lại nói không biết bao nhiêu lời khó nghe, thấy hắn sững sờ thất thần như vậy nàng nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của hắn an ủi "nghĩ gì vậy? không sao, có ta ở đây ba sẽ không làm khó ngươi, không cần quá lo lắng, ngủ đi" "ân" nàng xích lại gần hơn một chút hôn lên trán của hắn, nàng cũng biết những năm này ba luôn làm khó hắn, cứ lấy khuyết điểm của hắn ra chắn hắn, mà khuyết điểm của hắn cũng là điều mà khiến hắn tự ti nhất, đó chính là hắn không có một thân thể khỏe mạnh, ba vẫn luôn không hài lòng về điều này nên nàng rất hạn chế để hai người họ gặp nhau nhưng lần này cũng không thể không mang hắn trở về.

Nói là cuối tuần nhưng thời gian luôn là nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã đến. Biết hôm nay phải về đại trạch, nói không chừng Lạc Nguyên Khải lại muốn ngồi lâu, Âu gia hiện tại nàng đến đứng mũi chịu sào, con thuyền lớn này ai chẳng muốn nương theo mà nhờ vậy nên hắn cũng không thiếu phần, mặc kệ là nịnh bợ hay có sở đồ khác Lạc Nguyên Khải cũng tránh không được bị những người đó vây quanh, hiện tại không đem hắn hầu hạ thoải mái đến lúc đó co rút lên lại đến hắn chịu tội. Âu Cẩn Niên đem hắn toàn bộ thân mình các chỗ khớp nối đều xoa ấn mở, thẳng đến hắn ai da ai da kêu đau "hiện tại không xoa ấn đến lúc đó càng đau" "Niên Niên mang eo kẹp" "đến nơi ta giúp ngươi mang" người này chính là chết sỉ diện, mặc kệ thân thể khó chịu đến đâu mỗi lần ra ngoài chính là một hai phải mang eo kẹp, hắn nói như vậy mới nhìn trong không đến mức quá mất mặt, tuy rằng mang lên lưng eo thẳng tắp nhìn có tinh thần hơn một chút nhưng lần nào cũng vậy mang về sau kiểu gì cũng ép ra ngấn đỏ có khi còn để lại vết xanh tím, nàng đau lòng hắn nên hạn chế rất ít cho hắn mang. Lăn lộn hơn một buổi sáng lại thêm gần hai giờ ngồi xe mặc dù đã để lái xe khai chậm một chút nhưng đến nơi cũng đều để Lạc Nguyên Khải mệt đến thở không ra hơi, đãi hắn bình ổn lại giúp hắn bài một lần nước tiểu, đổi tã giấy, mang lên eo kẹp rồi mới đi vào.

Những năm này Âu lão gia tử đã không còn quản việc công ty, tuy tuổi cao nhưng sức khoẻ vẫn còn khá tốt, bên cạnh luôn có oanh oanh yến yến bồi tiếp, Âu Cẩn Niên cũng không có ý kiến mặc kệ lão gia tử muốn làm gì nàng cũng tùy ý hắn, chỉ mong hắn vui vẻ an hưởng tuổi già. Vào nhà đã thấy Âu lão gia chống quải trượng đang cùng Lệ Na ở đại sảnh đón tiếp quan khách, người này đã đi theo lão gia tử được vài năm, chỉ lớn hơn Âu Cẩn Niên vài tuổi nhưng làm người cũng không tệ biết nóng biết lạnh rất vừa ý lão gia tử, chỉ là thích mua đồ hiệu sống cuộc sống phú bà chứ cũng không ảnh hưởng gì. "Ba" cách vài bước nàng đã lên tiếng chào hỏi, trên tay đang đẩy xe lăn cho Lạc Nguyên Khải, phía sau đi theo Đông Quân đang đưa quà cho hạ nhân trong nhà xách vào, "ai ui Tiểu Niên, về rồi sao?" Âu Cẩn Niên bước đến ôm lão gia tử, hắn cũng vui vẻ vỗ vỗ vai của nàng, "Ba, dì Lệ" Lạc Nguyên Khải cũng lên tiếng chào hỏi, hôm nay hắn mặc âu phục giày da, lưng eo thẳng tắp, một bộ phong thái nho nhã, nhìn qua nói không chừng còn không thể đoán ra số tuổi của hắn, nhưng vì đường xe xóc nảy môi sắc đạm bạc một chút. Âu Trắc Sơn nhìn xem hắn một cái sau đó đạm bạc lên tiếng "được rồi, mau vào trong ngồi đi" "Tiểu thư, cô gia. Mau mau vào nhà ngồi đi, mọi người đang chờ hai vị đâu" Lệ Na ở một bên tươi cười thuần thục bước lên nghênh đón. Vào nhà ngồi chưa được bao lâu đã có người tiến lên chào hỏi, Âu Cẩn Niên ghé vào tai nhỏ giọng nói với Lạc Nguyên Khải "ngươi ngồi ở đây nói chuyện với bọn họ, ta đi phía trước tiếp khách một chút nếu không khoẻ cứ gọi Đông Quân đưa ngươi lên phòng nghỉ ngơi" "ngươi uống ít một chút" "hảo" hai người kề sát thì thầm như vậy trong mắt người khác chính là phu thê tình thâm. Nàng đưa mắt ra hiệu Đông Quân ở lại bên cạnh hắn mới sảy bước rời đi, người muốn lôi kéo quan hệ với Âu Cẩn Nguyên cũng không thể bỏ qua hắn, tốp năm tốp ba liên tiếp tiến đến bắt chuyện. Thời gian bữa tiệc đã đi qua hơn phân nửa, lưng eo đã bắt đầu đau nhưng người hầu trong nhà lại tiến lên bên cạnh hắn cung kính nói "lão gia cho gọi cô gia vào thư phòng".

Chương7

Lạc Nguyên Khải thở dài, sợ đông sợ tay vẫn là không tránh được, Đông Quân đi theo nhưng đã bị chặn ở ngoài không được vào. Trong thư phòng mở đèn vàng, cả căn phòng rất lớn nhưng ánh đèn mờ nhạt tảng ra thứ ánh sáng thâm trầm khiến người ta có một loại áp lực vô hình nào đó, Lạc Nguyên Khải vừa điều khiển xe lăn vào cửa đã thấy Âu Trắc Sơn ngồi dựa vào ghế salon, bên cạnh còn có Diệp Sở Ninh, Lạc Nguyên Khải biết Diệp gia chính là đối tác lâu năm với Âu Thị, Diệp Sở Ninh lại rất được Âu lão gia xem trọng, hắn và Âu Cẩn Niên cũng được xem là một nửa thanh mai trúc mã, lão gia tử còn ngầm ủng hộ hắn làm con rể của nhà họ Âu "Ba, ngươi gọi ta không biết có chuyện gì không?" biết trận địa như thế này chắc chắn cũng không có chuyện gì tốt nhưng Lạc Nguyên Khải vẫn bài ra một bộ thong dong ưu nhã, "Lạc tiên sinh, đã lâu không gặp" tình địch gặp nhau luôn là không vui vẻ gì, còn trong hoàn cảnh thế này Lạc Nguyên Khải định là không để ý đến Diệp Sở Ninh nhưng hắn đã lên tiếng chào hỏi, Lạc Nguyên Khải cũng chỉ nghiêng đầu cười với hắn một cái xem như lời đáp lại "Nguyên Khải a, ngươi và Tiểu Niên kết hôn bao lâu rồi?" Âu Trắc Sơn bắt chéo chân, bài ra một bộ như lơ đãng hỏi chuyện trong nhà, Lạc Nguyên Khải dừng lại xe lăn bên phải của hắn đối diện là Diệp Sở Ninh "gần bốn năm rồi ba" "ân... gần bốn năm?.. cũng rất lâu rồi a" "ba, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng với ta là được" Lạc Nguyên Khải biết Âu lão gia đang vòng vo ám chỉ hắn, nhưng lúc này hắn cảm giác lưng eo như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn, cảm giác tê dại đau buốt khiến hắn sắp không thể ngồi vững "haha, nói chuyện với người thông minh luôn tốt như vậy, không cần tốn nhiều thời gian. Vậy ta nói thẳng, Lạc Nguyên Khải ngươi cũng biết Âu gia gia lớn nghiệp lớn trong nhà cần thiết phải có người nối dõi, nhưng ngươi và Tiểu Niên đã kết hôn lâu như vậy vẫn không thể có đứa bé..." "ba, ta sẽ cố gắng" hắn biết phía sau chính là lời gì nên đã vọt miệng đánh gãy lão gia tử, nhưng không lường trước được ông ấy sẽ đột nhiên vỗ bàn lớn tiếng quát "lần trước ngươi cũng nói như vậy nhưng đến nay đã bao lâu rồi?, nếu sức khỏe của ngươi không đảm đương nỗi cứ để ta giúp nó tìm một người khác".

Lạc Nguyên Khải làm sao có thể chịu được động tĩnh lớn như vậy, hắn bị giật mình, trái tim cũng bắt đầu nhảy lên kịch liệt, từng đợt đau thắt khiến hắn mặt mày tái nhợt môi không còn huyết sắc, hai chân đặt trên bàn đạp, dưới lớp thảm lông cũng theo phải ứng của thân thể trừu trừu rung động tham gia náo nhiệt. Dù thân thể đang kêu gào không xong nhưng bề ngoài hắn chỉ nhẹ nhíu mày, một bộ bình tĩnh nhìn Âu Trắc Sơn "ta trở về sẽ đem chuyện này nói lại với Niên Niên xem ý kiến của nàng thế nào?" Lạc Nguyên Khải tuy ôn nhu lương thiện nhưng tuyệt đối không phải quả hồng mềm mặc người có thể nhào nắn ức hiếp, lúc này dám ở trước mặt Âu Trắc Sơn lấy da hổ làm đại kỳ đem lão gia tử tức đến muốn đấm ngực dậm chân "ngươi..." "Ba, nếu không còn chuyện gì, ta ra ngoài trước" nói rồi Lạc Nguyên Khải từ tốn chậm rãi điều khiển xe lăn rời đi, Diệp Sở Ninh nhíu mày, hắn ở một bên cũng là nghe thấy, không ngờ Lạc Nguyên Khải còn có một mặt như thế này, thú vị a, Diệp Sở Ninh nhẹ không thể thấy mỉm cười, Lạc Nguyên Khải rất thông minh, còn biết đem Âu Cẩn Niên ra để trấn áp Âu Trắc Sơn, bởi ai cũng biết Âu Cẩn Niên là người như thế nào, nếu chuyện nàng đã không đồng ý thì tuyệt đối đừng lại nhắc đến nếu không nàng thật sự có thể làm đến cá chết lưới rách.

Âu Cẩn Niên tiếp đãi quan khách một vòng, quay lại đã không thấy hắn đâu, nàng gọi hỏi Đông Quân thì biết hắn đã bị Lão gia tử gọi vào thư phòng, cửa đã được khoá trong nàng cũng không thể phá cửa xông vào chỉ có thể đứng ở ngoài chờ đợi, trong phòng cách âm rất tốt không thể nghe ra được bên trong đang nói vấn đề gì. Cửa vừa mở ra nàng liền bị sắc mặt trắng bệch của Lạc Nguyên Khải doạ cho hoảng hồn, không nói hai lời lập tức đẩy hắn trở về phòng ngủ trước đây của nàng để hắn nghĩ ngơi, hiện tại hắn đã ngồi không yên hai chân đã kịch liệt rung động, nhanh chóng giải khai đai lưng vừa đặc hắn nằm trên giường, thân thể lập tức bắt đầu biên độ lớn co rút, thân thể bình thường không có gì sức lực hiện tại cơ sức kéo rất lớn, hai chân giật bắn lên lại nện xuống giường ầm ầm vang động, tay phải co quắp thành hình chân gà gõ trên bụng nhỏ phế dùng bàng quang làm sao có thể chịu được, cảm giác nghẹn trướng căng đau ập đến khiến hắn vô ý thức phát ra ách nga thanh, dưới thân truyền đến phốc phốc thanh âm, trong không khí lập tức truyền đến xú tanh tưởi hương vị, tay trái hắn run rẩy nắm lấy vạt áo trước ngực, trên cằm đã hồ đầy nước bọt chảy ướt cả cổ áo, trong miệng nước bọt hoà với đàm dịch phát ra ồ ồ thanh âm, hai mắt thượng phiên đầu ngửa ra sau cả người vặn vẹo tư thế quái dị.

Âu Cẩn Niên sợ hắn bị nước miếng sặc đến không thể hô hấp chạy nhanh ôm hắn vào lòng, giải khai y phục giúp hắn xoa ấn trấn trái tim, Đông Quân dù là trợ lý nhưng cũng được học qua một lớp hộ lý chuyên nghiệp giờ phút ngày đang ôm hai chân của hắn vào lòng xoa bóp làm dịu, thuỷ triều này đi qua cơn sóng lớn lại ập đến, cơ bắp vừa được thả lỏng lại tiếp tục một trận co rút khác lại đến, có lẽ do cảm xúc kịch liệt phập phồng nên lần này co rút phát tác còn mạnh mẽ hơn, thân thể kịch liệt run động giãy dụa kém chút nàng và Đông Quân không thể ôm được hắn, hai người giúp hắn đè lại không ngừng run rẩy tay chân, thế nhưng phần bụng cùng xương hông còn đang không bị khống chế, nâng lên xuống uốn lượn qua lại để thân thể của hắn càng thêm quái dị, hơi thở cũng bị đàm dịch dính nhớp đến không thể hô hấp, ở đây không có thiết bị hút đàm cơ, eo bụng vô lực hắn lại không thể tự mình khụ ra tới đập vỗ lưng cũng không làm nên tác dụng gì, Âu Cẩn Niên chỉ có thể miệng đối miệng dùng sức giúp hắn hút ra tới, cảm giác dính nhớp cộng với mùi máu như có như không tràn khắp khoan miệng, nàng không hề chán ghét tiếp nhận hạ nhân đưa qua khăn giấy nhổ ra tới, bên trên là một đoàn dịch màu xanh có điểm điểm vết máu, nàng nhíu chặc lông mày.

Chương8

Hai đợt mãnh liệt co rút đi qua nàng và Đông Quân cũng ra một thân mồ hôi, Lạc Nguyên Khải dưới thân tã giấy đã lệch vị trí nước tiểu tràn ra lậu đến trên ga giường, phía sau cũng tràng ra hi liền cọ đến dưới thân đều là, thân thể vẫn là run run Lạc Nguyên Khải tê liệt vị trí cao hệ hô hấp bị ảnh hưởng rất lớn cũng không đến mức thời khắc phải hút oxy nhưng trải qua một trận lăn lộn như vậy hiện tại hắn chẳng khác nào cá bị mắc cạn thiếu nước, hơi thở lộn xộn ngực trên dưới phập phồng dồn dập trái tim không có quy luật đập loạn xạ, phải dựa trên người nàng mới có thể thở nổi, đầu chảy đầy mồ hôi.

"Về... Niên... về nhà" lúc này hắn phát ra chỉ toàn khí âm, suy yếu đến cơ hồ không thể nghe thấy "Hảo hảo, ngươi nghĩ ngơi một chút chúng ta lập tức về nhà" nàng ôm hắn nằm lên khuỷu tay dựa vào lòng ngực của mình bàn tay hoạ vòng làm dịu trái tim giúp hắn bình ổn hô hấp, ra hiệu Đông Quân đi thay y phục còn những người khác chuẩn bị nước nóng, nàng lúc này hồi tưởng lại mới cảm thấy kỳ lạ nếu như bình thường trải qua một trận co rút dữ dội như vậy Lạc Nguyên Khải sớm đã mệt đến ngất đi tại sao hôm nay lại lạ thường như vậy?, gắng gượng một hai muốn về nhà, chắc chắn lúc ở trong thư phòng đã xảy ra chuyện gì đó. Lạc Nguyên Khải giờ này đã mệt đến mức mỗi một lần thở ra hít vào hắn cũng thấy khó khăn, hắn như vừa trải qua một trận hỗn chiến, nhưng bây giờ thật sự một giây hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này, tại sao ba có thể nói ra những lời quá đáng như vậy?, dù có như thế nào hắn cũng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Sau một hồi đãi hắn nghĩ ngơi nàng mới bắt đầu giúp hắn thu thập sạch sẽ dưới thân thay đổi y phục ra cửa trở về.

Âu Trắc Sơn đứng trên lầu nhìn theo bóng lưng của Âu Cẩn Niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn thở dài quay vòng phòng, chuyện của con cháu tự có phúc của con cháu, hắn không muốn quản cũng quản không nỗi nữa. Từ trên lầu xuống đến xe đừng nói là ngồi xe lăn, giờ phút này Lạc Nguyên Khải bị nàng ôm trong lòng cũng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, hai chân treo trên khuỷu tay của nàng cổ chân thẳng tắp rủ xuống các ngón chân uốn lượn nội phiên đến gan bàn chân, theo bước đi của nàng lắc lư lay động, ôm hắn vào trong xe nhìn người suy yếu đến mức không thể tự mình ngồi yên nàng chỉ có thể ôm hắn trong lòng, xe di chuyển không được bao lâu người đã chống đỡ hết nỗi dựa đầu vào hõm cổ của nàng ngủ thiếp đi. Đêm đó trở về nhà dù Âu Cẩn Niên có gặng hỏi thế nào hắn cũng chỉ nói do thân thể suy yếu ngồi lâu nên mới dẫn phát co rút nghiêm trọng như vậy chứ tuyệt không nói thêm gì nữa, hắn biết với tính cách của nàng nếu nói ra cho nàng biết, nói không chừng nàng thật sẽ về lão trạch náo đến gà bay chó nhảy, thật ra bản thân Lạc Nguyên Khải rất áp lực, bệnh nhân tê liệt tuỷ sống còn ở vị trí cao như hắn còn có khả năng làm chuyện vợ chồng đã là rất tốt nhưng để nói muốn một đứa bé là chuyện rất khó khăn, khả năng sát xuất rất ít bởi vậy hắn có thể hiểu cho nỗi lo lắng của Âu lão gia, gia nghiệp lớn như vậy cũng không thể để cho người khác.

"Niên Niên, ngươi có thích trẻ con không?, hay là chúng ta muốn một đứa bé đi" hôm nay sau giờ cơm tối nàng ngồi ở trong thư phòng làm việc, bên cạnh cửa sổ sát đất Lạc Nguyên Khải nằm dựa trên ghế salon xem điện thoại lơ đãng lên tiếng, Âu Cẩn Niên không bị cận nhưng để mắt không bị ảnh hưởng buổi tối nhìn tài liệu nên cần phải mang kính, nàng từ tập văn kiện ngước lên trên mũi còn đeo cặp kính gọng vàng chưa kịp tháo xuống, đứng lên đi đến salon ngồi bên cạnh hắn "làm sao, vẫn còn nghĩ đến chuyện đó?" nghe nàng nói như vậy hắn không khỏi nhíu mày cảm xúc bắt đầu kích động lên "ngươi không muốn sao? không muốn đứa bé của chúng ta?" lấy điện thoại để sang một bên nàng tiến đến ôm hắn vào lòng, tiện tay tháo cặp kính để lên bàn sợ một lúc không cẩn thận lại đụng bị thương hắn "làm sao có thể không muốn chứ nhưng chuyện con cái không thể cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao?... ân?" nàng thật sự không phải không muốn đứa bé nhưng lại lo có thêm một đứa trẻ nàng không thể dành toàn bộ tinh thần chăm sóc cho hắn, hơn nữa với sức khỏe của hắn nàng cũng không thể trực tiếp mang người đến bệnh viện làm tất cả các loại kiểm tra xét nghiệm, như vậy hắn làm sao chịu nỗi.

Nàng cũng biết gần đây hắn rất áp lực, ba rất nhiều lần nói với nàng chuyện này nhưng nàng đã lấy lý do công việc bận rộn để đẩy sang một bên nên có lẽ lần đó ba đã tìm hắn gây sức ép, bởi vì từ lúc từ đại trạch trở về hắn luôn có những suy nghĩ thất thần, có khi nàng nói chuyện với hắn hắn cũng không nghe thấy, "Niên Niên, vậy ngươi nói xem đến khi nào chúng ta mới có, ta cũng già rồi không thể...." "Nguyên Khải không được suy nghĩ lung tung, ngươi chỉ cần dưỡng tốt thân thể nếu thật sự không được chúng ta sẽ dùng đến IVF, được không?" "ânn~" tuy đã trấn an được cảm xúc của hắn nhưng vẫn nghe ra được người rất uể oải, nàng nói với hắn như vậy nhưng nàng cũng không biết khi thực hiện sát xuất thành công sẽ là bao nhiêu.

Buổi tối nằm trên giường, Âu Cẩn Niên đang ôm hắn trong lòng, Lạc Nguyên Khải chợt nhớ ra lúc sáng ở lão trạch hắn có nhắc nàng tiếp khách thì uống ít một chút, nhưng lúc hắn co rút vẫn là nghe ra được trên người nàng nồng nặc mùi rượu, khẳng định là rất nhiều, lúc đó hắn mệt đến chỉ còn một hơi thở không có sức lực đi quản nàng, bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy ấm ức, lời hắn nói nàng chính là không nghe lọt tai mà "Niên Niên, lúc sáng ngươi đáp ứng ta thế nào?"

Chương9

Âu Cẩn Niên là đang mơ màng buồn ngủ, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều liền hỏi lại "ta đáp ứng ngươi cái gì?" một câu này thật để Lạc Nguyên Khải nổ đom đóm mắt, hắn thở phì phò nâng lên tay trái đẩy ra tay của nàng đang vòng qua đặc trên eo của hắn, nhưng sức lực không đủ chỉ là giống như phủi tới phủi lui "ngươi đáp ứng ta thế nào ngươi không nhớ hay cố tình xem lời của ta như gió thoảng bên tai?" nàng cũng bị hắn âm dương quái khi làm cho tỉnh ngủ, cười cười nheo mắt giải thích "ta làm sao lại đem lời ngươi nói xem như gió thổi, Nguyên Khải, ta có nhớ nha, ta chỉ uống mỗi người một ít, thật, nhưng mà ngươi cũng thấy, bọn hắn nhiều người như vậy, ta cũng không có cách nào a" nàng chính là bị phu quản nghiêm, trước kia một người muốn thế nào đều được nhưng từ khi có hắn nàng cũng hạn chế rất ít bởi hắn chịu không nỗi mùi các chất kích thích, Lạc Nguyên Khải cũng vì sợ nàng ảnh hưởng sức khoẻ nên mỗi khi có tiệc rượu hắn luôn nhắc nhở nàng như vậy "ngươi cũng không biết từ chối sao, mời ngươi là ngươi liền uống?" thật không có mà, nàng cũng có từ chối nha, chỉ uống với những người quan trọng, vả lại cũng không có say, nhưng mà Âu Cẩn Niên biết nếu bây giờ nàng nói như vậy sẽ chọc người nỗi giận đùng đùng ném nàng ra cửa, nàng chỉ có thể nhỏ giọng nhận lỗi "Nguyên Khải, đừng tức giận, ta hứa lần sau sẽ uống ít được không?" hắn quay đầu nhìn nàng "chỉ một lần này thôi, lần sau nếu là muốn uống, về đây ta cùng ngươi uống, muốn uống bao nhiêu ta bồi ngươi" nàng nghe đến choáng váng không hiểu ra sao, đây là hắn chịu tha thứ sao? thật không giống a, lời này không khác gì bóp cổ nàng sau đó lại kêu nàng nuốt xuống, lần sau còn muốn uống để hắn bồi nàng cùng nhau uống? Âu Cần Niên nàng cũng không thèm rượu đến như vậy nha, nàng cành không có lá gan lớn để cho hắn uống rượu, hậu quả thành cái dạng gì nàng cũng không dám nghĩ tới, Âu Cẩn Niên lấy lòng cười với Lạc Nguyên Khải "Nguyên Khải, hay là thôi đi, ta không muốn uống, ta chỉ uống xã giao, thật không uống nhiều nữa" "ngươi nhớ a" "nhớ mà, tuyệt đối ghi nhớ, được rồi, ngủ đi đừng giận nữa" nàng hôn hôn vào mặt hắn, chỉ sau một lúc đã nghe được tiếng hắn hít thở đều đều, nàng bật cười, người này rõ ràng là buồn ngủ nhưng là cố chống đỡ để hỏi tội nàng, đúng là không trốn được với hắn.

Bình thường Âu Cẩn Niên sẽ tranh thủ về nhà sớm để ăn cơm cùng với hắn nhưng chiều nay có việc đột xuất nàng phải ở lại công ty để xử lý, nên đã gọi điện về nhà từ sớm bảo hắn ăn cơm trước không cần chờ nàng. Sau khi công việc kết thúc nàng về đến nhà đã gần tám giờ tối vừa đến cửa phòng đã thấy quản gia và hạ nhân ra ra vào vào, nàng nhíu mày bước nhanh vào phòng, đập vào trước mắt là cảnh tượng Lạc Nguyên Khải đang nằm trên giường giãy dụa vặn vẽo Tiểu Kiệu đang cố gắng xoa bụng giúp hắn bài nước tiểu, hắn biểu hiện này là nghẹn nước tiểu đến gấp, nàng thật không có cách nào đứng nhìn, sợ người lại nghẹn ra cái gì tốt xấu, liền lên tiếng "ta đến đây đi, tất cả ra ngoài đi. Tiểu Kiểu, tiếp một chậu nước ấm đến đây" nàng xắn tay áo ngồi vào trên giường đưa tay sờ đến phần bụng của hắn "Ách...Ách." Lạc Nguyên Khải nhíu chặt lông mày, đánh cái rùng, mình hai chân ở đuôi giường liên tục đặn đá, tay phải theo co rút siết chặt khăn lông, tay trái run rẩy cố gắng đưa xuống ý đồ tự xoa ấn làm dịu sự nghẹn trướng nhưng trên tay cũng không có bao nhiêu sức lực, cọ động chỉ làm cảm giác mắc tiểu càng tăng thêm.

Phần bụng lúc này căng tròn cao cao tủng khởi có thể nhìn ra đã tồn nước tiểu rất lâu, "Nguyên Khải là ta, ta giúp ngươi xoa" hắn thừa một tia thanh tĩnh, suy yếu mở mắt ra nhìn nàng, "Ách... ách .. Niên Niên ... nghẹn, nghẹn đã chết... Niên giúp.. giúp a" hắn đã nghẹn đến sắc mặt trắng bệch, ra một tầng mồ hôi "hảo hảo, kiên trì một chút lập tức không khó chịu" nàng an ủi hắn tranh thủ thời gian xoa nóng bàn tay áp lên thuận kim đồng hồ đánh vòng xoa ấn, có thể cảm nhận được bên trong còn có các khối ngạnh, Âu Cẩn Niên nhanh tay đem quần của hắn cởi xuống, xé mở ma thuật dán đem tã giấy rút ra, thuần thục trải thảm nước tiểu lót phía dưới mông của hắn, nằm thẳng hai bên xương hông đã đột xuất rõ ràng, hạ thân nghẹn trướng sưng đỏ, nàng xoa nãy giờ vẫn không có tác dụng "Niên nghẹn.. đã chết.. nghẹn đã chết... A... Ách" Tiểu Kiệt bưng đến chậu nước ấm nàng nhúng khăn lông đắp lên bụng dưới cho Lạc Nguyên Khải, tiếp tục một tay đánh vòng xoa ấn tay còn lại xoa nắn trêu chọc hai tiểu cầu, gãy gãy phần bụng đùi mẫn cảm của hắn, trong miệng huýt sáo kích thích trợ giúp hắn bài giải, có lẽ nghẹn thời gian quá lâu nên phải mất một lúc theo tiếng huýt sáo hắn mới một cái tiếp một cái đánh nước tiểu bệnh sốt rét ra tới, đứt quãng đồng hồ nước bài giải ra.

Nàng dùng khăn giấy đem nước tiểu lau khô, thay đổi một cái tân nước tiểu lót sau đó hai tay đỡ mông và lưng của hắn nghiêng người sau một bên, hắn thân mình vô lực chỉ có thể bài gối dài trước người để hắn nằm bò lên, hai chân trước sau kẹp thêm một cái gối mềm phòng ngừa cọ xát với nhau, đãi hắn nằm nghĩ một chút nàng cũng thừa dịp quay sang hỏi tiểu Kiệt "nghẹn từ bao giờ, làm sao để đến nghiêm trọng như vậy?" "đầu giờ chiều tiên sinh đã bắt đầu giải không ra, có xoa thế nào cũng không được" nàng nhíu chặt lông mày "tại sao không gọi điện nói cho ta?" "gia chủ, là tiên sinh nói ngươi bận nhiều việc nên không cho nói với ngươi" nói đến đây Tiểu Kiệu có thể rõ ràng cảm nhận được áp suất thấp tản ra từ nàng "đã mấy ngày rồi hắn không bài giải?" "đã ba ngày rồi tiên sinh không có liền ý" đến đây nàng thật sự tức giận muốn đen tên Lạc Nguyên Khải này ra mắng một trận "lần sau phải trực tiếp nói với ta, tuyệt đối không cho nghe theo hắn làm bậy. Ra ngoài đổi một thao nước ấm khác đến" "là, gia chủ" tiểu Kiệu như là trốn chạy đi nhanh ra ngoài, bình thường gia chủ rất dễ nói chuyện, nhưng nếu là chuyện thân thể của tiên sinh nàng thật sẽ tức giận.

Chương10

Âu Cẩn Niên đem bàn tay dán lên sống lưng dọc xuống xương cùng nhẹ nhàng xoa ấn, này đó những chỗ các khớp xương xông ra rất dễ dàng áp ra hoại tử, mặc dù trong nhà đã chiếu cố đến như vậy cẩn thận Lạc Nguyên Khải vẫn là thường xuyên đau đến đứng ngồi không yên, tê liệt đã lâu trường kỳ ngồi nằm mông của hắn đã không còn tròn trịa như bình thường, đã gầy đến không còn bao nhiêu lượng thịt, khô quắt mông da thịt rũ truỵ, cơ vòng đã đánh mất hoàn toàn công năng, hắn tuổi tác đã cao cảm giác lại mỏng manh cũng không có gì sức lực có thể tự chủ nhị liền bài giải, những lúc như vậy cần phải có người bên cạnh trợ giúp. Nàng mang lên bao tay lấy một khối keo bôi trơn, hai ngón tay nhẹ nhàng căng ra sau huyệt mềm nhẹ xoa lên miệng huyệt, sau đó tiếp nhận khai tắc lộ từ tiểu Kiệt đưa đến chen đi vào. Tiếp đến nàng đưa tay vào ổ bụng đánh vòng xoa ấn, tầm mười lăm phút trong bụng bắt đầu có tràng minh thanh âm vang lên không lâu sau đã bài xuất khí, nhưng đợi thêm một lúc cũng không thấy hắn giải ra "trướng... Niên ... trướng ... Ách". Dù đã nhiều lần điều chỉnh cân chỉnh và thay đổi ẩm thực người này vẫn là thường xuyên bị táo bón, đến hiện tại khai tắc lộ đã dần mất đi tác dụng, lúc này Âu Cẩn Niên chỉ có thể giúp hắn đào, nàng tiếp tục lấy một khối kem bôi trơn xoa lên ngón tay và sau huyệt, tay còn lại căng ra miệng huyệt, nàng cẩn thận đưa ngón trỏ đi vào, đáp ở trên gối lót hai chân cũng đi theo trừu súc đặn đá, cũng may giữa hai chân là đã lấp gối mềm , cọ xát cũng sẽ không thương đến chính mình, hai bàn chân da thịt trắng nõn kiều nộm như hai cục bột tinh tế rung động xem đến Âu Cẩn Nguyên tâm đều ngứa.

Nhưng bây giờ không phải lúc lo những chuyện này, ngón trỏ ở bên trong nhẹ nhàng đào khối cứng ở bên ngoài ra trước, sau đó nối tiếp là một ít mềm xốp hi liền đã có thể tự bài giải ra chờ đến hết hoàn toàn bài tịnh nàng với giúp hắn lau đi sau huyệt, ngày thường hắn cũng chỉ có thể ăn thức ăn thanh đạm nên đại tiện hương vị cũng không tính quá trọng. Nhưng nghe đến Lạc Nguyên Khải nơi này chính là xú vị gay mũi khó chịu "Niên Niên... mở máy lọc... không khí... cao một chút đi" trải qua một trận dày vò nhưng vậy hắn đã mệt đến nói không nên lời, rõ ràng xuất lực đều là Âu Cẩn Niên nhưng nằm liệt trên giường không thể động đậy Lạc Nguyên Khải vẫn là kiệt lực hoảng hốt đến lợi hại, mỗi một lần hô hấp đều mang theo rên rỉ thấp suyễn, tiểu Kiệt lại tiếp thêm một chậu nước ấm đến nàng mới nhẹ nhàng chà lau hạ thân sạch sẽ bao hảo tã giấy thay đổi quần áo cho hắn.

Nàng để tiểu Kiệt cho hắn xoay người, lại ở bên cạnh trong coi hắn, nàng lúc này cũng đã ra một thân mồ hôi, xoay người vào nhà vệ sinh tắm rửa sau đó gọi người chuẩn bị cơm tối, nàng buổi chiều cũng chưa ăn gì, hiện tại bụng cũng đói đến cồn cào, đãi nàng trở lại phòng ngủ đã gần một canh giờ sau, "Niên Niên" người nằm nghiêng trên giường nghe tiếng động nàng đi vào giọng rầu rĩ lên tiếng, Âu Cẩn Niên hiện tại vẫn còn đang tức giận nên không muốn đi phản ứng hắn, nàng ra hiệu tiểu Kiệt ra ngoài, mình đi đến bàn trang điểm chăm sóc da xong không nói lời nào đi đến một bê giường nằm xuống, Lạc Nguyên Khải đưa lưng về phía nàng nhưng hiện tại hắn cũng biết nàng đang sinh khí mình chỉ có thể giọng mềm nhu nhu tiếp tục gọi nàng "Niên Niên, giúp ta xoay người, ta muốn xem ngươi" "xem cái gì mà xem, ngươi không phải còn muốn giấu ta sao, hiện tại muốn xem ta cái gì?" nàng thật sự muốn phát một trận lửa lớn đem người này ra vừa đánh vừa mắng mới cảm thấy hài lòng, đã như vậy còn muốn dấu không để nàng biết, thân thể hắn làm sao có thể chịu đựng nỗi này đó tra tấn, nếu không phải nàng về kịp lúc phát hiện không biết hắn còn nghẹn đến lúc nào, nói là nói như vậy nhưng nàng đã nghe phía sau có tiếng khóc thút thít đè nén rên rỉ Âu Cẩn Niên lúc này nơi nào còn có nhẫn tâm, chỉ có thể xoay người đưa tay ôm người dựa tiến vào lòng ngực của mình "đây đây đây, xem đi xem đi, đừng khóc, đừng khóc" nàng thật không muốn đem người lộng khóc, đến lúc đó sặc khục, dẫn phát tim đập nhanh người đến chịu tội lại là hắn, nhưng đau lòng chết còn không phải nàng sao?.

Nam nhân lớn lên rất xinh đẹp, đuôi mắt hướng lên trên khẽ nhếch kiều mị phá lệ động lòng người, dù đã có một ít tế văn nhưng lúc này khóc đến hốc mắt hồng hồng con ngươi ướt dầm dề nước mắt, xem đến Âu Cẩn Niên đau lòng không thôi, hiện tại nàng cảm thấy lại nhịn một chút cũng không phải không được. Lạc Nguyên Khải tế bạch cổ đáp ở nàng trên tay, khóe miệng chảy xuống nước miếng dính đến trên cằm, nàng lấy qua bên cạnh khăn giấy giúp hắn lau đi, thân mình vì cảm xúc biến hoá đến bây giờ nàng ôm vào lòng vẫn còn run run, thật giống tiểu miêu nhi sợ bị người vứt bỏ "cũng không phải thật sự mặc kệ ngươi, làm gì khóc đến dữ dội như vậy?" nàng lúc này chỉ có thể hướng trên mông hắn chụp hai cái xem như hả giận, "còn không phải là ngươi làm ta khóc sao?" thật sự khóc đến cái mũi đều đỏ vẫn còn không quên lên án nàng "sợ ngươi sẽ thật không cần ta" nghe như vậy Âu Cẩn Niên thật sự bật cười, hôn đến trên mặt hắn một cái "đùa cái gì chứ?" người này, thật sự là không nỡ để hắn có một chút xíu không vui a "Nguyên Khải, chỉ lần này thôi, nếu có lần sau ta thật sự sẽ tức giận đấy" hai người nhìn nhau sau đó hắn như là bị uỷ khuất gật gật đầu "ân~, Niên Niên xin lỗi ta sẽ không lại như vậy" như một thói quen hắn vùi vùi mặt vào ngực của nàng tìm chỗ ngủ quen thuộc. Người này thật không biết làm sao với hắn, vài hôm trước còn chỉnh nàng đến không thở nỗi, bây giờ lại ở đây khóc thúc thích sợ nàng mặc kệ hắn, nếu như nói nàng đối với Lạc Nguyên Khải không có cách nào vậy thì hắn ở trước mặt nàng chính là một bộ bán manh, ngạo kiều, hắn đã bị nàng nuông chiều đến vô pháp vô thiên chịu không nổi một tia uỷ khuất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro