3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, ngươi bắt đầu hoài nghi quyết định của mình. Người bán hàng nhanh chóng hoàn thành giao dịch, đưa ngươi một cái xe nhỏ để tiện cho việc mang Ác Ma kia về, nom gã có vẻ quá mức ân cần. Trong lúc chủ tiệm còn đang vì buôn bán lời một chút mà hoan hô nhảy nhót, thì người mua rất có khả năng sẽ không vui vì bị thiệt, chuyện bao giờ cũng thế.

Nhưng ngẫm lại thì ngươi thấy mình cũng không có gì phải lo lắng cả.

Xe hàng do chủ tiệm cung cấp cực kỳ có ích. Hai chân của Ác Ma bị dây xích bạc siết chặt dính đầy máu, tốc độ di chuyển của nó quả thực rất đáng lo ngại. Ngươi đẩy xe nhỏ trở về, trên đường gặp không ít tín đồ quen thuộc. Họ không chỉ giúp ngươi đẩy xe, còn đưa ngươi rất nhiều đồ ăn. Ngươi nói lời khách sáo mà một vị linh mục nên nói, cảm ơn bọn họ mấy câu.

"Không, hẳn là cám ơn Cha mới đúng!" Bọn họ thành khẩn nói, "Cha xứ đáng kính, nếu không có Cha blah blah, blah blah......"

Ngươi duy trì nụ cười tươi trên môi, câu được câu không nghe bọn họ cùng nhau bày tỏ cảm kích với ngươi, lâu lâu lại gật đầu một chút. Lúc ngươi đếm nhẩm đến phút thứ mười ba, vị tín đồ cuối cùng cũng rốt cuộc rời đi. Hôm nay kết thúc sớm hơn mọi khi, chắc bởi vì mấy vị đến để bày tỏ chút thành kính này cũng không thích đứng gần một con Ác Ma chảy máu đầm đìa, hôi thối bẩn thỉu mà nói chuyện với ngươi cho lắm. Vì điều này, ngươi quyết định ngày mai sẽ đi mua cho Ác Ma ít đồ hộp.

Đấy là nếu nó có thể sống đến ngày mai.

Ngươi thầm gọi nó là "177", bởi vì ngươi tốn 177 đồng bạc mua nó. 177 đồng bạc có thể mua một con trâu cứng cáp, có thể đổi cho giáo đường một đám đế nến bạc mới, có thể tránh khỏi Giáng Sinh chuẩn bị sơ sài. Thế nhưng ngươi lại dùng tiền để mua một Ác Ma nằm ngoài kế hoạch. Xin Chúa tha thứ cho ngươi. Hy vọng nó đáng giá.

Ngươi đẩy xe vào nhà, đẩy thẳng vào phòng tắm. Vết bánh xe để lại một vệt thật dài trên sàn nhà sạch sẽ của ngươi. Việc này khiến ngươi không vui lắm, nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn là để Ác Ma xuống tự mình đi. Chân Ác Ma giống người trưởng thành bình thường nhưng lại có thêm móng vuốt. Nửa chân trước của 177 là vuốt, nửa sau thì tương tự của người, nhưng nó không có gót chân nên hai chân nó trông có vẻ khó giữ thăng bằng. Ngươi muốn biết liệu lúc thứ này đi trên nền gạch có phát ra âm thanh giống của mấy cô gái đi giày cao gót hay không. Có lẽ ngươi sẽ thật sự để nó đi thử xung quanh. Nhưng đợi nó tắm rửa sạch sẽ đã.

177 vẫn mở mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ngươi đưa nó vào trong phòng tắm, để xe ở bên ngoài rồi tháo gông xiềng và gông cùm trên cổ, tay và trên đùi nó — mấy bộ phận này thật sự rất bẩn, không lấy xuống không có cách nào mà rửa cho sạch. Thân thể Ác Ma hơi thả lỏng chút. Ngươi chỉ cần nhìn thoáng qua dưới thân nó là biết chỉ dùng vòi sen rửa qua là không sạch được. Ngươi thở dài, cởi áo choàng ra để tránh bị nước hắt ướt.

Khi ngươi xoay người cất quần áo đi, tiếng xích sắt va vào nhau vang lên lục cục.

Ác Ma máu lai nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nhào lên tập kích, dùng xích sắt trên cánh tay nó siết chặt cổ của ngươi. Nó khỏe hơn vẻ bề ngoài, cơ bắp rắn chắc dán lên thân thể của ngươi, nhiệt độ truyền vào phía sau lưng ngươi. Ngươi lại muốn thở dài, bên trong áo choàng là sơ mi trắng, rất khó giặt.

Ngươi là linh mục. Ngươi từng xông pha trên chiến trường. Ngươi sẽ không đưa lưng về phía kẻ địch.

Nó vốn không xứng làm kẻ địch của ngươi.

177 nhẫn nại một lát, cắn răng chịu đựng một lát, cuối cùng vẫn phải kêu thảm mà buông tay ra, ngã xuống đất. Ngươi đã niệm Thánh ngôn thành tiếng từ sớm. Nó buông lỏng ngươi ra, ngươi lại trở tay bắt lấy nó. Ngươi giữ nó vài phút, bởi vì nó cần khắc sâu điểm này vào trí nhớ. Làn da của ngươi lúc niệm Thánh ngôn hơi hơi tỏa sáng, đối với tà ma tựa như bàn ủi.

Cổ tay nó trong tay ngươi phát ra mùi hôi khét, nó lại cắn răng không kêu, cũng không biết có bị gì không.

"Mi trốn không thoát, ta cũng sẽ không giết mi." Ngươi nói, "Đừng phí sức."

Nó thở phì phò, không thèm để ý tới ngươi nữa.

Ngươi buông tay ra, cởi bỏ hầu hết chỗ xích lộn xộn, chỉ để lại hai cái trên cổ và trên chân nó. Quần áo đã bị nhiễm bẩn, ngươi vẫn tiếp tục mặc. Ngươi đóng cửa phòng tắm lại, hy vọng nó có chút năng lực học tập, đừng lãng phí thời gian của ngươi nữa.

Kết quả không tồi, nó không tiếp tục làm phiền ngươi nữa.

Ngươi cầm vòi hoa sen, vặn đến mức lớn nhất rồi nhắm về phía 177. Cột nước mạnh phun về phía nó, khiến Ác Ma giật nảy mình. Miệng vết thương bị nước thô bạo đụng vào hẳn là có cảm giác không thua kém gì bị roi quất lắm. Nó né một chút, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra được tránh cũng không thể tránh. Ngươi thấy nó vùi đầu chôn xuống, trán chạm gạch, hệt mèo hoang trong cơn mưa bão, nằm gục trong bồn tắm.

Vết bẩn tan theo dòng nước, chảy theo đường cống. Vảy máu bị rửa trôi, một ít phía dưới bắt đầu chảy máu. Huyết mạch Ác Ma của 177 thật sự rất loãng, gọi là bên trong có một chút, ngươi nghĩ, nếu không trên người nó cũng sẽ không có nhiều sẹo cũ như vậy.

Ngươi thô lỗ rửa sạch máu bẩn trên người nó rồi tắt vòi hoa sen, để nó quỳ ngồi bên cạnh bồn tắm lớn. 177 làm theo, ngươi cho nó ít dầu gội, xoa nắn mái tóc ngắn ngủi của nó. Chỉ cần xả ba bốn lần là tóc đã hết bết dính rồi. Đến lần xả thứ năm, ngươi mới nhận ra kia không phải do máu nhuộm đỏ, màu tóc nó vốn chính là màu đỏ sậm, giống vết máu khô cằn.

Ngươi để 177 bò vào bồn tắm lớn, bắt đầu dùng sữa tắm rửa sạch thân thể nó. Ngươi lau bong bóng trên ngực nó đi, xoa nắn bụng nó và vòng eo, lơ đãng tự hỏi liệu nó có mở miệng yêu cầu để tự nó làm hay không. 177 lại không nói lời nào, chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước chảy vào mắt.

Điều này khiến ngươi không khỏi nhớ đến chú chó hoang bị mù được nhà thờ giải cứu vào mùa đông năm ngoái. Nó cũng rất lớn, rất bẩn. Ký sinh trùng làm toàn thân nó loang lổ vết máu, khiến ngươi tốn rất nhiều thời gian mới rửa sạch được. Con chó kia có chút sợ ngươi, nhưng lại sẽ thật cẩn thận liếm tay ngươi. Dù sao thì ngươi cũng là người chữa trị cho nó, cho nó đồ ăn đầy đủ, và chỗ ở sạch sẽ. Ngươi chăm sóc nó từng li từng tí. Hành vi cử chỉ của người không thể xoi mói, bất kể bản thân ngươi nghĩ gì.

Nhưng nó vẫn chết vào mùa xuân năm nay. Có lẽ là do nhiễm trùng. Lúc nó được cứu trợ thì cũng đã quá muộn.

Ngươi thôi suy nghĩ vẩn vơ, chợt nhận ra tay mình đặt trên lưng 177 lưu luyến không rời. Chỗ đó vạm vỡ mà cân xứng, bắp thịt chồng chất hai bên cột sống. Ngón tay ngươi có thể theo vị trí trung gian của xương bả vai trượt một đường đến xương cụt. Nơi đó có cái gì nho nhỏ nổi lên, hình như là cái đuôi bị đứt. Chạm vào nó có một cảm giác ấm áp lại mạnh mẽ, giống như một con thú bị cạo lông, dòng máu cách một lớp da chảy xuôi dưới lòng bàn tay của ngươi. Tay ngươi trên tấm lưng rộng lớn kia có vẻ mảnh mai, nhợt nhạt. Sự tương phản này thật kỳ diệu, giống như sợi dây cương mảnh khảnh đang buộc lại một con cự thú.

Dẫu là vậy, sinh linh to lớn này lại hoàn toàn tùy theo ý ngươi. Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì với nó.

Tay ngươi một lần nữa về lại trên lưng 177, một lần này không phải vuốt ve nhẹ nhàng, mà là ấn xuống. 177 quỳ ngồi bên trong bồn tắm bỗng bị đẩy lảo đảo, rồi nó hiểu ý tứ của người, gục xuống bên trong bồn tắm.

Ngươi chuyển vòi hoa sen đến giữa hai chân nó. Phần gốc đùi của nó có rất nhiều vết bầm tím và vết trầy xước, thậm chí còn có dấu răng. Mấy dấu vết này hiện tại đã nhạt, nhưng lúc trước chắc hẳn rất thảm thiết. Ngươi nghĩ Ác Ma này khả năng cao là được gửi về từ trên chiến trường. Chỉ có các binh lính chiến đấu với Ác Ma mới sẽ bụng đói ăn quàng lại còn tràn ngập lửa giận như vậy.

Lúc ngươi rửa đến sau lưng nó, cơ thể 177 liền căng thẳng. Cơ thịt của nó chuyển động một cách tương đối mê người. Hạ thể nó có vết thương sắp khép lại lại bị xé rách, cũng không có gì ngạc nhiên. Vòng cơ kia là vì sử dụng quá độ, mềm mại mà thuận theo, hai ngón tay cắm vào cũng không cần cố sức. Ngón giữa và ngón trỏ của ngươi cắm vào tràng đạo của nó, kéo tách ra, để dòng nước có thể mang theo chất dịch đục màu bên trong ra. Lực cản mỏng manh dừng ở trên ngón tay ngươi, lỗ nhỏ của 177 yếu ớt mà phản kháng. Cái loại co rút theo bản năng này chẳng thể ngăn được gì trừ việc tự nó đem đau đớn đến cho chính mình.

Ngươi đoán nơi đó hẳn đã từng có nhiều hơn một dương vật ra vào, nghĩa là nhiều hơn một dương vật cùng một lúc. Cũng có khả năng nơi đó không chỉ bị bộ phận sinh dục con người cắm vào. Hơn mười năm trước, biên chế trộn Thú Nhân cùng với người trong quân đội đã tương đối phổ biến. 177 bị dùng thật sự tàn bạo. Hạ bộ còn càng sức cùng lực kiệt hơn so với cơ thể của nó, giống một cô gái đèn đỏ bị chơi hỏng.

"Không khác mới là mấy!" Ngươi mỉa mai nhớ tới lời của người bán hàng nói. Có lẽ tới buổi sáng ngày mai, nó thật sự sẽ khôi phục nguyên trạng, ưu điểm của Ác Ma chính là ở chỗ này.

Sau đó, ngươi sờ thấy cái gì đấy.

Ngón tay ngươi ngày càng xâm nhập sâu hơn, mãi cho đến khi 177 không khống chế được trốn về phía trước. Ngươi niết eo nó cảnh cáo, nỗ lực cố định nó lại, ngón tay hướng chỗ sâu nhất, rốt cuộc bắt được thứ kia. 'Cạch!' dị vật kia rơi ra, 'cạch!' rơi xuống đáy bồn tắm lớn, mang theo không ít máu cùng với tinh dịch đậm sệt. Ngươi cầm lấy xem một lúc lâu mới xác định đó là một cái nắp chai.

Hai mặt nắp đều nhẵn thín, vòng quanh còn có một vòng răng kim loại, nhìn như một mặt trời nhỏ. Đây là nắp một loại bia rẻ nào đó. Ngươi nhớ rõ trước kia binh lính đều thích mua loại này, hiện tại nó cũng không thay đổi mấy.

Bọn họ bao giờ cũng là như vậy, ngươi nghĩ, lại cảm thấy có chút bất mãn giống như lúc nhìn thấy trên cái ghế dài công cộng kia phủ đầy dấu chân. Ngươi là người thu dọn, sửa chữa lại cánh cửa bị đạp hỏng, lau sạch sẽ băng ghế dài công cộng, may khâu búp bê — có mấy nhà gia cảnh tốt hay gửi ít đồ chơi cũ cho viện phúc lợi, cho rằng chúng nó sẽ được yêu thương, trân trọng, may thay bọn họ sẽ không thật sự đến viện phúc lợi xem. Những người lính đã ra sức chiến đấu, đẫm máu vì nhân gian, cũng dùng lực đá văng cửa, đập nát nhà ở người chạy nạn để lại, uống say cười ha hả. Những đứa trẻ chịu cảnh tang quyến hoặc bị vứt bỏ mà họ thấy được thì mang theo hoặc không thì nhìn rồi cũng mặc kệ tóm lấy con búp bê dập đầu xuống đất, xé nát nó như cách người lớn hoặc Ác Ma đã từng làm với chúng.

Phần lớn họ đều không phải là người xấu, thế nhưng cái gì đã là của chung, miễn phí thì sẽ không bao giờ được đối xử tử tế. Ngươi thay kính mới cho cái cửa sổ bị đập nát, ngươi nhét bông vào búp bê và ngươi dành ra gần một tiếng để lấy ra năm cái nắp chai từ trong cơ thể 177. Chúng bị đẩy vào sâu trong tràng đạo và mắc kẹt ở chỗ đó, rất khó lấy ra.

Hiện tại ngươi đã biết vì sao 177 không thể nào đi lại bình thường, không chỉ bởi vì vết thương trên đùi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro