BA MƯƠI BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóc con kia cũng không phải là tiểu thụ tinh, nếu không thì tại sao lại tự hái quả của cây mình để ăn a? Vương Nhất Bác nhìn thấy nhóc con trên cây mỗi việc hái quả cũng có thể chuyên tâm như thế, ngay cả khi tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn cũng không để ý, bất giác có chút buồn cười. Nhìn trái phải, không phát hiện ra có công cụ gì, cũng không hiểu tại sao nhóc con có thể trèo lên cây lệ chi lớn như vậy.

Năm đó Vương Nhất Bác còn nhỏ, cũng rất nghịch ngợm, vì vậy xấu tính đến gần, hô to một tiếng: "Này!"

Nhóc con trên cây hoảng sợ, một cước giẫm vào khoảng không liền ngã xuống dưới, Vương Nhất Bác cũng hoảng sợ, thân thủ đỡ lấy người.

Lọt vào trong lòng mình là một khối thân hình nhẹ nhàng. Đây là cảm giác đầu tiên của Vương Nhất Bác. Sau đó hắn mới nhìn rõ diện mạo của nhóc con trong lòng, mi thanh mục tú, hai gò má vì phơi nắng mà đỏ bừng. Cho đến tận khi nhóc con mở mắt ra, hắn mới phát hiện được đôi mắt hạnh xinh đẹp, hai con ngươi giống như ngọc lưu ly phiên bang tiến cống, sáng ngời trong suốt, còn mang theo ánh mắt kinh hách khiến kẻ khác tâm sinh thương tiếc. Chỉ liếc mắt một cái đã làm cho Vương Nhất Bác hoàn toàn say đắm vào trong đó.

Nhóc con trong lòng dù bộ dạng kinh diễm, nhưng dù sao cũng là nam hài, tuổi lại quá nhỏ, tự nhiên không có khả năng làm phế phi, không phải phế phi, đương nhiên là làm thị đồng. Chỉ là thị đồng ưa nhìn như vậy, e là phải bị tranh cướp mới phải, sao lại có thể bị biếm đến loại địa phương như lãnh cung như thế này?

Vương Nhất Bác muốn hỏi nhóc con ở cung nào, là thị đồng của ai, có phải là bị người ta khi dễ? Nếu không như thế nào lại bị biếm đếm nơi này? Nhóc con kia liền xoay người tránh khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, hắn không muốn làm nhóc con bị thương liền thả xuống, nào ngờ nhóc con lại trốn mất. Vương Nhất Bác quen ra lệnh, liền hô: "Này! Đứng lại!" Đứa nhỏ kia ngừng một chút, chậm rãi quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt phòng bị sợ hãi mà nhìn hắn, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy đáng yêu.

Sau đó nhóc con đi lại, cầm túm lệ chi mà trong lúc ngã từ trên cây xuống cũng chưa từng buông ra kia, chia cho hắn một nửa, rồi không quay đầu lại mà chạy mất.

Vương Nhất Bác nhìn quả lệ chi trong tay, vừa bực mình vừa buồn cười, sau khi bóc vỏ ăn một quả, chỉ cảm thấy chua đến run cả răng, cũng không biết là nhóc con kia cho hắn ăn lệ chi, đến tột cùng là báo ân hay là báo thù đây?

Sau đó, chuyện Vương Nhất Bác trốn học bị phát hiện, đành ngoan ngoãn một thời gian, cho đến ba tháng sau mới nhớ ra đứa nhỏ gặp ngày đó, lúc này mới phái người đến tìm.

Tuy rằng hiện giờ người trong lòng của hắn là người khiến hắn vừa hận vừa yêu – Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác vẫn thương Tiêu Ninh, thương những mười năm, lại như thế nào đột nhiên mà không thương nữa đây?

"Vậy vì sao biểu ca… cùng ca ca…"

"Tiêu Ninh, biểu ca vẫn thích ngươi, chỉ là… thích cùng yêu chung quy… không giống nhau".

"Vậy vì sao lại là ca ca? Không phải biểu ca vẫn chán ghét huynh ấy hay sao?"

"Đúng vậy, đến bây giờ vẫn thường bị Tiêu Chiến làm cho tức gần chết", nghĩ đến cặp mắt hạnh xinh đẹp mà quật cường kia, trong nụ cười của Vương Nhất Bác có nhè nhẹ chua xót, nhưng Tiêu Ninh lại nhìn ra được trong lòng hắn đang tràn đầy vui mừng, giống như mỗi lần bản thân làm nũng, hắn bất đắc dĩ lại sủng nịnh…

"Nhưng… nếu như một ngày nào đó Tiêu Ninh thích một người, ngươi sẽ hiểu, cảm giác khi gặp người ấy, là hoàn toàn không giống". Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Ninh quay lưng đi, hít thở một cái, đột nhiên đè thấp âm thanh: "… Như vậy hiện tại biểu ca có thể phân biệt được ta và ca ca không?" Ngữ khí đã không hề mềm mỏng.

"…" trong nháy mắt Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên, lúc này mới khẳng định nói: "Có thể!" hắn có thể chắc chắn, mặc dù hai người không nói không cười, mặc dù ăn mặc giống nhau, hắn cũng có thể phân biệt được bọn họ.

"Thật sao…" Tiêu Ninh vẫn quay lưng về phía Vương Nhất Bác, ngữ điệu lại càng giống Tiêu Chiến: "Có một thời gian biểu ca chẳng phải vì đương hoan mà bận tối tăm mặt mũi sao?"

"…Tiêu Ninh"

"Còn có tàn đảng của tiền triều, biểu ca cũng thật đau đầu đi?" khi Tiêu Ninh nói những lời này, ngữ điệu nhẹ nhàng mà châm chọc đó đã hoàn toàn giống Tiêu Chiến.

"Ngươi đã làm gì!" Vương Nhất Bác không ngu ngốc, biết Tiêu Ninh nhất định là đã biết chuyện gì thì mới nhắc đến vẫn đề này.

"Tiêu Ninh tặng biểu ca đại lễ hạng nhất" nói xong chậm rãi xoay người, ánh mắt xinh đẹp mà quật cường kia, vẻ mặt đoan chính lại oán độc… không khác gì Tiêu Chiến.

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì?!" cuối cùng Vương Nhất Bác cũng bùng nổ, trong ngực như là bị nắm lấy gắt gao, phân không rõ là tức giận hay lo lắng.

"Tàn đảng tiền triều một mạch tấn công vào kinh thành, bốn phương tám hướng. Theo như hộ vệ quân trong kinh thì ước chừng chỉ có thể cầm cự ba ngày".

Tiêu Ninh nói xong, bên môi gợi lên một nụ cười âm độc: "Sáng nay, ta biết được căn cứ chính xác của đầu sỏ buôn bán đương hoan, hiện nay Lâm phó quan hẳn là mang theo quân bao vây chỗ ở của đầu sỏ… Không! Bên kia ngoài ý muốn không hề phòng bị, hiện nay nói không chừng đầu người đã rơi xuống đất".

Đông! Một tiếng, bao nặng trịch trong tay Vương Nhất Bác rơi xuống đất, bóng người đã lao ra khỏi biệt cung.

"Thiên Lý!"

"Biểu ca hiện tại đi cũng vô ích! Nếu Tào Ẩn Bạch chưa mang người đi, thì Lâm phó quan cũng đã chém đầu người đó, sẽ không chờ huynh đến!". Tiêu Ninh cũng xông ra ngoài theo.

Vương Nhất Bác như không nghe thấy, một phen giữ yên ngựa, một bên xoay người lên ngựa không hề ngừng lại, thân thủ cực nhanh.

"Thánh thượng còn đang ở kinh thành chờ huynh đến cứu, chỉ cần huynh đi ngôi vị hoàng đế liền ở trong tay biểu ca!". Tiêu Ninh không chút nào giữ gìn nữa mà rống to lên, cuối cùng, trong gió chỉ còn loáng thoáng dư âm nức nở.

Một bên là giang sơn đoạt được dễ như trở bàn tay, một bên là người mình thương nhưng lại không thương mình, chỉ cần có chút lý trí liền biết nên chọn bên nào đi? Nhưng mà giờ phút này Vương Nhất Bác lại một mình một ngựa chạy như điên.

"Nàng tựa như sợi dây dẫn dắt thất tình lục dục của ta, chỉ cần nàng động một chút, lòng ta sẽ liền đi theo…"

Hóa ra chính là như vậy.

Hỗn loạn trong lòng không thể nói lên lời, trong đời lần đầu tiên nếm được tư vị run rẩy như thế. Vương Nhất Bác rốt cuộc không thể nào bảo trì bình tĩnh, một lòng thầm nghĩ muốn ngay lập tức chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến, mà giờ này hiện lên không chỉ là gương mặt của Tiêu Chiến, mà còn là bản tấu chương ngày ấy, phía trên tấu có một chữ màu đỏ tươi…

"Sát!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro