BA MƯƠI HAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn chưa đến mùa hè mà trời đã nóng kinh người, chỗ bị nắng chiếu vào rát như là bị lửa đốt. Chịu ảnh hưởng của thời tiết năm nay, thực vật cũng sinh trưởng cực nhanh, như muốn bứt ra khỏi lồng giam vô hình nào đó, liều mạng mà mọc lên.

Vương Nhất Bác một thân tiễn y (y phục bắn cung), cưỡi khoái mã chạy qua đường núi, cây cối hai bên bị gió thổi rung động, chim kêu vượn hót rất vui tai, nhưng hắn lại không có tâm tình thưởng thức, chuyên tâm vội vàng đi đường, trong lòng chỉ muốn trở về Đông cung nhanh một chút, cho dù là một khắc cũng tốt.

Vừa đến cửa thành, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy một thân ảnh bạch y đứng dưới gốc cây phía xa xa, cũng không biết là đã đứng đó bao lâu. Vương Nhất Bác kéo ngựa dừng lại, nói: "Tiêu Ninh, trời nắng như vậy sao lại đứng ở đây?" tiếp theo quay đầu nhìn thị nữ đứng ở phía sau Tiêu Ninh, trong mắt mang theo trách cứ rõ ràng.

"Không liên quan đến bọn họ, là ta nằng nặc ở chỗ này chờ biểu ca" Tiêu Ninh nói. Không biết có phải là vì đứng dưới tán cây bị bóng râm che khuất hay không mà biểu tình có chút mơ hồ.

Trong nụ cười nhẹ của Vương Nhất Bác có bất đắc dĩ cùng sủng nịnh, bộ dáng không còn cách nào khác: "Được rồi, biểu ca biết ngươi đến đón ta, trong lòng cũng đã thực hưởng thụ, mau trở về đi. Ngươi phơi nắng như thế này, không cẩn thận lại bệnh mất".

"Tiêu Ninh có chuyện muốn nói cùng biểu ca". Ngữ điệu của Tiêu Ninh thản nhiên.

"Hảo, lát nữa biểu ca đến tìm ngươi".

Tiêu Ninh lắc đầu: "Ta muốn nói bây giờ".

Tiêu Ninh rất ít khi tùy hứng như vậy, nhưng Vương Nhất Bác nuông chiều, cũng liền theo ý Tiêu Ninh: "Được, đến Ninh Phược cung".

"Không, đến chỗ biểu ca đi". Tiêu Ninh nói.

Nhớ đến chuyện Thiên cung mà mình đang ở trái ngược hướng với Chiến Nguyệt cung, trong nháy mắt Vương Nhất Bác có chút do dự, nhưng không bao lâu liền nói: "Cũng được" nói xong giục ngựa.

Tiêu Ninh lại hô: "Biểu ca!"

"Làm sao vậy?"

Tiêu Ninh đi ra khỏi bóng cây, đứng ở bên cạnh Thiên Lý, ngửa đầu lên nhìn Vương Nhất Bác nói: "Ta muốn biểu ca mang ta đi".

Vương Nhất Bác cười Tiêu Ninh: "Đứa ngốc, hôm nay nắng như vậy, cưỡi ngựa lại mệt, ngồi nhuyễn kiệu không phải tốt hơn sao?"

Nhìn chăm chú một lát, Tiêu Ninh nhướng mi, nói: "Bởi vì Thiên Lý ngoài biểu ca ra không cho ai cưỡi sao?" thần thái quật cường kia thế nhưng lại có vài phần tương tự như Tiêu Chiến.

Ban đầu Vương Nhất Bác chỉ thấy có chút quái dị, hiện tại thấy Tiêu Ninh như vậy liền rùng mình, một lát sau mới nói: "Ừ" Còn nghĩ rằng Tiêu Ninh sẽ như mọi khi, quấn quít lấy hắn không bỏ qua, giống như làm nũng vậy, nào ngờ Tiêu Ninh lại chỉ thâm trầm nhìn hắn một cái, xoay người liền ngồi lên nhuyễn kiệu.

Vương Nhất Bác đang vội, nhưng mà nhuyễn kiệu của Tiêu Ninh lại đi thong thả. Trong lòng Vương Nhất Bác có vài phần vội vàng xao động, nhưng giáo dưỡng từ thuở nhỏ làm hắn vẫn duy trì được vẻ điềm tĩnh trên mặt. Hai người một trước một sau đi vào Thiên cung, Vương Nhất Bác đi trước, đứng một bên chờ Tiêu Ninh, Tiêu Ninh cho các cung nhân lui xuống, thấy Vương Nhất Bác đứng liền nói: "Biểu ca ngồi đi". Nói xong tự rót trà, vô cùng ngoan ngoãn.

"Không cần, biểu ca có việc".

Hết lần này đến lần khác ăn phải đinh mềm, Tiêu Ninh mím môi. Trước đây Vương Nhất Bác chưa bao giờ coi chuyện gì quan trọng hơn Tiêu Ninh, mà nay ngay cả ghế cũng không buồn ngồi một chút, bất giác Tiêu Ninh sẵng giọng: "Biểu ca vội vã muốn tới chỗ ca ca sao?"

"...Tiêu Ninh". Vương Nhất Bác nhìn ra Tiêu Ninh đang giận, nghĩ rằng chuyện này dù sao cũng phải giải thích rõ ràng, hơn nữa Chiến Nguyệt cung cũng không dời đi đâu được, liền nói: "Thực ra mấy ngày nay biểu ca có chuyện muốn nói với ngươi". Không đợi Tiêu Ninh trả lời liền nói tiếp: "Chuyện của ta cùng Tiêu Chiến, ngươi cũng biết... đôi ta là như thế".

Tiêu Ninh bởi vì chữ "đôi ta" kia của Vương Nhất Bác mà đỏ mắt, đồng tử luôn long lanh giờ ngập hơi nước: "Tiêu Chiến huynh ấy sẽ không thích biểu ca".

"... Ta biết".

"Ta thích biểu ca".

Tiêu Ninh nhìn Vương Nhất Bác, khuôn mặt thanh tú mà đoan chính thanh nhã, đôi mắt rưng rưng điềm đạm đáng yêu làm người ta phải thương tiếc. Nhưng trong lòng Vương Nhất Bác lại có vài phần kinh ngạc, nếu là nghe được câu này sớm vài tháng, chính hắn nói không chừng sẽ vui vẻ mà bay lên mây, nhưng hiện nay nghe lời nói giống như huynh trưởng nghe thấy ấu đệ yêu thương làm nũng vậy, chỉ thấy đáng yêu mà chẳng có chút động tâm nào.

"Ta cũng thích Tiêu Ninh".

"Vậy vì sao biểu ca..."

"Tiêu Ninh". Vương Nhất Bác đi qua, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Ninh lên, nhẹ nhàng vỗ về, giống như trấn an một con thú nhỏ bất an.

"Biểu ca luôn luôn thích ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy được ngươi hảo đáng yêu".

Cho đến hôm nay Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Ninh. Năm đó hắn ở trong cung, giả vờ bệnh để trốn giờ học của thái phó, thay y phục của thái giám để trốn đi, hướng lãnh cung mà chuồn ra chơi. Lãnh cung là chỗ cực kỳ quạnh quẽ, thực vật quí giá thì không có, nhưng hoa cỏ dại thì lại mọc đầy kim điêu ngọc thế tìm không ra, tàn chuyên phá ngói lại không ít, tóm lại là nơi hoang vu, nghèo nàn, đổ nát. Mà trong đó chuyện ngạc nhiên nhất, đó là lãnh cung thế nhưng lại có một cây lệ chi cao đến mười thước.

Tại sao trong hoàng thành lại có cây lệ chi, ai cũng không thể giải thích. Có người nói là do hậu phi tiền triều bị biếm vào lãnh cung trồng, cũng có người nói là cao nhân chỉ điểm, nhưng tóm lại nghe nói vẫn chỉ là nghe nói, cây lệ chi này rất lạ, chỗ mọc cũng lạ lùng.

Bên trong hoàng thành có rất nhiều lời đồn đại, trong lãnh cung lại còn nhiều hơn nữa, về cây lệ chi kỳ quái này còn có rất nhiều câu chuyện gán ghép một cách miễn cưỡng. Mỗi người đều nói cây này u tà thật sự, đừng nói là ăn quả của nó, ngay cả đến gần thôi cũng không chịu được, kết quả của những người hái quả bẻ cành đó là điên điên dại dại. Mỗi khi mùa hạ đến, cây lệ chi kia một màu xanh rực rỡ, trong lãnh cung lại càng quỷ dị.

Ngày ấy Vương Nhất Bác ngoài ý muốn mà ghé qua, xa xa nhìn thấy một đạo thân ảnh màu xám, vóc dáng nhỏ bé xinh xắn, màu da trắng nõn như tuyết, tóc đen dài như mực, Vương Nhất Bác vừa nhìn còn tưởng rằng đó là tiểu thụ tinh của cây lệ chi, nếu không trong lãnh cung như thế nào lại có tiểu hài nhi? Nhưng lúc đó hắn cũng đã rất gan dạ, không hề có cảm giác sợ hãi, nhón chân đến gần.

Đến gần hơn, mới thấy nhóc con trên cây đang kiễng chân, bàn tay nho nhỏ cố rướn ra phía trước, muốn hái mấy quả ở phía xa xa, bộ dáng như một chú sóc nhỏ tham ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro