BA MƯƠI MỐT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, Tiêu Chiến hai ngày mới có thể xuống giường. Thực ra thì Vương Nhất Bác đối xử với y rất cẩn thận, tuy nói là cưỡng ép, nhưng cũng không khiến cho y phải nếm đau khổ, chỉ là thân thể của y… Tào Ẩn Bạch từng nói qua, thân thể của y đã không thể trải qua hành vi kích động, khi đối mặt với Vương Nhất Bác cái gì có thể tránh thì tránh, không tránh được thì làm qua loa cho xong. Ngày ấy quay về từ bãi săn, hắn lộng y hơn một canh giờ, đem người lộng ngất, cũng không thèm nói một câu mềm mỏng. Sau đó, hai ngày nay cũng không thấy bóng người.

Hắn… rốt cuộc không diễn nổi nữa sao?

Tiêu Chiến cảm thấy chính mình sớm đã chán ghét vở diễn nhu tình này, nhưng mà khi Vương Nhất Bác thực sự từ bỏ, trong ngực y lại như mở ra một cái động, trống rỗng, không nỡ…

"Ca, huynh có đang nghe ta nói không?" thấy vẻ mặt Tiêu Chiến như đi vào cõi hư ảo, Tiêu Ninh sẵng giọng hỏi.

"Đang nghe đây". Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, cười với bào đệ, trong nụ cười tản mát có chút dung túng, nói: "ngươi nói tiếp đi".

"Ta kể với hoàng gia gia về hệ thống tiêu thủy huynh mới bố trí, hoàng gia gia khen huynh thông minh, nói là lúc sau khi mà hệ thống tiêu thủy ở kinh thành phải tu sửa thì nhất định để cho huynh làm tổng chỉ huy!".

Tiêu Ninh cao hứng phấn chấn nói chuyện ở kinh thành, Tiêu Chiến nghe xong cũng không để trong lòng, chỉ cười nói: "Đứa ngốc, hoàng gia gia chỉ là dỗ ngươi cao hứng thôi! Thủ hạ trong kinh của hoàng gia gia nhiều như thế, lý nào lại cho ta làm thật a!".

Tiêu Ninh nghe xong bĩu môi la hét: "Hoàng gia gia là nói thật đó!" thẳng đến khi Tiêu Chiến tươi cười lấy lòng mới chịu bỏ qua.

Lúc sau Tiêu Ninh lệnh cho người bưng lên một khay bảo vật, mỗi đồ vật đều có đôi có cặp, Tiêu Ninh cầm hai Ban Chỉ (nhẫn) chạm vàng ngọc, đưa cho Tiêu Chiến một cái: "Ban chỉ này rất quý đó, là của hoàng gia gia đeo trên tay lấy xuống, vốn ta không nhận, hoàng gia gia nói ta không cần khách khí, ta nói 'Tiêu Ninh không nhận không phải vì khách khí mà là vì Tiêu Ninh cùng Tiêu Chiến là một, Tiêu Ninh có gì thì Tiêu Chiến cũng phải có một phần. Ban chỉ này quý giá như thế, trên đời sợ rằng không thể tìm được cái thứ hai, cho nên Tiêu Ninh không nhận' hoàng gia gia nghe xong khen ta hiểu lễ nghĩa, hai, ba ngày sau cho người gọi ta đến, đưa ra hai ban chỉ giống hệt nhau". Nói xong kéo tay Tiêu Chiến qua, đem ban chỉ đeo vào ngón tay cái của y, sau đó tự đeo lên tay mình một chiếc.

Tiêu Chiến nghe xong chưa nói gì, nhưng trong lòng thực hưởng thụ, không phải vì ban chỉ trân quý trên tay, mà là vì câu nói "Tiêu Chiến và Tiêu Ninh là một, Tiêu Ninh có gì thì Tiêu Chiến cũng phải có một phần", cũng chỉ vì phần tâm ý này mà ngọt ngào dâng lên trong lòng khiến người ta một trận mềm yếu.

Lúc sau Tiêu Ninh lại đưa ra từng đôi bảo vật, cái là do hoàng đế tặng, cái là Lan phi tặng, là ban thưởng cho Tiêu Ninh, có một vài cái Tiêu Ninh nói là cho Tiêu Chiến, nhưng bất kể là ban cho Tiêu Chiến hay cho Tiêu Ninh thì đều có hai chiếc giống nhau. Tiêu Ninh một cái, Tiêu Chiến một cái, y chẳng chút nào chú ý đến bảo vật mà chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Ninh cười.

Người trước mắt này chính là song sinh bào đệ của y, có cùng dòng máu với y, cùng dung mạo, nhưng lại không giống với y!

Ấm áp như vậy, thuần khiết thiện lương như vậy, khoan dung hào phóng như vậy… chỉ cần nhìn Tiêu Ninh, liền cảm thấy cuộc đời mình đáng giá… là đáng giá… chỉ là y còn lòng tham, muốn làm một chuyện… nếu không… sẽ thực không cam tâm! Đáy lòng Tiêu Chiến âm thầm nghĩ.

Tâm của người ta có phải luôn tham lam như vậy không? Hôm qua hôm nay, liền nghĩ nhiều hơn, hôm nay ngày mai, lại muốn cầu gì? Chỉ là… ngày mai, y có thể có ngày mai sao?

"Lại nghĩ cái gì thế?" thấy Tiêu Chiến không để ý, Tiêu Ninh bất mãn sẵng giọng: "Chúng ta cách xa lâu như thế, ngay cả theo ta một ngày cũng khiến huynh khó chịu như vậy sao?". Nói ra thì người hiểu Tiêu Ninh nhất trên đời này chính là Tiêu Chiến, y biết Tiêu Ninh không phải là tức giận, mà chỉ đang làm nũng, hiện tại không có người ngoài bên cạnh, y liền lấy tay sờ sờ đầu của Tiêu Ninh.

"Phải phải, là ta không tốt, ngươi nói cái gì đều nghe theo ngươi, được chưa?".

Từ mấy năm trước Tiêu Ninh đã bắt đầu không cho Tiêu Chiến sờ đầu mình như trẻ lên ba nữa, vốn tưởng rằng Tiêu Ninh sẽ né tránh, nhưng không ngờ lại ngồi ngoan ngoãn, nói: "huynh nói thật sao?"

Tiêu Chiến thấy Tiêu Ninh như vậy, buồn cười hỏi: "Làm sao thế?"

Tương phản với đôi mắt quật cường xinh đẹp của Tiêu Chiến, Tiêu Ninh có đôi mắt long lanh, thanh linh xinh đẹp khiến người khác nhìn vào phải tự xấu hổ. Mà lúc này, đôi đồng tử trong suốt tinh khiết như ngọc lưu ly do ngoại phiên tiến cống ấy đang nhìn vào người Tiêu Chiến, ngữ điệu mềm mại ôn hòa chỉ riêng Tiêu Ninh có, đang vây quanh y: "Ca! huynh nhường cho ta đi".

Những lời này của Tiêu Ninh không đầu không đuôi, nhưng Tiêu Chiến sao có thể không hiểu…

Y vốn nghĩ, nếu Tiêu Ninh không thấy sự tình ngày ấy thì có phải tốt biết bao nhiêu không? Nhưng một khi chuyện đã xảy ra, ngươi không thể che mắt, bịt lỗ tai, giả bộ như chưa từng xảy ra là có thể qua khỏi. Có lẽ lúc này Tiêu Chiến hy vọng Tiêu Ninh có thể lõi đời một chút, nếu đủ lõi đời, có thể sẽ đem những chuyện chứng kiến được ngày đó làm bộ như không biết.

Nhưng mà nếu thật sự là như vậy, Tiêu Ninh cũng sẽ không phải là Tiêu Ninh mà y một đời che chở cẩn thận.

"Ca, ta yêu Vương Nhất Bác". Tiêu Ninh nói tiếp: "Chúng ta được sinh ra cùng một nơi, chia sẻ với nhau tất cả, ta nguyện ý đem chia cho huynh tất cả những gì ta có. Nhưng mà huynh có biết không, trong cuộc đời người ta luôn luôn có một, hai việc mà không thể chia sẻ được, tình cảm là một trong số đó".

Những điều Tiêu Ninh nói khác xa so với những gì Tiêu Chiến dự đoán. Tiêu Chiến nghe xong, đột nhiên một trận chóng mặt hoa mắt ập đến, da đầu run lên, hai mắt biến thành màu đen, hai lỗ tai ù lên, máu toàn thân như dồn hết lên não, đầu trướng đau muốn nổ tung.

Tiêu Ninh cắn môi dưới, má hơi đỏ, nhìn giống như đóa đào nhỏ mới nở: "Biểu ca… hắn thích ta. Thực ra ta đã biết từ hai, ba năm trước đây, chỉ là ta có chút sợ hãi, cho nên ta giả vờ không biết. Thế nhưng tách ra mấy ngày, ta cũng nghĩ thật lâu, cảm thấy… nếu là biểu ca, ta hẳn là cũng có thể… có thể…"

Từng tiếng từng tiếng Tiêu Ninh thốt ra, sự không thích hợp của Tiêu Chiến cũng tích lũy dần. Người này là Tiêu Ninh, là Tiêu Ninh mà y luôn luôn che chở…

"Tóm lại, huynh nhường cho ta đi! Không phải huynh luôn nhường nhịn ta sao?".

Đúng vậy! Từ trước đến giờ ta luôn cho đệ, nhưng việc này không phải là cho hay không cho, bởi vì bấy lâu nay hắn chưa từng thuộc về ta… chưa từng… Tiêu Chiến muốn tự giễu nói những điều này, nhưng toàn thân khí huyết cuồn cuộn, chỉ là giả bộ không sao trước mặt Tiêu Ninh đã khiến y mất toàn bộ khí lực.

Không được! Tuyệt đối không thể trước mặt Tiêu Ninh mà… Tiêu Chiến nghĩ, cắn răng đứng lên. Đây không phải là lần đầu tiên, tuy rằng tình huống lần này nghiêm trọng hơn, nhưng y có thể chống chịu nhiều lần như thế, lần này nhất định là cũng có thể… nhất định có thể!

Thấy Tiêu Chiến không đáp lời, xoay người bước đi, nghĩ rằng Tiêu Chiến không đồng ý mình, Tiêu Ninh vội vàng hô: “Ca! ca!" nhưng thân thể Tiêu Chiến phảng phất đã không phải là của y nữa, cũng đã đến cực hạn, làm sao có thể chú ý đến tiếng gọi của Tiêu Ninh? Lại càng không nói đến sau lưng khi y rời đi, đôi mắt luôn thanh linh kia của Tiêu Ninh thật hỗn loạn, bao hàm một tia không cam lòng cùng oán hận.

Thân thể Tiêu Chiến run rẩy, mỗi bước đi đều như bước trên mây, thật vất vả mới về đến Chiến Nguyệt cung, vừa bước vào cửa cung liền "Khụ" một tiếng mà nôn ra một ngụm máu lớn, máu nhiễm đỏ sàn nhà, cũng nhiễm đỏ một thân bạch y của Tiêu Chiến, tiếp theo đó y liền ngã "binh" một cái, ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro