BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần Tiêu Chiến sinh bệnh, bị thương, Tào Ẩn Bạch sẽ xuất hiện. Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Tiêu Chiến vừa mới trở lại tẩm cung, Tào Ẩn Bạch đã đeo hòm thuốc từ xa đi tới. Kiểm tra khuôn mặt thũng như lão cao cùng cái gáy ẩn ẩn đau của Tiêu Chiến xong, Tào Ẩn Bạch cũng không nói một câu liền rời đi. Qua thời gian một chén trà, gã mới cầm một khối băng bao trong một cái khăn lụa trở về, đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tiếp nhận, áp lên má trái, một trận rét lạnh xuyên vào xương cốt, có chút đau, cũng có chút tê dại.

"Ngươi không nên xuống giường". Tào Ẩn Bạch nói.

Trong giọng nói bình thản của gã, Tiêu Chiến nghe ra được ý tứ chỉ trích.

Tuy rằng đương hoan có thể giảm đau hiệu quả nhưng không có nghĩa là thương thế trên người y đã không còn đáng ngại. Nguyên bản y năm ngày mới có thể xuống giường, ngày thứ ba y đã xuống, cũng không trách Tào Ẩn Bạch lại sinh khí

"Có hơn được bao nhiêu cơ chứ?". Tiêu Chiến nhướng một bên mi, ngoài miệng lộ ra nụ cười không sao cả. Lấy điếu ra chuẩn bị hút, so với chườm lạnh thì hút đương hoan tốt hơn nhiều.

Tào Ẩn Bạch cũng không quản thân phận của Tiêu Chiến, cướp lấy điếu: "Đủ rồi, ngươi dùng quá liều".

Gã vừa nhắc tới, Tiêu Chiến nghĩ đến những lời Vương Nhất Bác vừa nói, liền thuật lại cho Tào Ẩn Bạch. Tào Ẩn Bạch nghe xong cũng nhíu mày, mở miệng nói: "Cho nên ngươi có ý kích hắn đánh ngươi, chính là để có thể quang minh chính đại gặp ta?".

Tào Ẩn Bạch là một người thông minh. Tiêu Chiến lần đầu tiên gặp gã đã có cảm giác này, sau này mỗi lần cùng gã nói chuyện lại càng khẳng định.

Y không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười nói: "Ta là trời sinh ti tiện, trước kia bị người ta làm cho ti tiện liền quen mất rồi, giờ ngày ngày thoải mái quá lại khó chịu".

Tiêu Chiến vốn là nói vui, nhưng vừa nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy đúng như thế. Nếu không phải như thế tại sao mỗi lần thấy Vương Nhất Bác, y lại nhịn không được nói kích hắn?

"Hừ!" gã tin mới là lạ. Tào Ẩn Bạch đút điếu vào ống tay áo mình, nói: "Tịch thu ba ngày".

"Aii~~" Tiêu Chiến nguyên bản còn muốn nói gì, nhưng nhìn thấy Tào Ẩn Bạch thật sự là tức giận nên liền ngậm miệng. Mấy ngày sau nên ngoan ngoãn mà chườm lạnh thôi!

"Trước tiên phải dừng xuất hàng sao?", thấy vẻ mặt y hậm hực lại không dám tranh cãi nữa, mặt trắng của Tào Ẩn Bạch khôi phục một chút.

"Hắn vừa mới nói với ta mà chúng ta liền chặt đứt nguồn hàng, như thế không phải là giấu đầu hở đuôi sao?".

"Như vậy…" Tào Ẩn Bạch chờ chỉ thị của y.

Sự tồn tại của đương hoan là ngoài ý muốn, mà đề nghị bán nó lấy tiền lãi chính là Tiêu Chiến. Tào Ẩn Bạch không có cái gì gọi là lương tâm y giả. Mà Tiêu Chiến vốn không phải y giả, lại càng không cần những thứ không làm cơm ăn được gì đó. Bọn họ lớn lên ở trong góc tối tăm nhất của hoàng cung, đã sớm bị bào mòn tất cả những gì nhân chi sơ (bản chất lương thiện của con người)

"Rõ ràng đã ít mấy lần mà vẫn có thể làm người chết". Tiêu Chiến hướng ánh mắt nhìn Tào Ẩn Bạch, ẩn ý chỉ có hai người mới hiểu được: "Xem ra ngươi cũng không phải là người thường đâu!".

Tào Ẩn Bạch không nói gì, ánh mắt có chút hờn giận. Tiêu Chiến cũng không sợ sắc mặt thối của gã, chỉ nói tiếp: "Cho thêm một chút tạp ti, hương liệu, đem hương vị biến thành nhẹ hơn một chút. Nhạt xuống năm lần, trở thành tân phẩm thứ hai, giá cả tăng hai lần… không! Ba lần!".

Cứ như vậy, vừa không lo thiếu hàng, lại được lãi thật lớn. Thường xuyên qua lại, không biết có thể kiếm được bao nhiêu ngân lượng? Ngẫm lại,thật đúng là phải đa tạ Vương Nhất Bác đã đưa đến tin tình báo này.

Tào Ẩn Bạch hoài nghi: "Hiện nay đã là một lượng thuốc phiện một lượng vàng. Như thế liệu còn có người mua không?".

"Ẩn Bạch. Ngươi thực thông minh, nhưng có đôi khi ngươi lại ko hiểu được như ta". Tiêu Chiến cười dài, trong mắt như có lưu quang nhảy múa, nói: "Ngươi quá coi thường bản tính của con người". Tiêu Chiến giống như thầy đồ cười rung đùi đắc ý: "Nhân tính a, nói không phải thiện, cũng không phải ác, mà là tiện! Ngươi quá coi thường trình độ tiện của phạm nhân rồi".

Tào Ẩn Bạch hừ một tiếng quay đầu đi, gã mới không tin y. Cầm lấy bút sao sao chép chép, một bên nói: "Đã biết, liền theo ngươi nói".

"Aiii~ Sẽ không phải là uống thuốc chứ? Chỗ thuốc lần trước còn vài ngày nữa mà". Vừa nghe thấy Tào Ẩn Bạch đang kê đơn, Tiêu Chiến ai ai kêu lên.

Y không sợ đắng, nhưng lại cực kỳ sợ mùi của dược liệu. Tào Ẩn Bạch mỗi lần tính tình bộc phát, sẽ kê cho y thêm vài loại dược liệu, cũng không cần quản là có hữu dụng hay không.

Thấy y vẻ mặt lấy lòng, Tào Ẩn Bạch trong lòng thở dài, có chút cảm giác như đang khi dễ y: "Đã biết". Thân thủ liền gạch bỏ vài loại dược liệu trong đơn.

Giờ phút này nếu có ai đó đi vào nhất định sẽ giật mình. Hoàng tử Tiêu Chiến dựa vào lãnh huyết chanh chua, tâm ngoan thủ lạt kia mà nổi tiếng không ngờ cũng có đôi lúc tranh chấp giống như tiểu hài tử vậy. Có một cỗ thân thuộc hơi thở không nói lên lời vây quanh hai người như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Thấy Tào Ẩn Bạch không tức giận, Tiêu Chiến cười đến giống như con mèo tham ăn. Tào Ẩn Bạch vừa nhìn đã biết y nghĩ gì, lạnh lùng bỏ một câu: "Đừng mơ". Liền nhấc hòm thuốc muốn đi.

Tiêu Chiến quay về trên ghế, vô vị nhàm chán. Tào Ẩn Bạch đi tới cửa dừng lại, dừng một chút rồi quay người lại nói: "Ba ngày sau nếu còn muốn nhìn thấy nó thì mấy ngày này liền an phận chút cho ta". Gã phất tay áo, làm cho Tiêu Chiến nhìn thấy 'Con tin' đang ở trong tay gã.

Tiêu Chiến tức giận lườm gã một cái, không để ý đến ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro