SÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vô sự bất đăng Tam Bảo điện, Chiếu vương đại giá quang lâm là có gì chỉ giáo sao?" Y nói, cười đến giống hồ ly.

Vương Nhất Bác vẫn thực hoài nghi, vì cái gì y có thể dùng khuôn mặt của Tiêu Ninh để cười giống hồ ly như thế? Trong lòng tràn đầy tâm cơ, đáy mắt tràn đầy ích lợi, mỗi bước đi đều là tính kế.

"Tam Bảo điện, nơi này của ngươi xứng sao?" Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

Phải biết rằng Tam Bảo điện chính là nơi Phật điện, là nơi thanh tịnh. Mà trong thư phòng nơi Tiêu Chiến phê tấu chương này, sớm không biết đã phê ra bao nhiêu nghiệp chướng.

Lời nói của Vương Nhất Bác chính là nói thật, bất quá cho dù là nói dối Tiêu Chiến cũng không sinh khí. Chỉ cần Vương Nhất Bác vẫn còn là Chiếu vương có quyền có thế, y sẽ không cùng hắn xé rách mặt nạ.

"Biết ý tứ của ta là được". Tiêu Chiến bưng chén trà lạnh lên, khinh xuyết một ngụm.

Vương Nhất Bác thấy y nửa điểm tiếp đón cũng không có, đáy lòng nhè nhẹ tức giận. Mới vừa ở bên ngoài đứng khá lâu, cảm thấy có chút khát, liền tự mình rót một chén trà uống.

"Ngô!" Trà vừa vào miệng, Vương Nhất Bác liền nhăn mi lại. Trà lạnh. Nhưng lạnh không phải là vấn đề, vấn đề là chỗ trà này căn bản không được pha tốt. Vương Nhất Bác mở nắp ấm trà, nhìn đến phiến lá trà còn đang trôi nổi ở bên trong, liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Thấy hắn nuốt cũng không được, phun ra cũng không được, Tiêu Chiến đáy lòng cười lạnh, lấy khăn mặt ra, giơ lên: "Nhổ ra đi!"

Vương Nhất Bác thần tình tuy rằng không muốn, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận khăn mặt, đem nước trà phun lên khăn.

Hiếm khi bị Tiêu Chiến nhìn thấy trạng thái quẫn bách của mình, trong lòng Vương Nhất Bác có chút không thoải mái. Nói thẳng: "Thuộc hạ của ngươi không có ai biết pha trà sao?"

Hắn đã từng ra chiến trường, cũng từng cùng binh lính tiền tuyến cộng ẩm hạ tửu, thô trà, cơm ăn hết một nửa còn có thể phun ra một cục sạn. Nhưng thế nào cũng không so được hương vị của ấm trà này! Hại hắn không biết nên coi là đồ ăn mà nuốt vào, hay coi là độc dược mà nhổ ra?

"Làm sao?" Tiêu Chiến nhướng mi, hứng thú hỏi.

"Lá trà kém phẩm chất, nước càng kém, công phu pha trà còn kém hơn nữa!".

"Cũng không hẳn đi!" Tiêu Chiến cười dài nhìn hắn, mở miệng trong ánh mắt khó hiểu của hắn.

"Ta là nói. Là người cộng ẩm kém mới đúng!". Y cười đến âm trầm.

Trong lòng Vương Nhất Bác thấy một cỗ hỏa dâng lên, có quẫn có giận. Vương Nhất Bác đương nhiên hiểu được những lời Tiêu Chiến nói là có ý gì: nếu hôm nay người cộng ẩm với hắn là Tiêu Ninh, nhất định là hắn sẽ không để ý trà này có tư vị gì mà liền nuốt luôn xuống.

"Thô bỉ không văn. Đàm việc phong nhã với ngươi quả thực là đàn gảy tai trâu".

Thấy hắn rơi vào trạng thái quẫn bách hiếm có, Tiêu Chiến mừng hớn hở. Một lời hai nghĩa nói: "Ta vốn không phải người phong nhã a!" Ý tứ của y là, nếu muốn đàm phong nhã, thì đi tìm Tiêu Ninh là tốt rồi.

"Hừ!" Vương Nhất Bác không để ý lời trêu chọc của y, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta là đến bàn chuyện chính sự".

"Nguyện nghe cao kiến".

Vương Nhất Bác không hổ là kẻ bản lĩnh nhất trong đám hoàng tộc, cực nhanh thu liễm tinh thần: "Bên trong chợ đêm có xuất hiện một loại thuốc phiện tên là Đương hoan".

"Ừm?" Tiêu Chiến trả lời, không có phản ứng.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào biểu tình của Tiêu Chiến: "Đương hoan cùng thuốc phiện thông thường không giống nhau, nó có thành phần kích thích mãnh liệt. Chỉ một chút đều làm kẻ khác phải phiêu phiêu dục tiên, nếu sử dụng lượng lớn sẽ bị mê huyễn cùng ảo giác".

"Hửm?" Tiêu Chiến vẫn là không có phản ứng.

"Các nơi bởi vì có người hút đương hoan là dẫn đến phạm tội, cũng bởi vì hút quá nhiều mà dẫn đến án tử. Chỉ là tính ra tháng trước có tất cả bảy vụ, tháng này có mười ba vụ. Thánh thượng rất sinh khí, mệnh ta lập tức điều tra".

"Ân" Tiêu Chiến gật đầu.

"Ngươi rốt cục có hiểu ta đang nói gì không?" Vương Nhất Bác nhìn y, ánh mắt cực lạnh.

"Thánh thượng là gọi ngươi tra, cũng không phải bảo ta tra, ngươi muốn ta nói cái gì?" Tiêu Chiến vẻ mặt bất cần.

"Sau khi tra xét nhiều mặt, lần đầu tiên đương hoan xuất hiện ở chợ đêm là chuyện sau khi ngươi vào Thục Tây ba tháng".

Tiêu Chiến thần tình buồn cười: "Ngươi sao lại không nói, là chuyện xảy ra sau khi Tiêu Ninh vào Thục Tây ba tháng?".

"Tiêu Chiến!". Vương Nhất Bác một chưởng vỗ lên mặt bàn, lực đạo lớn, làm cho nghiên mực trên bàn cũng nảy lên cao.

"Có gì chỉ giáo?" Tiêu Chiến vẫn là khẩu khí lãnh đạm.

"Ta cảnh cáo ngươi, bất luận là ngươi có chủ ý gì, đều không được liên lụy đến Tiêu Ninh". Vương Nhất Bác cảnh cáo y.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy buồn cười: "Xin hỏi Chiếu vương điện hạ, là đã có chứng cớ chỉ ra rằng ta liên quan đến thứ đồ nọ sao?", Tiêu Chiến hỏi lại hắn, rồi nhướng một bên lông mày, nói: "Chiếu vương điện hạ nếu thực sự nghi ngờ ta, sẽ không đem những lời này nói ra. Thừa biết đả thảo kinh xà a! Hay là nói..." Tiêu Chiến đến gần hắn. Trên người Tiêu Chiến vốn là phong tình, khi có ý định câu nhân thì mị thái càng tăng. Vương Nhất Bác một trận loạn, không cần nghĩ ngợi liền hướng mặt y quát một chưởng.

Vương Nhất Bác tập võ từ nhỏ, văn võ song toàn, lại là võ tướng có thể chân chính ra chiến trường, một chưởng này cũng không phải là nhẹ! Tiêu Chiến cả người ngã trên mặt đất. Mộc trâm giữ tóc tuột xuống, mái tóc dài đến thắt lưng xõa ra, bộ dáng vô cùng chật vật.

Trong lòng Vương Nhất Bác lóe lên một tia hối hận.

Đây không phải là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đánh Tiêu Chiến. Hay là nói, tổn thương hơn so với lần này, Vương Nhất Bác đã làm bao nhiêu lần?

Nhưng mà lần này cũng là lần đầu tiên lòng hắn sinh ra hối hận.

Thậm chí... có chút...thương tiếc.

Vương Nhất Bác không biết chính mình làm sao, nhưng hắn vốn không muốn người khác... đặc biệt là Tiêu Chiến, chia sẻ tình thương của hắn dành cho Tiêu Ninh. Cưỡng chế cảm xúc trong lòng, Vương Nhất Bác ngoan độc nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi, đừng tưởng rằng vì ta nể mặt Tiêu Ninh mà có thể một lần lại một lần bỏ qua cho ngươi. Phương pháp để ngươi biến mất khỏi thế gian này, có rất nhiều!".

Tiêu Chiến ngã trên mặt đất, trước mặt một mảnh hắc ám. Qua một lúc lâu y mới có thể nhìn thấy cảnh vật, nhưng trong đầu lại ù ù vô pháp tự hỏi. Trong mơ mơ màng màng y chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Phương pháp để ngươi biến mất khỏi thế gian này, có rất nhiều!".

Tiêu Chiến nỗ lực nâng lên khuôn mặt sưng đỏ, chỉ nhìn thấy được bóng dáng Vương Nhất Bác phất tay áo mà đi. Hai mắt y ngoan lệ, tươi cười không tiếng động nói: "Vương Nhất Bác! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng sợ ngươi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro