NĂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đứng ở bên ngoài thư phòng mấy trượng, trong lòng có tư vị nói không nên lời.

Tiêu Chiến và Tiêu Ninh có cùng một khuôn mặt. Tiêu Ninh ngày thường đẹp, Tiêu Chiến tự nhiên cũng như vậy, nhưng Vương Nhất Bác lại phát giác ra rằng mình chưa bao giờ nhìn kỹ Tiêu Chiến.

Hắn có việc muốn bàn bạc cùng Tiêu Chiến, vì thế hỏi qua thủ vệ, biết y đến thư phòng. Từ xa, hắn liền nhìn thấy y qua cửa sổ.

Tiêu Chiến đang cúi đầu phê duyệt công văn, trên mặt không có chanh chua như bình thường. Vương Nhất Bác nhất thời có chút hoảng hốt, còn tưởng là Tiêu Ninh. Nhưng cẩn thận nhìn kỹ, lại biết y không phải là Tiêu Ninh.

Khi Tiêu Ninh suy nghĩ, có một chút mờ ám, thỉnh thoảng sờ sờ cằm, gãi gãi tai. Mỗi lần Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Ninh ngồi bên bàn học đều thấy đáng yêu cực kỳ.

Mà Tiêu Chiến thì không như vậy. Y không có động tác dư thừa, lúc cúi đầu nhìn công văn thì như một tòa núi trầm tĩnh, một khối đá trầm mặc, không có một tia lung lay. Có lẽ vì sinh trưởng trong lãnh cung nên Tiêu Chiến không có quý khí của người trong hoàng tộc, nhưng mà khi y ngồi trước bàn, trên người lại có một cỗ điềm tĩnh tao nhã.

Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra sự khác biệt giữa Tiêu Chiến và Tiêu Ninh rõ ràng như vậy.

Tiếp theo Tiêu Chiến dường như mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ. Bên người y không có thị nữ, cho nên toàn thân từ trên xuống dưới là tự mình chuẩn bị. Tóc của Tiêu Ninh là do thị nữ cẩn thận chải chuốt, dùng buộc tóc bằng vàng cố định. Buộc tóc là Vương Nhất Bác tặng, Tiêu Chiến cũng có một cái, nhưng y chưa bao giờ dùng qua.

Tóc Tiêu Chiến luôn là dùng một cái mộc trâm búi lên một cách rời rạc. Muốn rơi không được, lại có một chút phong tình mà người khác muốn bắt chước cũng không được.

Kế thừa mỹ mạo của mẫu thân, Tiêu Chiến và Tiêu Ninh có khuôn mặt đoan chính thanh nhã, da thịt như bạch ngọc, đôi môi đỏ tươi, cùng một mái tóc đen dài đến thắt lưng. Nhưng mị hoặc lòng người nhất chính là cặp mắt hạnh kia.

Cặp mắt hạnh khẽ nhếch lên, đẹp đến khiến cho Vương Nhất Bác vài lần không xuống tay được với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cửa sổ, sườn mặt thanh cao nhìn càng tinh tế. Bởi vì động tác quay đầu mà càng nhìn rõ cổ, tao nhã mà tinh tế.

Vương Nhất Bác nhớ rõ, hắn đã từng vài lần đặt tay lên cổ y, suýt chút nữa là giết y. Tiêu Ninh thực thích khóc, một chút bị thương liền khóc, còn Tiêu Chiến trừ bỏ lúc đóng giả làm Tiêu Ninh, thì chưa từng khóc bao giờ. Cho dù đau đớn như thế nào cũng không khóc! Vương Nhất Bác thậm chí hoài nghi y rốt cục có biết đau là cảm giác như thế nào không? Vài lần, đều là bởi vì Tiêu Chiến như thế nào cũng không khóc, cho nên làm hắn căn bản không hiểu được mình hạ thủ có bao nhiêu nặng tay.

Vương Nhất Bác không hiểu vì sao mà hắn lại cứ đứng ở đó nhìn y, y cũng không phải Tiêu Ninh. Nhưng chân lại cứ như mọc rễ.

Hắn đứng đó bao lâu? Một chén trà? Hai chén? Hay là ba chén? Vương Nhất Bác không biết, thẳng đến khi Tiêu Chiến quay đầu phát hiện ra hắn.

Trong mắt Tiêu Chiến lại tràn ngập lõi đời cũng tính kế – Vương Nhất Bác ghét nhất là cái này.

Vương Nhất Bác ghét nhất là bị Tiêu Chiến dùng diện mạo giống Tiêu Ninh như đúc mà lộ ra biểu tình này, Tiêu Chiến không che giấu thô tục cùng bỉ ổi của mình. Tiêu Chiến như vậy, làm cho tâm Vương Nhất Bác ẩn nhẫn kỳ diệu, vừa mới thấy môi y gợn lên một nụ cười tự giễu, lại thấy tim mình trong phút chốc như bị bóp chặt.

Nhất định là nhầm lẫn với Tiêu Ninh. Nhất định!

"Cơn gió nào đem Chiếu vương tôn quý thổi đến đây vậy?" Y hỏi.

Chiếu vương là phong tước của Vương Nhất Bác. Tiêu Ninh gọi hắn là biểu ca, Tiêu Chiến thì gọi hắn là Chiếu vương. Một ấm áp một lạnh lùng.

Tiêu Chiến chỉ dùng âm lượng bình thường để nói, nhưng người tập võ như Vương Nhất Bác nghe được thật rõ ràng. Hắn "hừ" một tiếng, đi vào thư phòng của Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro