BỐN MƯƠI BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy Vương Nhất Bác rõ ràng ôn tồn, Tiêu Chiến lại một trận quặn thắt ngực mà hôn mê bất tỉnh, làm Vương Nhất Bác sợ đến mức thất kinh. Chính là cái gọi cuống quá làm liều, ngay lúc hắn chút nữa đưa ra phán đoán sai lầm thì một nữ tử phát hiện động tĩnh xông vào. Nàng ra tay như chớp, mấy cái châm dài nhanh chóng hạ xuống, cuối cùng ở trong thời khắc chỉ mành treo chuông bảo trụ được tính mạng của Tiêu Chiến, nhưng từ đó trở đi y liền ngủ say bất tỉnh.

Nữ tử xông vào phòng khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, bộ dạng thực bình thường, nhưng nét mặt có chút cứng ngắc, nhìn kỹ một chút thì không được tự nhiên. Ánh mắt nữ nhân rất lạnh, lá gan cũng rất lớn, đối mặt ánh mắt của Vương Nhất Bác cũng không lảng tránh, chỉ là lấy tay hoa lên. Vương Nhất Bác chưa từng gặp qua nàng, nhưng ngay lập tức liền có thể nhận ra thân thế của nàng, nữ nhân này là người mà Tiêu Chiến luôn miệng gọi là phi tử – Hoan Cô.

Thấy Hoan Cô, đáy lòng Vương Nhất Bác cũng không hiểu là tư vị gì, chỉ cảm thấy nữ nhân này bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, đứng bên cạnh Tiêu Chiến như thể chim trĩ sánh với phượng hoàng, thực nhìn không ra có điểm nào xứng với Tiêu Chiến. Hoan Cô thế nhưng lại không cho hắn cơ hội gặp tình địch đỏ mắt, trực tiếp đem Chiếu vương đường đường thành hạ nhân mà sai khiến.

Vương Nhất Bác cả đời này cũng chưa bị đối xử như vậy, trong lòng tự nhiên không vui, nhưng thấy Hoan Cô vẻ mặt thiên tử ra lệnh cho chư hầu, hắn lại không thể một mình chăm sóc Tiêu Chiến đang hôn mê, cũng chỉ yên lặng mà nhịn xuống.

Hoan Cô này dù sao cũng là cháu gái của thái y, đối với châm thuật cũng có nền tảng, hơn nữa trước khi Tào Ẩn Bạch rời đi đã truyền cho nàng một bộ châm pháp, muốn nàng ở lúc vạn nhất thì sử dụng, có lẽ có thể bảo trụ một mạng cho Tiêu Chiến. Hoan Cô biết bộ châm pháp này là biện pháp cuối cùng của Tào Ẩn Bạch, nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì không thể sử dụng, bởi vậy nên chăm sóc Tiêu Chiến ngàn vạn cẩn thận, không dám làm cho y cảm xúc bất ổn. Nào biết nàng vừa mới rời đi Vương Nhất Bác liền xâm nhập vào phòng y, còn làm người ta kích động đến suýt tắt thở, hiển nhiên không thể cấp cho hắn sắc mặt hòa nhã.

Ngày thứ tư sau khi Tiêu Chiến hôn mê, Tào Ẩn Bạch cùng Tiêu Ninh rốt cuộc cũng đuổi tới. Tào Ẩn Bạch đối với chuyện Tiêu Chiến hôn mê quả thực là không ngoài dự tính, thoáng quan sát trạng thái của y sau đó liền gọi Chiếu vương vào phòng.

"Tiêu Chiến làm sao vậy? Vì sao hôn mê bốn ngày còn chưa tỉnh?" Vương Nhất Bác cố gắng áp xuống mê muội trong lòng, bình tĩnh hỏi.

Tào Ẩn Bạch xem mạch xong, đưa tay Tiêu Chiến vào trong chăn rồi mới nói: "sẽ không tỉnh nữa".

"Cái gì?" Vương Nhất Bác cả người chấn động.

"Ta dạy Hoan Cô trong lúc vạn bất đắc dĩ  thì có thể dùng châm phong huyệt khóa trụ tất cả các cơ năng trong cơ thể Tiêu Chiến, khiến cho người tiến vào trạng thái hôn mê. Cách này dù có thể tạm thời đảm bảo một mạng cho Tiêu Chiến, nhưng nếu như châm còn chưa được rút ra thì tự nhiên sẽ không tỉnh lại". Tào Ẩn Bạch giải thích.

"Vậy ngươi còn chờ gì mà không bỏ châm ra?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Lúc này nếu bỏ châm xuống, Tiêu Chiến không sống nổi quá một khắc".

Tào Ẩn Bạch vừa nói lời này ra, Vương Nhất Bác cả người cứng còng như bị sét đánh, trên mặt chợt xanh chợt trắng, hồi lâu mới nói: "Cho dù là như vậy Tiêu Chiến vẫn là người của ta". Vương Nhất Bác đi đến bên giường ngồi xuống, bàn tay to lớn nhẹ vỗ về người đang nằm giống như một cái xác sống trên giường: "Ta từng nói, nếu Tiêu Chiến không muốn hảo hảo quý trọng chính mình, vậy liền đem giao cho ta! Ta cả đời này sẽ đều hảo hảo quý trọng con người này".

Tào Ẩn Bạch thấy hắn như thế, hai tròng mắt hơi mị lên, ánh mắt giống như đang tính kế gì, chỉ là Vương Nhất Bác đang một mực nghĩ về người trong lòng không có phát hiện ra vẻ mặt Tào Ẩn Bạch. Tào Ẩn Bạch lên tiếng nói: "Nếu Chiếu vương điện hạ nghĩ muốn dưỡng Tiêu Chiến như dưỡng con miêu con cẩu, đem người cho hạ nhân chăm sóc thì thôi miễn. Đường đường là một Đông vương không đến nỗi một người hạ nhân chăm sóc cũng không có".

"Ta sẽ không giao Tiêu Chiến cho bất kỳ kẻ nào". Vương Nhất Bác sờ lên sợi tóc trắng của y, nói: "Ta sẽ tự mình chăm sóc Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ta nói được thì làm được".

Biểu tình của Tào Ẩn Bạch có vẻ như dịu xuống, cuối cùng là có chút vừa lòng, lúc này mới nói: "Kỳ thật muốn Tiêu Chiến tỉnh lại vẫn còn có thể thử một cách".

Vương Nhất Bác nghe thấy vừa mừng vừa sợ, vội vàng truy vấn: "Cách gì?".

Tào Ẩn Bạch hỏi lại hắn: "Nghe nói ngươi cùng Viên Không đại sư của Thiếu lâm tự rất có giao tình phải không?".

Vương Nhất Bác không hiểu vì sao Tào Ẩn Bạch nhắc đến phụ thân, vẫn nói: "Đúng thế". Vương Nhất Bác gật đầu, Tào Ẩn Bạch lúc này mới nói: "Ta nghe nói Thiếu lâm tự có một đạo công phu không truyền cho ngoại nhân, luyện được thì có thể cường kiện thân thể, luyện đến mức độ cao thâm thì thậm chí có thể tiêu trừ độc cho người khác, gọi là Tẩy Tủy Kinh".

Vương Nhất Bác nhất thời cũng hồ nghi, lại nghe Tào Ẩn Bạch nói: "Trong tất cả mọi người thì cũng chỉ có ngươi có thể làm được chuyện như vậy, ngươi cùng Viên Không đại sư có giao tình, cũng là hoàng thân quốc thích, chiếu vương tôn quý, hơn nữa ngươi tập võ từ nhỏ, lại có năng lực gia tăng kháng độc 'Tích độc hoàn', chỉ có ngươi mới có cơ hội tập được Tẩy Tủy Kinh, cũng chỉ có ngươi mới có thể sử dụng Tẩy Tủy Kinh để giúp Tiêu Chiến khi kịch độc phản phệ".

Vương Nhất Bác nghe một chuỗi dài phân tích cũng lặng đi không nói gì, Tào Ẩn Bạch trong nháy mắt nghĩ rằng hắn đã đổi ý, còn tưởng rằng tình cảm của hắn đối Tiêu Chiến còn chưa sâu sắc như mình đoán, một hồi lâu mới thấy vẻ mặt Vương Nhất Bác như người trong mộng tỉnh lại hỏi: "Chỉ cần như vậy có thể cứu Tiêu Chiến sao?" một đôi mắt xán lạn trong phút chốc sáng rực lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro