BỐN MƯƠI HAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn sống. . . . . . Còn sống. . . . . . Còn sống. . . . . ." Còn sống là tốt rồi, còn sống là đủ rồi. Còn tiếng tim đập, còn hô hấp, còn sống a…Vương Nhất Bác chôn trong lồng ngực Tiêu Chiến thì thào tự nói xong, lại như thế nào cũng không thể ngừng được run rẩy, tất cả áp lực mấy ngày nay, sợ hãi có thể mất đi Tiêu Chiến trong Vương Nhất Bác khắc này rốt cuộc tuôn ra trong lòng.

Là ngực hắn quá mức ấm áp, đôi tay quá mức kiên cố, âm thanh quá mức ôn nhu, hay là những thâm tình kia chạm vào sâu trong linh hồn? Tiêu Chiến dừng tất cả phản kháng, lặng lặng mà cảm thụ nam nhân trên người mình, là như thế nào ôm y thật chặt không lưu nửa điểm khe hở mà lại cẩn thận nhẹ nhàng sợ y bị tổn thương.

Một khắc quá ngọt ngào, giống như rượu nguyên chất say lòng người, say đến khóe mắt liễm diễm. Tiêu Chiến cảm thấy mỹ mãn than nhẹ: "Đủ rồi".

Từ khi biết mệnh mình không lâu dài, liền nghĩ đến trước khi chết muốn làm cái gì đó mới có thể cam tâm chết đi. Y từng nghĩ đến trước khi chết muốn cãi nhau một trận với hắn, mà hiện giờ xem ra không cần thiết nữa. Ví dụ như ngay lập tức có chết đi thì y cũng thấy đáng giá.

Tiêu Chiến nằm ngửa, môi cánh hoa hơi cong lên, mang theo một chút trào phúng, rồi lại mang theo vẻ thoải mái cùng chút say say sau khi uống rượu. Hóa ra người ta cũng không hiểu hết bản thân mình, mình cho là như thế, nhưng kỳ thật tất cả cũng không phải là như thế. Ngay cả y, sở dục sở cầu cả đời chỉ cần như vậy mà thôi.

Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, rồi lại chậm rãi thở ra, Tiêu Chiến quyết tâm, âm thanh cũng từ kinh hoảng khôi phục thành lạnh lùng trào phúng: "Người sắp chết, Chiếu vương cần gì phải đau khổ truy tìm".

"Ta nhớ ngươi".

Chỉ một câu. Quá trực tiếp, quá ngọt ngào. Cho dù là Tiêu Chiến cũng trở tay không kịp.

"Ngươi… hảo hảo cùng Tiêu Ninh tiếp tục đi… Tiêu Ninh đệ ấy… là thật sự thích ngươi…" thân thể yếu ớt không chịu nổi kích thích, mặc dù cảm xúc phập phồng làm lồng ngực Tiêu Chiến đau quặn, y cố nén không khỏe rồi nói tiếp: "Ngươi… có thể mãn nguyện rồi".

"Ngày ấy trong lãnh cung, người ta nhìn thấy… là ngươi phải không". Chôn mặt trước ngực Tiêu Chiến, thanh sắc Vương Nhất Bác mơ hồ không rõ, có chút gì đó trầm thấp ảm đạm. Biết rõ rằng hắn không nhìn thấy vẻ mặt của mình, y vẫn là hé môi mở mắt, trong lồng ngực đơn bạc, tiếng tim đập rộn ràng tiết lộ sự thật.

Đó là bí mật mà chỉ hai người biết, thuộc về ký ức của riêng hai người mà thôi.

"Mấy ngày nay ta cứ một mực suy nghĩ, vì sao hai năm trước kia ta hoàn toàn không có ấn tượng về ngươi? Vì sao rất nhiều năm qua ngươi cứ làm cho ta giận đến phát cuồng? Ta cẩn thận nghĩ lại, phát hiện ra rằng tất cả chuyện này đề là ngươi cố tình tạo nên.

Năm đó hai huynh đệ ngươi nhập cung, ta không nhận ra ngươi, nhưng ngươi nhận ra ta, vì thế ngươi cố ý để Tiêu Ninh tiếp cận ta, làm cho ta vui vẻ, làm cho ta trở thành người bảo vệ cho hai huynh đệ ngươi… không, phải là cho mình Tiêu Ninh thôi. Có lẽ là ngươi lường trước được ta không có ác ý với Tiêu Ninh nên mới có chủ ý đó, hoặc nếu ta có đối đãi Tiêu Ninh không tốt thì ngươi sẽ giả làm Tiêu Ninh, thay người chịu tội, cho nên ngươi luôn trốn tránh ta. Sau đó ta vô tình thích ngươi, ngươi liền dùng kế để Tiêu Ninh thay thế, dù sao kết quả cũng không có gì khác, chỉ là ta đã bắt đầu ý thức được sự tồn tại của ngươi. Kế hoạch của ngươi tuy có lệch lạc, nhưng cũng không thoát khỏi mong muốn ban đầu, nhưng tiếp theo ngươi lại có một vấn đề phải giải quyết, đó chính là làm sao để sự tồn tại của ngươi không làm suy yếu địa vị của Tiêu Ninh trong lòng ta, vì thế ngươi liền chọc ta sinh khí… Từ đêm đầu tiên trở đi, ngươi luôn nghĩ đến cách để ta phản cảm với ngươi, ngươi là cố ý trêu chọc ta".

Ngực… rất đau! Đặc biệt là khi Vương Nhất Bác trầm thấp ôn nhu hỏi "có phải không?" lại càng thêm quặn thắt. Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến, nam nhân này cư nhiên có thể hiểu y như vậy.

Rung động, ngực đau đến không thở nổi, nhưng ở một chỗ sâu trong tim lại mơ hồ nổi lên một tia ngọt ngào.

Đã mãn nguyện… là ai mãn nguyện đây?

"Ngươi luôn quý trọng Tiêu Ninh như vậy, lấy thân mình chắn hết tai nạn cho Tiêu Ninh, ngay cả khi mình nguy cấp cũng vẫn tính toán đường lui cho Tiêu Ninh. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi chừng nào thì mới bằng lòng quý trọng chính mình một chút? Nếu ngươi không quí trọng, thì cho ta đi! Nếu như ngươi không cần, như vậy tặng cho ta cũng không vấn đề gì đi?".

Vương Nhất Bác nâng người lên độ cao có thể đối diện cùng Tiêu Chiến, lòng bàn tay lớn ấm áp ôn nhu vỗ về mái tóc tuyết trắng của y, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng mà hôn lên chóp mũi, lên mi tâm đang nhíu lại, cùng hai mắt đang run rẩy nhắm lại.

Tiêu Chiến chưa bao giờ biết hóa ra Vương Nhất Bác có thể ôn tồn như vậy mà quý trọng một người.

"Ta muốn" hắn hôn nhẹ lên vành tai tinh xảo của y, trong âm thanh của Chiếu vương vĩ đại lại có một tia hy vọng: "Cho ta đi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro