BỐN MƯƠI BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Tiêu Chiến từ khi tỉnh lại thì không vấn đề gì nữa, sau khi tỉnh lại ngày ấy, y còn phải nằm trên giường hơn nửa năm mới có thể xuống giường đi lại, nhưng đi cũng chưa được vững lắm, cho đến tận một năm sau mới có thể đi lại như người bình thường.

Về phần đầu óc, Tào Ẩn Bạch nói đầu óc của Tiêu Chiến hẳn là không bị thương tổn nhiều, nhưng sẽ có một đoạn thời gian ý thức không rõ, hoàn toàn chỉ là do hôn mê quá lâu, qua một thời gian sẽ tốt lên. Theo như lời nói của Tào Ẩn Bạch, thời gian tỉnh lại mỗi ngày của Tiêu Chiến sẽ càng ngày càng dài, từ lúc bắt đầu là nửa canh giờ, sau đó đến bốn, năm canh giờ thanh thỉnh, đầu óc cũng ngày càng rõ ràng.

Từ lúc đầu óc Tiêu Chiến thanh tỉnh đến một mức độ rõ ràng, Vương Nhất Bác sẽ không ghé vào tai y mà lẩm bẩm không ngớt nữa, còn đem bức thư của Hoan Cô đưa cho y. Tiêu Chiến nhận thư rồi mở ra, trên đó cũng chỉ có mấy chữ ngắn ngủi:

"Trước đây ngươi nói muốn cưới ta, nhưng hiện tại ngươi lấy gì để cưới.

Ta không muốn lấy ngươi, ngươi tự lo liệu đi.

Hoan Cô".

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi của Hoan Cô nhân tiện nói lên tất cả ân oán giữa hai người. Đoạn ngày trong lãnh cung, vẫn còn là hai đứa nhỏ vô tư, quả thật là đã dành cho nhau một chút ấm áp. Lúc hài tử của các thái y khác khi dễ Hoan Cô là đứa câm, cười nhạo nàng tương lai chắc chắn sẽ không có ai lấy, là y nắm lấy tay nàng: "Ta cưới ngươi" Lúc y đem phần lớn thức ăn dành cho Tiêu Ninh còn mình thì đói đến váng đầu hoa mắt, là nàng lấy tiền tiêu vặt của mình mua diện đường cho y ăn.

Sau đó y lại phóng hỏa đốt thái y viện. Y không hối hận, bởi y thực sự cảm thấy mấy người trong thái y viện đáng bị chết! Rất đáng chết! Nhưng là y muốn nói với Hoan Cô một câu: "Ta không phải là cố ý, ta không biết ngươi còn ở trong".

Đêm hôm đó, nàng không nên ở bên trong… Nàng không nên ở trong thái y viện vào canh giờ đó. Đêm đó y phóng hỏa rồi bỏ chạy, thẳng đến mấy ngày sau mới nghe thấy nàng ở bên trong, nghe nói mặt nàng bị thiêu hủy, nghe nói nàng được họ hàng đón đi xa rồi, nghe nói… nghe nói…

Y oán hận chính mình bất lực, oán hận mình chỉ có thể 'nghe nói'. Nếu nói thân là hoàng tử lãnh cung là nguyên nhân y theo đuổi quyền lợi dục vọng thì đây chính là ngòi nổ làm y bạo phát.

Tiêu Chiến nhìn tờ giấy kia rất lâu, cuối cùng đem gấp nó trở về nguyên trạng, dùng chiếc túi thêu nhỏ cất vào, cẩn thận buộc lại, cho đến rất nhiều năm sau, Vương Nhất Bác vẫn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy y mở bức thư năm xưa ra, lặng người yên tĩnh mà đọc.

Vương Nhất Bác không biết trên thư viết gì, chỉ biết là từ lúc đó Tiêu Chiến yên lặng không nói một câu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy đến trưa, ngay cả khi hắn muốn đưa Tào Ẩn Bạch ly khai, y vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy.

Đồ dùng của Tào Ẩn Bạch không ít, nhưng địa thế hẻm núi đặc thù, mã xa ra dễ vào khó, ngay cả ngày ấy đưa Tiêu Chiến vào cốc cũng phải bỏ hết những thứ lặt vặt trong mã xa ra, để Hoan Cô đánh xe, Tào Ẩn Bạch ở một bên áp xe mới có thể bình an vào cốc, bởi vậy Vương Nhất Bác đành phải giúp đỡ đưa đồ dùng của gã ra ngoài rồi chất lên mã xa. Tào Ẩn Bạch vốn định giơ roi đánh xe, lại hạ tay xuống nói: "Đúng rồi".

"Việc gì?"

"Ta không phải là muốn thử ngươi, ta có chuyện muốn khuyên ngươi". Tào Ẩn Bạch nói: "Thân thể của Tiêu Chiến hiện giờ khiến cho y không thể làm loạn, ngươi cũng biết chứ?".

Vương Nhất Bác hiểu được ý của Tào Ẩn Bạch.

Tiêu Chiến người này không hề đơn giản, hiện tại y an phận như vậy là bởi vì thân thể không cho phép y nghĩ nhiều cái khác. Tào Ẩn Bạch lời này là khuyên Vương Nhất Bác, nếu muốn cứ như vậy cùng Tiêu Chiến an ổn một đời, thì biện pháp tốt nhất chính là không cần dùng thêm Tẩy Tủy Kinh trị tận gốc cho y, làm cho y vĩnh viễn bảo trì trong trạng thái lo lắng cho tính mạng mà không thể bạo loạn được nữa.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, cũng không nói gì thêm, chỉ nói một câu: "Biết rồi"

Tào Ẩn Bạch nhìn hắn một cái, thúc giục ngựa mà đi.

Từ sau khi Tiêu Chiến hôn mê tỉnh lại, đến nay cũng đã sáu, bảy năm, nói cách khác Vương Nhất Bác cùng Tào Ẩn Bạch cũng đã có giao tình hơn sáu năm. Tào Ẩn Bạch người này công phu nhận thức người tuy không bằng hai người Tiêu Chiến, Tiêu Ninh nhưng tốt xấu cũng là người nhìn qua việc đời, vài năm nay đại khái cũng biết được tính tình Vương Nhất Bác.

Nên nói là mẫu thân Vương Nhất Bác – Đồng hoàng tử Vương Đình Túc dạy dỗ tốt hay là do chịu ảnh hưởng của Viên Không đại sư đây? Ở chung cùng Vương Nhất Bác, gã phát hiện rằng người này kỳ thực cũng không phải là người khó sống cùng, còn có thể nói rằng tính tình thực sự không tồi chút nào. Giờ phút này hồi tưởng lại đủ loại đối đãi dành cho Tiêu Ninh năm đó, càng cảm thấy hắn đối với người trong lòng luôn là ôn nhu đầy đủ. Như thế nên nói, lúc trước Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến làm cho giận sôi máu lên quả thật có chút đáng thương. Chỉ là Tào Ẩn Bạch cũng không hiểu, vì sao cuối cùng Vương Nhất Bác lại yêu Tiêu Chiến? Theo tình huống năm đó, thế nào cũng thấy người nên được chọn là Tiêu Ninh a!

Mấy năm nay thấy Vương Nhất Bác chịu đựng phản phệ đau nhức, lần lượt tẩy tủy cho Tiêu Chiến, Tào Ẩn Bạch liền biết hắn là không chịu được người trong lòng phải chịu nửa điểm đau khổ, cũng vì vậy nên mới khuyên hắn câu kia, kỳ thật cũng không quá hy vọng Chiếu vương đại nhân cứ thế mà thi hành.

Quả nhiên…

Bằng vào câu "Biết rồi" kia của Vương Nhất Bác, Tào Ẩn Bạch có thể đoán ra, trước khi chưa trừ hết bệnh căn trong người Tiêu Chiến, Chiếu vương vĩ đại sẽ không dừng tay a… Chỉ là, mặc dù nền tảng của Vương Nhất Bác cao, nhưng thương tổn tạo thành do phản phệ hẳn là cũng mệt mỏi đủ để biểu hiện ra ngoài đi?

Tào Ẩn Bạch một bên đánh xe, một bên nghĩ, lần sau trở về, có lẽ phải chuẩn bị dược cho cả hai người.

Ngồi trước cửa sổ nhìn mảnh thúy trúc xanh tươi, Tiêu Chiến không khỏi có chút cảm khái thế sự thay đổi. Nếu mười năm trước có ai bảo với y, người bên cạnh y từng bước từng bước ra đi, cuối cùng sẽ chỉ còn lại Chiếu vương vĩ đại cùng y, còn mỗi ngày làm trâu làm ngựa hầu hạ y, y sẽ khẳng định là người kia điên rồi, mà hiện giờ sự thật lại là thế.

Sự tình ngày ấy y không quên. Tiêu Chiến còn nhớ rõ buổi sáng tỉnh dậy sau nhiều năm hôn mê, y đầu óc hồ đồ căn bản không thể nghĩ gì, hiển nhiên cũng không nhận ra Vương Nhất Bác, nhưng cảm giác an toàn từ Vương Nhất ngày đó lại ở trong lòng y bồi hồi không tan. Sau đó cũng là Vương Nhất Bác chăm nom mình.

Kỳ thật nếu muốn Tiêu Chiến nói ra tình cảm của y với Vương Nhất Bác là gì, y cũng không thể nói rõ. Hơn mười năm yêu hận dây dưa, chỉ sợ tình cảm giữa hai người không thể nói rõ được, đủ loại khúc mắc, lại cảm thấy hoang đường buồn cười. Giờ phút này Tiêu Chiến chỉ có thể xác định một điều duy nhất, đại khái là y quyến luyến vòng tay của Vương Nhất Bác đi!

Mấy năm nay y tựa như trẻ sơ sinh, mọi chuyện đều cần người chăm sóc, ăn cơm tắm rửa không nói, ngay cả chuyện vệ sinh đều không thể bớt. Tiêu Chiến chưa bao giờ từng yêu cầu người khác đến đón tay, cũng là vì từ lúc mình hôn mê không biết Thù Nam đã chiếu cố mình bao nhiêu lần, lúc này còn cố che che lấp lấp bất quá làm cho mình nan giải, mà cũng là vì y quyến luyến ôm ấp của hắn.

Tiêu Chiến ngồi trước cửa sổ, trên bàn là văn phòng tứ bảo giúp y vẽ tranh viết chữ giải buồn, trong mắt nhìn một mảnh thúy trúc bên ngoài lại mệt mỏi rã rời. Trong mông lung, đột nhiên y nhớ đến thật lâu về trước, y cùng hắn có đối thoại, còn nhớ lúc đó hắn hỏi y "có người để ý" hay không, y trả lời là mình cũng như phiến trúc này. Y ích kỉ, y bài xích ngoại môn, nhưng hắn lại là người cứ cứng đầu mà xông vào a!

Trong tầm mắt của Tiêu Chiến, một đạo thân ảnh cường kiện xuất hiện ở trong rừng trúc, không để ý đến bốn phía trúc diệp ma sát phát ra âm thanh sàn sạt cự tuyệt, cường thế mà thẳng tắp đi về phía y.

Khi mà Chiếu vương điện hạ muốn tiến vào trong lòng một người, thì có quỷ thần cũng khó mà ngăn chặn nổi. Như thế nào lại đem một rừng trúc nho nhỏ này để trong mắt?

Khóe môi của y hơi cong lên.

Có lẽ quá khứ không thể dễ dàng buông tay như vậy, nhưng có thể  một ngày nào đó, khi thời gian hòa tan tất cả yêu hận, y có thể thản nhiên cười, đề bút, viết xuống một giấc mộng cũ hoang đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro