BỐN MƯƠI TÁM (phiên ngoại)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ năm nay tương đối nóng bức.

Tiêu Chiến nằm trên ghế mát, trên tay là một chiếc quạt hương bồ, như có như không mà phe phẩy. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ cũng biếng nhác, không biết tiêu cự đặt ở chỗ nào rồi?

Vương Nhất Bác biết y thích trúc nên sắp xếp xung quanh phòng này toàn là thúy trúc. Một trận gió thổi tới, lá trúc cọ xát tạo ra tiếng xào xạc, lá trúc lại đặc biệt có mùi thơm tự nhiên rơi vào chóp mũi, cảm giác thật có vài phần thanh lương, chỉ là có gió thổi qua nhưng vẫn khô nóng khó tiêu.

Người khác đều nói trúc chiêu âm, không nên trồng ở sân nhà, nhưng thực ra một chút y cũng không sợ. Y tạo ra không biết bao nhiêu nghiệp chướng, đếm còn không xuể, sớm hay muộn cũng phải trả giá, cho nên trong lòng cũng sớm có chuẩn bị. Huống hồ, quỷ trước cửa không biết đã quanh quẩn bao nhiêu lần cũng không chết, thấy thế nào cũng là đủ rồi.

Vương Nhất Bác cầm theo bao lớn bao nhỏ trở về, xa xa nhìn thấy Tiêu Chiến đang ở bên cạnh cửa sổ, mà y lại như không nhìn thấy hắn, mi mắt cũng chẳng động một chút. Vương Nhất Bác cũng không sinh khí, cầm theo một đống lớn đồ vật vào cửa.

Trong đống đồ kia của Vương Nhất Bác, có một bao được dùng vải bông bọc từng tầng từng tầng thật dầy, cởi bỏ vải bông ra lại là tầng tầng giấy dầu, bên trong mới là một đống băng vụn.

Vương Nhất Bác cầm một chiếc bồn lớn xới băng, rồi lại thả vào một bát nhỏ, cuối cùng là đổ nước ô mai vào trong bát, lúc đó mới đem bồn băng lớn đến bên cửa sổ, nói với Tiêu Chiến: "Nước ô mai để lạnh có thể uống, nhưng cũng đừng bỏ thêm băng vào nước ô mai nữa nhé". Tiêu Chiến không thèm trả lời hắn, hắn cũng không giận, nhẹ nhàng xoay người trở về chuẩn bị tới lui, khinh thủ khinh cước như sợ làm ồn y.

Trước đây Tiêu Chiến là một người vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, hiện giờ tình huống càng nghiêm trọng. Tào Ẩn Bạch tìm được chỗ này đã được coi là bốn mùa như xuân, nhưng y vẫn có khi chịu không nổi, cho nên mấy năm qua khi Vương Nhất Bác chăm sóc y, ban ngày mùa hạ cùng buổi tối mùa đông là phải cực kỳ chú ý, đêm đông càng không thể ngủ, nếu không cẩn thận chợp mắt một chút, tỉnh lại nhất định phải thăm dò hơi thở của y, chỉ sợ y bất tri bất giác mà tắt thở.

Kỳ thật mấy năm gần đây y cũng đã tốt hơn rất nhiều, đâu thể nào dễ dàng mà chết như vậy? Từ việc Tào Ẩn Bạch một, hai năm mới thăm y một lần là đủ để chứng minh, nhưng Vương Nhất Bác vẫn là khẩn trương không ngừng. Những chuyện Tào Ẩn Bạch dặn dò, từng chuyện từng chuyện hắn đều thuộc nằm lòng.

Nghĩ đến điểm điểm tích tích mấy năm gần đây, trong lòng Tiêu Chiến lại cảm khái ngàn vạn lần. Lặng lẽ nhặt lấy một khối băng trong bồn nắm trong tay, cảm thụ từng trận mát lạnh truyền đến.

Lúc này Vương Nhất Bác lại bưng đến mấy cái đĩa nhỏ, bên trong là đậu phộng, hồng tảo, qua tử, long nhãn các loại, lại có cả cao mật phan chi ma, hạch đào,… mỗi loại cũng không nhiều, nhưng lại thật sự tinh xảo, vừa nhìn đã biết là được đại trù ngăn nắp làm ra, mà lượng ít bởi vì thân thể của y kỳ thực không quá thích hợp để ăn những thứ đó, ăn chẳng qua là để nhấm nháp.

Hôm nay là đêm thất tịch.

Hôm trước Tiêu Chiến nói trời nóng, Vương Nhất Bác đang ở bên chân dùng quạt hương bồ quạt băng trong bồn cho y liền nói: "Qua vài ngày nữa là đêm thất tịch, sau đó mưa xuống sẽ mát mẻ".

Y hiếm khi đáp lời hắn, hỏi hắn như thế nào biết ngày đó trời nhất định sẽ mưa? Hắn hỏi lại y, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra rằng thất tịch hàng năm trời đều mưa sao? Y liền trầm mặc không nói gì. Sau đó mới biết y tuy rằng biết sự tồn tại cùng tập tục đêm thất tịch, nhưng lại chưa từng trải qua đêm thất tịch, liền nói năm nay hảo hảo cho y ăn tết.

Trước khi Tào Ẩn Bạch đi đã từng nói, tràng vị của y không tốt, ẩm thực phải nhẹ nhàng, nhưng đồ ăn đêm thất tịch quả thực là không hề nhẹ, vì thế Vương Nhất Bác còn sai người dùng khoái mã đuổi theo Tào Ẩn Bạch, mang về một tờ giấy Tào Ẩn Bạch phân phó, nói chỉ cần cẩn thận là vẫn có thể ăn tết.

Nghe nói y chưa từng ăn tết thất tịch, hắn mấy ngày nay đều chuẩn bị. Đêm qua còn lôi kéo y đến trong viện, bày son phấn cho y, muốn y quăng lên nóc nhà, đó là một tập tục đêm thất tịch, khi người con gái muốn cầu dung nhan xinh đẹp hơn.

Tiêu Chiến lườm hắn một cái, nói: "Ngươi nghĩ là ta ngốc sao? Ai chẳng biết đây là chuyện nữ nhân mới làm? Vì chính là muốn yêu cầu Thất nương ban cho mỹ mạo".

Vương Nhất Bác cười nói: "Ăn tết, đó chỉ là một loại nghi thức thôi".

Tiêu Chiến hỏi lại: "Vậy sao ngươi không làm đi?".

Vương Nhất Bác nghĩ 'ta cần mỹ mạo làm gì?' nhưng miệng vẫn nói: "Chi bằng ngươi cứ quăng phấn son đi, khất xảo (cầu khéo tay) thì để ta làm cho". Lúc này Tiêu Chiến mới đáp ứng, cầm khối son phấn trong tay mà quăng lên mái nhà.

Sau đó Vương Nhất Bác thả một bồn nước trong sân, làm cho nó tích một tầng bụi ở trên mặt, giữa trưa hôm nay phải thả tú châm, nhìn nhìn lại thấy bóng châm là cái hình dạng gì. Giữa trưa Vương Nhất Bác tràn đầy tự tin, nói mấy năm nay chăm sóc Tiêu Chiến thật tốt, thật sự tâm đắc, Thất nương nhìn thấy hắn cố gắng như vậy, nhất định sẽ cho hắn khất xảo! Kết quả vừa thả châm, ngay cả tạm dừng một chút còn không có đã liền chìm xuống.

Sắc mặt Vương Nhất Bác lập tức có chút kinh ngạc, nghĩ Thất nương như vậy mà không cấp cho hắn mặt mũi, xem ra hắn không hủy đi vài gian miếu Thất nương là không được! Kết quả Tiêu Chiến lại phì cười một cái.

Đã rất lâu không thấy người trong lòng cười vui vẻ như vậy, trong lòng Vương Nhất Bác lập tức đối với Thất nương ngàn vạn tạ ơn, tính toán xây lại mấy gian Thất nương miếu để cung phụng.

Buổi chiều trời lạnh một chút, Vương Nhất Bác liền lên trấn mà lấy đồ mấy ngày trước hắn dặn dò, lấy xong liền vội vàng trở về chuẩn bị.

Bởi vì Tào Ẩn Bạch nói qua ẩm thực của Tiêu Chiến phải nhẹ nhàng, nên hai người ngày thường ăn đều là hấp, chưng. Nếu bàn đến công phu chưng cá thì hắn đã luyện rất tốt, nhưng đêm thất tịch phải ăn cơm có du phạn (cơm có dầu mỡ), ma du kê (gà nấu dầu vừng), Vương Nhất Bác thật sự làm không được nên phải lên trấn mua đồ làm sẵn.

Có mua sẵn thì đến tối cũng nguội mất, vì thế Vương Nhất Bác cho du phạn vào lồng hấp làm nóng lên, rồi đem ma du kê vào cùng, vội vàng một trận, rốt cuộc trước khi mặt trời xuống núi cũng có thể làm xong tất cả.

Vương Nhất Bác lột da khối chân gà rồi đặt vào trong bát Tiêu Chiến, nói: "Ma du kê này chỉ dùng nước gạo để nấu, nhưng vị cũng không kém dùng rượu nấu đâu, ngươi thử một chút xem". Lại dặn dò y buổi tối còn có bánh trôi, hầu hạ y vô cùng thoải mái.

Tiêu Chiến cắn một miếng, phát hiện ma du kê này rất tươi mới ngon miệng, không có vị rượu nhưng lại có mùi thơm của gạo, du phạn hương vị cũng rất ngon, ngay cả như y là người trường kỳ ẩm thực nhẹ cũng không có nửa điểm đột ngột, liền biết công sức Vương Nhất Bác bỏ ra không phải là ít.

Ăn cơm xong, quả nhiên là trời mưa.

Vương Nhất Bác hầu hạ Tiêu Chiến tắm rửa xong liền giúp y thay một bộ bạch y sạch sẽ rồi ôm y đến nằm trên ghế, cầm khăn bố lau mái tóc dày dài của y.

"Ngươi biết đó, ta không tin ngươi". Tiêu Chiến đột nhiên nói.

"Ừ" Vương Nhất Bác đáp.

"Mấy năm gần đây ta cũng không tin ngươi, cũng vẫn cảnh cáo mình không thể tin ngươi".

"Ừ". Vương Nhất Bác đáp, động tác trong tay cũng không ngừng.

"Năm đó ta vì ngươi mà chịu đựng bảy, tám năm khổ sở, nhưng mấy năm nay ngươi cũng đã trả giá cho ta rồi. Chúng ta coi như là thanh toán xong, ngươi đi đi". Tiêu Chiến vô lực thở dài.

Những năm gần đây nhìn y có vẻ như băng sương, đối với tất cả việc hắn làm cho mình đều như không thấy, nhưng hắn vẫn như vậy đối xử với y, mấy năm như một ngày. Rất nhiều chuyện y không nói, nhưng trong lòng y cũng biết, bởi vậy từ lâu đã không còn hận hắn nữa. Hiện giờ, thanh toán xong là tốt nhất.

"Nếu thật sự có thể thanh toán xong quá khứ… vậy chúng ta có thể lại bắt đầu một lần nữa, được không?" Vương Nhất Bác nói xong, động tác trong tay vẫn là không dừng lại. Nhìn thấy ngàn vạn sợi tóc trong tay mình, nơi đáy lòng hắn cũng là ngàn vạn sợi tơ, sớm dây dưa không rõ! Bị sợi tơ tình mơ hồ này bao quanh, hai người như thế nào có thể thanh toán xong?

"Ta không có cách nào để tin tưởng bất cứ ai… Không phải là tại ngươi, là tại ta thật sự không thể tin ai được". Tiêu Chiến nghiêng đầu, động tác Vương Nhất Bác cực nhanh nâng tóc y lên, không làm cho tóc rơi xuống đất. Lại chỉ nghe y nói: "Ta thực sự cả đời này cũng không có biện pháp đáp lại ngươi, chẳng lẽ ngươi cứ nguyện ý hầu hạ ta cả đời như vậy?".

"Cả đời thì cả đời, ta cảm thấy hiện tại rất tốt". Khăn bố sát qua một cái, rốt cuộc thì lau khô. Vương Nhất Bác lại nói: "Ta thật nguyện ý cả đời như vậy. Nếu ngươi cảm thấy tình cảm làm ngươi khó xử, vậy thì cứ coi ta là tôi tớ hầu cận của ngươi đi".

"… Ngươi cam tâm như vậy sao? Có thể thỏa mãn sao?" y quay đầu lại nhìn hắn, trong cặp hắc đồng kia nhìn thấy ảnh ngược của chính mình. Biểu tình trên mặt thật là rõ ràng… do dự như năm ấy.

"Còn hơn là mất tung tích của ngươi, còn hơn là nhìn ngươi chịu đựng ốm đau tra tấn, có thể ở bên cạnh ngươi như bây giờ… ta đã rất thỏa mãn rồi". Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn y, trong mắt y thấy hình ảnh của chính mình, trên mặt biểu tình kiên định.

Tiêu Chiến nâng hai tay lên, ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, kéo hắn lại gần chính mình. Trong lòng Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, cũng nghiêng người theo, hai tay thật cẩn thận mà đặt hai bên thắt lưng của Tiêu Chiến.

"Ta lại…" môi Tiêu Chiến dán bên tai hắn, nhẹ nhàng ma sát tóc của Vương Nhất Bác, thổ khí như lan nói: "Chưa thỏa mãn".

Đêm đó hai người bọn họ không ăn khuya, bánh trôi liền biến thành bữa sáng ngày hôm sau.

             Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro