HAI MƯƠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng nay hai người đều rất bận rộn, mấy ngày không gặp nhau cũng là chuyện bình thường. Hôm đó Vương Nhất Bác tận dụng thời gian rảnh rỗi hiếm có để đến gặp Tiêu Chiến. Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện cũng sắp canh bốn, chẳng mấy chốc nữa thì trời sẽ sáng, chính bản thân hắn cũng mệt mỏi, muốn làm gì cũng không được, nhưng mà dưới đáy lòng lại không yên, như thế nào cũng muốn gặp người kia thì tâm trạng mới bình ổn lại được, không khỏi một trận buồn bã, chính là nghĩ đến người nọ đang ở bên trong, trong lòng lại là một trận nhộn nhạo.

Ngẫm lại, thực sự là không nên tới. Nhưng mà nhớ chung quy vẫn là nhớ, cước bộ hướng đến tẩm cung lại nhẹ nhàng một chút.

Nhẹ nhàng đẩy cửa cung ra, Vương Nhất Bác còn chưa có phát hiện động tác của mình cẩn thận hơn so với trước kia rất nhiều, liếc mắt nhìn vào, chỉ cảm thấy không gian trong tẩm cung nhỏ hơn tẩm điện Chiếu vương rất nhiều, có lẽ chỉ bằng một nửa.

Mới nhập xuân nên thời tiết vẫn còn chút lạnh. Vương Nhất Bác thì không thèm để ý đến, nhưng mà y thì không chịu được, cho nên bốn góc còn đặt chậu than, bên trong than đang cháy hồng rực, ở giữa phòng là chiếc giường lim lớn, một tầng sa mạn hạ xuống, ẩn ẩn mơ hồ, sương mù mênh mông, giấu đi thân ảnh thiếu niên trên giường.

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác truy quét đương hoan hừng hực khí thế, ngày ngày xong xuôi công việc liền lên giường ngủ, ngủ dậy lại tiếp tục làm. Thật vất vả hôm nay mới bắt được một tên đầu lĩnh, cái lưới giăng ra mấy tháng nay rốt cuộc có thu hoạch. Mấy canh giờ nữa hắn còn phải nâng cao tinh thần mà thẩm vấn người a! Vương Nhất Bác biết hắn lúc này nên ăn no ngủ kĩ, tốt nhất là như mấy ngày trước, trực tiếp đi ngủ, tỉnh lại rửa mặt chải đầu xong lại tiếp tục thẩm vấn, nhưng mà không biết như thế nào, hắn tình nguyện ngủ ít đi một canh giờ, cũng phải lại đây một chuyến.

Biết rõ là cái gì cũng không làm được, nụ cười bên môi Vương Nhất Bác có chút nan giải, nhẹ nhàng vén sa mạn bên giường. Chỉ thấy người trên giường ngủ thực say, bất giác đáy lòng mềm nhũn, ngũ vị tạp trần vừa rồi đều quăng ra sau đầu.

Ngồi ở mép giường, cởi giày ra, Vương Nhất Bác thân thủ muốn tiến đến ôm Tiêu Chiến, muốn ôm y ngủ, thế nhưng lại thấy người trong lòng mình một mảnh lạnh lẽo, Vương Nhất Bác cả kinh hoảng hốt! Trực giác liền ấn tay lên cổ y, thẳng đến khi trong tay truyền đến tiếng mạch đập yếu ớt, một hơi nghẹn lại lúc đó mới dám thở phào.

Từ trước đến nay Tiêu Chiến ngủ rất nông, Vương Nhất Bác muốn lay y tỉnh, lại phát hiện ra toàn thân Tiêu Chiến cứng ngắc như thạch, trên mặt dù không lộ ra biểu tình thống khổ, nhưng sau lưng lại ướt một mảng lớn.

Bộ dáng của Tiêu Chiến rất lỳ lạ! Trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, nhưng hô hấp lại cực nông, nông như muốn cho người khác không phát hiện ra sự tồn tại của y, một thân cứng ngắc, như là sợ đến không dám cử động dù chỉ một chút.

Chẳng lẽ là y bị quỷ truy ác mộng? Một ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Vương Nhất Bác, hắn bất chợt có chút buồn cười. Tiêu Chiến người này nếu sợ trời báo ứng, thì sẽ không công khai mà mở kỹ viện sòng bạc. Thư phòng của người ta là nơi thanh tịnh, thư phòng của y thì có bao nhiêu nghiệp chướng? Một năm này y đến thư phòng làm việc, không biết đã phê ra bao nhiêu nghiệp chướng?

Hai tay hắn ôm lấy mặt Tiêu Chiến, một tiếng nhẹ nhàng gọi "Tiêu Chiến, Chiến", bất giác lộ ra ôn nhu. Biết rõ y là dạng người gì, cũng biết rõ y là người ngoài mềm trong cứng, cũng không cần nhu tình người khác ban cho, nhưng ở trước mặt y, hắn lại ngày càng ôn nhu.

Tiêu Chiến tỉnh dậy, thân mình khẽ run lên, mở hai mắt nhìn hắn một hồi lâu mới chậm rãi hít sâu, ngực cao thấp phập phồng.

"Làm sao thế?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gạt tóc trên trán của y ra, cảm thấy dưới tay là một mảng ướt át, đúng là chảy một thân mồ hôi lạnh: "Ta truyền thái y đến xem được không?".

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không cần, là bệnh cũ thôi".

"Là bệnh cũ thôi, sao lại không trị hết đi?" Vương Nhất Bác nghĩ từ trước đến nay Tiêu Chiến tin tưởng Tào Ẩn Bạch, cũng chỉ cho Tào Ẩn Bạch khám bệnh, lại nghĩ đến ngày đó Tào Ẩn Bạch ôm y, còn có một tiếng gọi "Ẩn Bạch" của y, không khỏi bật thốt lên: "Nếu không? Cố gắng đổi đại phu khác có thể trị triệt để a!".

Tiêu Chiến vẫn lắc đầu: "Trị không hết được".

"Như thế nào chưa thử đã nói là trị không hết? Cứ thử xem thế nào đã". Vương Nhất Bác khuyên, trong quan tâm cũng ẩn giấu vài phần tâm tư. Nếu là thái y khác có thể trị hết bệnh cho Tiêu Chiến, nói không chừng về sau y sẽ không thân cận cùng Tào Ẩn Bạch nữa.

"Tào Ẩn Bạch nói trị không hết, thì là trị không hết". Tiêu Chiến tin tưởng Tào Ẩn Bạch, nếu ngay cả Tào Ẩn Bạch không chữa trị được thì cũng không cần phiền toái thêm người khác, huống hồ… chuyện thân thể y, vẫn là càng ít người biết càng tốt.

Có lẽ Tào Ẩn Bạch thật sự là thần y, có thể thấy Tiêu Chiến tin tưởng kẻ đó như vậy, thực là làm cho Vương Nhất Bác không hề thoải mái, vừa nghĩ muốn khuyên nhủ thêm, Tiêu Chiến liền nhắm mắt lại: "Ta buồn ngủ quá, cho ta ngủ thêm một chút".

Thấy sắc mặt y trắng bệch, Vương Nhất Bác không khỏi một trận mềm lòng, lại nghĩ tới chính mình cũng không có thời gian ngủ ngon, liền kéo ổ chăn ấm đi vào, dùng thân thể cực nóng của mình ôm lấy Tiêu Chiến, làm ấm người cho y.

Tiêu Chiến ở trong ngực Vương Nhất Bác, thân mình dần dần ấm lên, nhiệt độ kia như là thấu vào trong nơi sâu kín nhất của y, làm trái tim cũng ấm. Đó là một dấu hiệu nguy hiểm, giống như là đương hoan, ngươi biết rõ nó có độc, nhưng lại vẫn chìm đắm trong khoái cảm nhất thời mà nó đem đến. Giờ khắc này, vòng tay của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến mà nói, cũng là một loại đương hoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro