HAI MƯƠI MỐT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chợp mắt nhưng thần trí lại vẫn tỉnh táo. Tào Ẩn Bạch đã nói qua cho y về tình hình bệnh trạng, nói là y vì sợ hãi nên toàn thân căng cứng, là tâm bệnh, không thuốc nào có thể chữa được. Nếu thật sự muốn chữa trị, thì phương pháp trị phần ngọn là tìm người đánh thức y khi ngủ gặp ác mộng, như vậy thì sẽ không có việc gì nữa, nếu muốn trị tận gốc, thì phải tìm được vướng bận trong lòng, giải quyết triệt để.

Nhưng Tào Ẩn Bạch làm sao có thể biết, đáy lòng y quả thực đâu chỉ có một vướng bận? Trong hai mươi mốt năm cuộc đời ngắn ngủi của y đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện, nhân tình ấm lạnh trong hoàng cung rực rỡ phù hoa kia, từng chút từng chút như một con dao nhọn bào vào lòng y. Tâm của Tiêu Chiến, sớm đã không còn hoàn chỉnh, tàn phá giống như một khối bệnh nan y, nếu thật sự muốn lấy đi hết vướng bận, chỉ sợ cái gì cũng không còn nữa.

Mấy ngày nay tưởng nhớ, giờ đây thiếu niên tinh thần không yên nằm trong lòng ngực mình, Vương Nhất Bác vốn đang mệt mỏi cực độ cũng mờ mịt mà ngủ. Trong mơ mơ màng màng nghe được người trong lòng nhẹ hỏi: "Rảnh như vậy sao mà đến tìm ta?"

Nhớ ngươi.

Lời nói rất ngọt ngào.

Đôi môi cánh hoa cong lên, Vương Nhất Bác nói: "Làm sao rảnh được? Mới bắt được một nhân vật khá quan trọng, đang vội mà".

Tiêu Chiến đáy lòng một trận giật mình. Vốn y chỉ là ngủ không yên thuận miệng hỏi một câu, lại ngoài ý muốn thu được tin tức, giờ phút này Tiêu Chiến lập tức tỉnh táo. Cái gọi là nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, trên đường từ kinh thành về Thục Tây, ngay từ đầu y đã nghi ngờ chuyện tình cảm của Vương Nhất Bác có biến hóa, tiếp theo rõ ràng tương kế tựu kế cùng hắn lá mặt lá trái, mục đích, không phải vì những lời này sao?

Tiêu Chiến không tin ôn nhu của Vương Nhất Bác đối với mình là thật tâm, cũng không tin tưởng mình đối đãi hắn thật tâm, rõ ràng chỉ là một hồi kịch mà hai người đều diễn, tại sao trong lòng lại khó chịu như thế?

Vương Nhất Bác, ngươi thua!

Y thực muốn chỉ vào mũi hắn mà nói cho hắn, trong trận diễn nhu tình này hắn thua, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh đó, lại như thế nào mà không thể vui vẻ nổi? Tiêu Chiến âm thầm cắn răng, ẩn ẩn đã biết, có lẽ quan hệ của bọn họ đã sớm theo ngụm băng lý kia, tan, dán, gút mắc thành một mảnh hỗn độn, rốt cuộc phân không rõ ngươi ngươi ta ta, lại càng không hiểu ai đúng ai sai.

Không! Ta hẳn là phải nên vui vẻ chứ! Hiện tại chưa vui, nhất định là vì ta còn chưa thật sự đắc thắng, diễn mới chỉ được một nửa, chưa xong đâu!

Xốc lại tinh thần, Tiêu Chiến âm thầm tính toán mất bao lâu Tào Ẩn Bạch mới có được tin tức? Bao lâu thì có thể giải quyết sự tình? Nhìn chân trời thấy thái dương mơ hồ nổi lên, trong lòng đã có tính toán.

Thế lực của y so với Chiếu vương thì không đáng một hạt cát, nhưng cái gọi là cường long áp rắn độc, cho dù thế nào thì cũng không thể thua trên địa bàn của Đông vương được. Nếu không tiếp theo làm sao tiếp tục thi triển xuống?

Vương Nhất Bác tự hạn chế nghiêm ngặt, có thể ngủ mấy canh giờ liền ngủ từng ấy canh giờ, đến giờ thì không cần người gọi cũng tự tỉnh lại, bây giờ trời chưa sáng, trong mắt hắn đã thanh tỉnh thật sự.

Lặng lẽ chuyển người. Vừa động đã có một lực ôm lấy, lực kia không lớn, Vương Nhất Bác còn tưởng rằng vạt áo mắc vào đâu, cúi đầu vừa nhìn thấy mới biết là hai tay Tiêu Chiến nắm vạt áo hắn không buông.

Ngón tay thô dài của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng muốn gỡ ngón tay thon dài thanh tú của Tiêu Chiến, lại nghe thấy một tiếng như có như không: "Đừng đi".

Trong giọng nói kia như có một chút thỉnh cầu, giống như… giống như… đêm đó, y gọi "Ẩn Bạch"

"Ngươi…" Vương Nhất Bác kinh ngạc, phải biết rằng Tiêu Chiến tính tình rất cứng cỏi, lúc trước bị hắn chỉnh vài lần đến chết đi sống lại, y cũng chưa từng mở miệng cầu xin hắn.

Người trong lòng cứng đờ, như là đang cực độ ẩn nhẫn cái gì, tiếp theo là tức giận buông tay ra, quay lưng đi: "Ta sẽ không thèm cầu xin ngươi". Trong câu nói lại có ý làm nũng mơ hồ, thực sự rất khả ái.

Lòng Vương Nhất Bác một trận ngọt ngào, tất cả hóa thành nhu tình. Thân thể lại tiến lên, nhẹ nhàng đưa người vào trong lồng ngực, chỉ coi như là vừa rồi y bị ác mộng làm sợ hãi: "Được, không đi nữa".

Lời nói của Vương Nhất Bác thực ôn nhu, ôn nhu làm cho người ta tham luyến. lòng bàn tay Tiêu Chiến đè lên lồng ngực rắn chắc của Vương Nhất Bác, chỉ hận hắn sao lại có thể diễn đạt như vậy?

Vương Nhất Bác tính toán lưu lại một canh giờ, mà Tiêu Chiến cũng chỉ cần hắn lưu lại một canh giờ. Chỉ là trong mấy tháng nay, nhóm quan binh cùng trùm buôn thuốc phiện người truy ta chạy, chỉ sợ là không dám nghĩ đến hai thủ lĩnh của bọn họ đang nằm trên giường, lưu luyến ôm nhau ngủ đi?

Người trong nhà lao thừa dịp thủ vệ không chú ý đã nuốt dược tự sát, không tra ra có dấu vết từ bên ngoài, cũng chỉ có thể tin rằng người đó đã dùng cách giấu dược vào trong miệng. Vương Nhất trực giác cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, chỉ là chưa kịp nghĩ lại, đạo tin tức mới truyền đến làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Viên Không đại sư của Thiếu Lâm Tự hoàn tục!

Viên Không đại sư của Thiếu Lâm Tự vốn họ Tập, thuở nhỏ là thần đồng, lúc thiếu niên cũng khá nổi danh, mỗi người gặp qua đều nói rằng ông ta là Thần phật hạ phàm. Nhưng ngoài ý muốn chính là, Vương Nhất Bác lại có chút giao tình cùng Viên Không đại sư, cứ cách hai, ba năm liền đến Thiếu Lâm tự gặp ông ta một lần, mỗi lần ở khoảng một tháng. Giữa hai người cũng không có đại sự gì, chỉ là nghe đại sư thuyết giảng phật pháp, nghe Vương Nhất Bác nói tình hình gần đây, lúc không nói chuyện liền chơi cờ vây.

Nghe đồn Viên Không đại sư sẽ tiếp nhận địa vị phương trượng, nào biết ông ta không nói một tiếng mà hoàn tục? Nhất thời thiên hạ kinh hãi không thôi, người có hiểu biết sâu sắc với Viên Không đại sư là Vương Nhất Bác cũng kinh ngạc vạn phần, bật người nhảy lên khoái mã một đường chạy như điên. Vốn là lộ trình mất một tháng mới tới, Vương Nhất Bác bảy ngày liền tới, cả người lẫn ngựa đều gầy đi một vòng.

Viên Không đại sư muốn hoàn tục, chỉ có phương trượng gật đầu, còn lại mọi người đều liều mình khuyên ngăn, sau đó vẫn là phương trượng hạ lệnh mọi người không được nói, lúc này Viên Không đại sư mới được thanh tịnh.

Viên Không đại sư hoàn tục, để lại tóc, cởi bỏ cà sa, nhưng tạm thời vẫn còn ở trong Thiếu Lâm tự. Vương Nhất Bác vừa đến liền hướng tiểu hòa thượng ở cổng tự muốn đi gặp, tiểu hòa thượng dẫn hắn đi sương phòng dành cho khách, một bên nói: "Sư thúc chờ ngài đã lâu".

Tiểu hòa thượng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, nghĩ đến Viên Không đại sư kính yêu của mình muốn hoàn tục, ai cũng không hiểu, ai cũng không nỡ, ngữ khí không khỏi khó chịu: "Mấy ngày nay đại sư không chịu gặp ai, khách lạ không gặp, sư thúc sư bá không chịu gặp, chúng ta càng đừng nói, chỉ cho phép mang cơm đến cửa, cũng không ăn nhiều lắm", cằn nhằn liên miên rồi cũng tới cửa, chỉ vào một gian nhà gỗ nhỏ, nói: "Là gian kia".

Vương Nhất Bác nói đa tạ, đi vào gõ cửa hai tiếng, phía sau cửa truyền đến: "Ai?"

"Là ta, Vương Nhất Bác". Vương Nhất Bác nói.

"Vào đi"

Vương Nhất Bác đẩy cửa vào, nhìn thấy một nam tử gầy gầy đứng bên cửa sổ, quay đầu lại hướng hắn trầm ổn cười: "Chiếu vương điện hạ".

Nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi. Không giống như diện mạo anh tuấn, mày rậm mắt to của Vương Nhất Bác, bộ dáng ông tuấn tú nho nhã, tròng mắt thì màu đen hơn người thường, thần thái sáng sủa chiếu nhân, lại khó giấu một nét tiều tụy, tóc vừa mới để nên sợi còn ngắn, giống như một chiếc mũ đen ở trên đầu, tóc chỗ mang tai cũng đã bạc hết. Một thân nho y, thật hào hoa phong nhã.

"Đại sư"

"Đừng gọi ta là đại sư, ta đã hoàn tục rồi. Ngồi đi". Trong phòng có một giường một ghế, hai người ngồi xuống giường ghế phân biệt.

Ông nói: "Ta vốn tên là Tử Quân, Chiếu vương cứ gọi ta như vậy đi". Ngẫm lại cười nói: "Tên này ít nhất đã bốn mươi năm không có ai gọi, thiếu chút nữa quên mất. Có người gọi, còn tưởng là đang gọi ai khác".

Tử Quân cười, Vương Nhất Bác lại không cười, chỉ nói: "Vì sao hoàn tục?"

Tử Quân hỏi lại hắn: "Chiếu vương biết cái gì là tình? Cái gì là yêu sao?".

Vương Nhất Bác cuống lên, hỏi Tử Quân: "Ngươi có người mình thích sao? Là ai?".

Tử Quân cũng không để ý sự vô lý của hắn: "Còn có thể là ai?"

Vì thế hai người liền trầm mặc.

Tử Quân đứng dậy rót hai chén trà, một ly cho hắn, một ly cho mình. Cầm chén trà lạnh kia, Tử Quân sâu kín nhớ lại: "Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta liền phát hiện nàng là một tai tinh, chỉ cần nơi nàng đi qua, đều sẽ như có cuồng phong quét qua, tàn phá không còn một ngọn cỏ, lần thứ hai hẹn gặp lại nàng, ta liền cảm thấy được nàng là khảo nghiệm mà ông trời dành cho ta, nếu không vì sao khi vừa thấy nàng là ta phải đau đầu? Sau đó mỗi lần gặp lại, chỉ cần gặp nàng thì ta sẽ có chuyện không may, cuối cùng bị nàng biến thành vạn phần chật vật.

Lúc nàng mất ta không đến. Ta biết, tuy nàng không bảo ta đến nhưng vẫn muốn ta đến, có điều ta thực sự không đến, bởi vì ta là người xuất gia, nàng ở phàm trần. Sau khi nàng mất, ta đã cho rằng vướng mắc của ta cùng nàng cũng sẽ theo gió bay đi, nào biết, hóa ra không nhìn thấy mới thật sự là giày vò người ta.

Từng giọt từng giọt nổi lên trong những lúc thanh vắng, bồi hồi chẳng tha. Rồi bỗng một ngày quay đầu, đột nhiên nhớ lại năm đó đêm đó, khi đèn nửa sáng, khi trăng đang tròn, khi tình… đang nồng, không khỏi lệ rơi lã chã. Thế mới biết ta vốn không phải không có ý với nàng.

Những năm gần đây ta đối với nàng vừa mừng vừa lo, vừa yêu lại sợ, nhưng nếu nghĩ kỹ, hóa ra thực sự yêu một người, không phải là như thế này sao?

Lúc nhỏ ai thấy ta cũng vui vẻ, ta cùng ai cũng tự tại, chỉ duy nhất nàng không như vậy. Nàng đưa ta vượt qua ranh giới hỉ nộ ái lạc, chỉ cần nàng động một chút, trong lòng ta sẽ có nơi nào đó đi theo.

Hai mươi mấy năm đi qua, mới hiểu điều này, chẳng qua chính là hai chữ 'tình yêu' đó sao?

Hóa ra yêu một người, không phải là thấy nàng liền vui mừng, mà là thất tình lục dục, không thiếu cái nào. Ta không hiểu đạo lý này, không duyên không cớ tổn thương bản thân, cũng tổn thương nàng".

Tử Quân nói ngắt quãng, nói rối loạn, cũng thật tha thiết, làm người nghe rung động.

Tử Quân nói chuyện, Vương Nhất Bác tâm loạn như ma, đặc biệt là câu cuối cùng kia, "Hóa ra yêu một người, không phải là thấy nàng liền vui mừng, mà là thất tình lục dục, không thiếu cái nào". Làm hắn đặc biệt có cảm giác, dường như có cái gì đó mạnh mẽ xuất hiện trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro