HAI MƯƠI BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó Tiêu Chiến đang cùng Tào Ẩn Bạch nghị sự trong thư phòng, nói đến lương thực nhân mã, binh giới… khắp nơi chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần có thời cơ là có thể khởi nghĩa.

Vương Nhất Bác lại môt mạch xông vào. Tiêu Chiến và Tào Ẩn Bạch chấn động, trao đổi ánh mắt, hai người đều là người sáng suốt, thấy Vương Nhất Bác một thân phong trần mệt mỏi, không hề có phong độ trước đây, có lẽ là không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, liền trước tiên áng binh bất động.

Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy Tiêu Chiến đã trực tiếp kéo người đi. Trong hai, ba tháng gần đây, thân thể của Tiêu Chiến lại không bằng trước kia, sợ là thời gian còn không nhiều lắm. Vương Nhất Bác không biết, Tào Ẩn Bạch lại rất rõ ràng, trong lòng gã cả kinh muốn ra tay ngăn cản, Tiêu Chiến lại đưa mắt ra hiệu cho gã không được động tay.

Nếu không có Vương Nhất Bác ở đây, Tào Ẩn Bạch nghĩ mình sẽ bị y lôi kéo học thói mắng chửi người! Tiêu Chiến mặc dù không có ý đồ tìm chết, nhưng lại không quý trọng thân thể, chắc là nghĩ rằng thời gian của mình không còn nhiều, lại không biết khổ tâm của Tào Ẩn Bạch.

Tào Ẩn Bạch biết, lúc làm dược nhân, Tiêu Chiến cũng ít nhiều học được chút kiến thức y học, y lại thông minh, lúc làm dược nhân cho gã, sợ y ngủ mất nên gã cũng giảng giải cho y vài thứ, hiện nay y thuật của Tiêu Chiến chỉ sợ là còn cao minh hơn đại phu bình thường.

Ban đầu vốn muốn định cho Tiêu Chiến một ít tri thức ở phương diện này cũng tốt, khi bị chút vết thương nhỏ thì cũng có thể tự mình điều trị, sau này mới biết hệ quả ngoài ý muốn. Rất nhiều lần hai người không cần bàn về bệnh tình của Tiêu Chiến, bởi vì tự y cũng đoán được bảy, tám phần chuẩn xác, cũng bởi vì như thế nên Tiêu Chiến biết rằng thân thể của y không có cách nào chữa trị được, chỉ có thể chống đỡ với một chữ 'tử'. Mà hiện giờ, Tiêu Chiến có vẻ như nghĩ rằng chỉ cần chống đỡ được đến khi khởi nghĩa chấm dứt liền buông tay.

Sớm biết như thế, lúc trước không nên dạy y này nọ, làm cho y nghĩ rằng thân thể mình còn có thể cứu chữa, nói không chừng sẽ ngoan ngoãn hơn. Tào Ẩn Bạch nghĩ, trong ngực một trận hờn dỗi, nào biết năm đó mình tính  sai, hiện tại dỗ y, lừa y cũng không có tác dụng, thật là khổ hận chính mình. Gần đây động thái của Tiêu Chiến rất nhanh chóng, có lẽ là bởi vì cảm giác được sự suy bại của cơ thể mình.

Trong vài năm nay, nghĩa quân ở các địa phương phản đối hoàng triều Vương thị cũng khởi nghĩa vài lần, đáng tiếc là không tạo ra được ảnh hưởng với Hoàng gia. Tiêu Chiến từng đánh giá qua, các thế lực địa phương đó đều có những ảnh hưởng nhất định, chính là không muốn phối hợp mà phân thành năm bè bảy bối, do đó, chỉ cần y tập hợp được lực lượng này, liền có thể có được đòn đả kích thật mạnh, thậm chí là lực lượng có thể lật đổ Hoàng triều Vương thị.

Các thế lực ở mỗi địa phương tuy rằng lấy danh nghĩa khôi phục tiền triều, nhưng mục đích thực sự lại không giống nhau.

Ví dụ như Nam Diệp tướng quân của tiền triều là một người trung thành và tận tâm, một lòng khôi phục tiền triều, Cố tổng đà chủ thì khi phá thành cả nhà bị giết không còn một người, chỉ còn mình lão sống sót, cho nên quyết chí báo thù rửa hận, Hắc phong trại Triệu trại chủ trên núi Điếu Câu phía nam thì không phải là khôi phục tiền triều, mà muốn tự mình lên làm hoàng đế.

Cái này gọi là bất đồng thì không thể bàn bạc, thế lực khắp nơi đều không có hảo cảm với nhau. Chỉ là có câu 'kẻ địch của kẻ địch là bạn', cho nên vì đạt được mục đích, vẫn có thể hợp tác với nhau.

Tiêu Chiến là người thông minh, y biết lợi dụng điểm này.

Những người này đều có mục tiêu không giống nhau, nhưng đều có danh nghĩa khôi phục tiền triều. Muốn khôi phục tiền triều, nhất định phải có cái cớ, mà y chọn làm cái cớ của bọn họ. Cho bọn họ một 'hoàng tôn của tiền triều', làm cho bọn họ từ 'phản tặc' biến thành 'nghĩa sĩ', kỳ thực Tiêu Chiến đối với phản tặc hay nghĩa sĩ cũng không để ý chút nào, y chỉ cần đạt được mục tiêu của mình là được.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác lôi một mạch về Chiến Nguyệt cung, trong cung đã đặt sẵn một thùng gỗ lớn, mấy hạ nhân khiêng nước ấm đến, chẳng mấy chốc mà đầy sáu, bảy phần.

Hạ nhân đi ra ngoài một loạt, Vương Nhất Bác không nói hai lời liền cởi y phục hai người, ôm Tiêu Chiến đi vào trong thùng gỗ, đưa cho y một cái khăn, nói: "Chà lưng cho ta". Liền xoay người sang chỗ khác.

"Ta là Đông vương, tại sao lại phải rơi vào tình cảnh như thế này cơ chứ?" Tiêu Chiến miệng thì oán hận, nhưng trên tay lại thành thật chà lưng cho Vương Nhất Bác. Dọc đường Vương Nhất Bác chỉ có thể dùng khăn vải lau người qua loa, không thể cẩn thận tắm rửa, hiện giờ Tiêu Chiến lau vài cái, khăn bố màu trắng liền lấm lem hơn phân nửa.

Vương Nhất Bác có thắt lưng nhỏ, lồng ngực lại thật lớn, nhưng hôm nay Tiêu Chiến mới biết được cơ lưng Vương Nhất Bác cũng thật rắn chắc. Từ gáy đi xuống, bả vai hai bên cơ thể cao cao hở ra, ở giữa là một loạt xương sống khớp nối liền kề rõ ràng, đặt trong tay có độ co dãn nói không nên lời.

Tiêu Chiến không giống Vương Nhất Bác, thân hình y thon dài, da thịt đẹp đều đặn, chính là dù sao Tiêu Chiến cũng là một nam nhân, đối với khí lực cường kiện của Vương Nhất Bác, kỳ thật là có chút hâm mộ a! Hiện giờ chà lưng cho hắn, không khỏi có chút ghen tị, chỉ trách ông trời không công bằng.

"Như vậy thì có vấn đề gì?" Vương Nhất Bác nào biết biến chuyển trong lòng Tiêu Chiến, chỉ cười nói: "Nếu không lần sau ta lau cho ngươi, chà lưng hay toàn thân cũng được".

Những lời nói này quả là quá mức....vô sỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro