HAI MƯƠI BỐN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến biết rõ lời nói càng khoa trương thì sẽ càng không thật, cũng thời thời khắc khắc tự nhắc nhở chính mình hai người chẳng qua là đang diễn kịch, nhưng những lời nói ngon ngọt liên tiếp như vậy, ngọt đến làm người ta nghiện. Nếu quan hệ của hai người không phải là như vậy, nói không chừng y sẽ tin. Như là muốn phản kháng gì đó, Tiêu Chiến cố ý nói: "Không phải là Chiếu vương nhận sai người à?"

Tiêu Chiến đây là nhắc nhở hắn, lời hứa hẹn đó Vương Nhất Bác nên nói với Tiêu Ninh chứ không phải là với y. Cho dù là dành cho y, chính y cũng không thể tin được.

Vương Nhất Bác biết ý tứ của y. Dọc theo đường đi, ngày đêm hành tẩu, trong lòng cũng không phải là cái gì cũng không nghĩ đến. Hắn nghĩ đến xúc cảm bảy, tám năm từng giọt từng giọt tích lại, nghĩ đến điểm khác nhau giữa Tiêu Chiến và Tiêu Ninh, nghĩ đến lời nói cô đơn kia của Tử Quân, rất nhiều thứ liền trở nên rõ ràng, lại rất nhiều thứ trở nên mơ hồ.

Vương Nhất Bác xoay người, ánh mắt thâm trầm khó dò. Tiêu Chiến nghĩ là hắn muốn phát giận, nào ngờ hắn một tay đoạt lấy khăn bố trong tay y, một tay ôm lấy lưng y, đem cả người y ôm vào trong ngực rồi cúi đầu nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt y có hắn, trong mắt hắn có y.

Hai người bọn họ hình như là chưa bao giờ gần nhau như thế, cứ như vậy yên lặng mà nhìn nhau, thế mà cái gì cũng không có phát sinh. Tiêu Chiến loáng thoáng nghĩ.

Hai người dựa vào quá gần, Tiêu Chiến nhìn mắt Vương Nhất Bác, hắn mới phát hiện ra rằng mắt y màu đen hơn người khác một chút, đen nhánh mà lóe lên hào quang, tại nơi đồng tử đen nhánh ấy, còn có hai ảnh ngược của mình, đúng là ngay cả biểu tình trên mặt cũng thấy rõ ràng, hắn kinh ngạc như người ngốc nghếch.

"Gọi tên của ta". Vương Nhất Bác cúi xuống nhìn ảnh ngược của mình trong mắt y, phảng phất trong mắt hai người chỉ có người kia.

Tiêu Chiến nhìn thấy nhãn đồng của Vương Nhất Bác, như là muốn tìm ra chút manh mối, nhìn chuyên chú, lại chỉ thấy trong mắt Vương Nhất Bác chiếu ra thần tình do dự của bản thân.

Thấy y không nói, Vương Nhất Bác lại một câu: "Gọi tên của ta". Cũng không phải là mệnh lệnh, âm thanh của hắn rất mềm mại, như còn lẫn cả một tia hy vọng.

Tiêu Chiến run run đôi môi, hồi lâu mới nhẹ giọng một câu: "Nhất Bác".

Vừa nghe y gọi tên mình, so với tiếng gọi "Ẩn Bạch" kia thì còn làm cho nhân tâm khắc khoải, Vương Nhất Bác thần sắc kích động, cúi đầu hôn y, hôn đến vội vàng, hôn đến say lòng người, đầu lưỡi không chút ngừng nghỉ thăm dò, bức thiết muốn đòi lấy hết thảy từ y.

Môi lưỡi không ngừng khát cầu, vong tình mà đòi lấy, vừa nồng đậm yêu thương, cuồng nhiệt như hỏa, lại nhu tình như nước.

Như có tơ tình dày đặc tinh tế, ngàn sợi vạn sợi, nhè nhẹ triền miên, ôn nhu tinh tế mà vây tầng tầng lớp lớp quanh Tiêu Chiến, cũng làm cho y không thể trốn.

Bàn tay nhiệt hỏa dán lên thân thể tiêm gầy của Tiêu Chiến, lên xuống đòi hỏi, một tay đi vào giữa hai mông, đầu ngón tay nhẹ nhàng thăm dò.

Liên tục hành phòng bảy, tám năm, Tiêu Chiến nghĩ rằng bản thân đã quen với tình sự như vậy, nhưng giờ phút này trong lòng cũng một trận thất kinh, thân thể cứng còng thế nào cũng không thể thả lỏng. Trong mơ hồ cũng không phát hiện ra chỗ nào đã khác xưa?

Vương Nhất Bác cũng phát hiện ra sự kháng cự của thân thể y, cũng không ép buộc y, chỉ dùng động tác càng ôn nhu hơn mà dỗ dành y.

Môi lưỡi cẩn thận hôn môi y, từ trán, lông mi, khóe mắt, hai má, thái dương, đến lỗ tai… nhẹ nhàng hôn nhẹ, ôn nhu liếm cắn. Một chút một chút, dùng hết toàn bộ tinh thần cùng tính nhẫn nại mà dỗ dành, nhu tình giống như đối đãi với tình cảm chân thành cả đời, ôn tồn đến làm cho người ta không khỏi hốc mắt nóng lên.

Đầu ngón tay hướng vào địa phương cực nóng kia dò xét, thân thể Tiêu Chiến theo đó lâm vào cứng đờ, như thế nào cũng không thể trầm tĩnh lại. Toàn thân lại hư nhuyễn vô lực, tim đập cuồng loạn không thôi, nửa thân trên mềm mại dựa vào trong lồng ngực Vương Nhất Bác.

Thùng tắm cư nhiên không phải là chỗ tiện lợi, Vương Nhất Bác cũng không muốn Tiêu Chiến phải khó chịu, liền ôm y ra khỏi thùng gỗ, đem y nhẹ nhàng đặt lên giường, tiếp sau đó áp lên.

Tóc Tiêu Chiến rất đẹp, cũng rất hút nước, mái tóc dài ướt át tản mát trên giường, làm tơ tằm trên giường ướt một mảng lớn, vết ướt còn không ngừng mở rộng lãnh địa, giống như nam nhân trên người y, cường thế làm cho người ta không thể cự  tuyệt, đem tình cảm khác thường khiến người hoảng hốt kia tiến sâu vào trong lòng Tiêu Chiến.

Đầu ngón tay chôn sâu trong cơ thể bắt đầu ma sát, chậm rãi âu yếm, không mang đến một tia đau đớn. Vương Nhất Bác cúi người hôn y, lại hôn một đường xuống dưới, xương quai xanh khêu gợi, đầu nhũ đỏ bừng, khuôn bụng bằng phẳng, chiếc rốn nhỏ xinh… thậm chí là nơi đang bừng bừng phấn chấn giữa hai chân.

"Không!" ngay khi môi Vương Nhất Bác ngậm lấy nơi đó, Tiêu Chiến rốt cục không nhịn được nữa, y đã quên đi ước định của hai người, quên rằng y không có quyền cự tuyệt Vương Nhất Bác, ngón tay trắng nõn thâm nhập vào mái tóc đen cứng của Vương Nhất Bác, âm thanh run rẩy tinh tế cầu xin: "Không cần…"

"Đừng sợ…" Vương Nhất Bác ôn nhu dỗ dành, môi lại nhẹ nhàng hôn liếm chỗ kia, môi liếm một lần, lại nói một câu "đừng sợ".

Tiêu Chiến không ngăn cản hắn được, hai tay bụm mặt, giữa hạ thân dang rộng là Vương Nhất Bác đang tàn sát bừa bãi từng trận.

Làm sao lại không giống với trước? Làm sao không giống với trước! Tiêu Chiến có chút nhận ra, rồi lại không thể thừa nhận. Đột nhiên toàn thân run rẩy một trận, cắn chặt môi không phát ra tiếng rên nhẹ, đầu óc trống rỗng cùng cực kỳ thoải mái. Trong bất giác, bàn tay che chặt khuôn mặt một mảnh nóng ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro