MƯỜI BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Tào Ẩn Bạch gặp Tiêu Chiến đã là hơn mười tám tuổi, không thích hợp làm dược nhi thử nghiệm nữa, thái y dù sao cũng làm công tác cứu người nên không dám gióng trống khua chiêng đi mua trẻ nhỏ làm dược nhi, cho nên trong cả thái y viện lúc đó ngay cả một dược nhi cũng không có.

Tào Ẩn Bạch rất có thiên phú với y học, ngày ngày ở thái y viện mưa dầm thấm đất, dựa vào sách xem trộm trong viện, lại nghe lén thái y nói chuyện, lúc nhóm thái y đi hành nghề thì mượn cớ xách hòm thuốc đi theo, rất có tâm. Thế nhưng có tâm thôi thì không đủ, nhất định phải có kinh nghiệm khám chữa bệnh lâm sàng, khổ một nỗi là đối với cái đó thì gã không có. Đúng lúc ấy, Tiêu Chiến xuất hiện,

Gã yêu cầu Tiêu Chiến trở thành đối tượng khám và chữa bệnh cho gã, đổi lại gã sẽ chữa cho Tiêu Ninh.

Gã ở trên người Tiêu Chiến thử châm, thử thuốc, thậm chí vì những phát minh nối xương mà bẻ gãy xương tay của y. Mỗi lần Tiêu Chiến van cầu gã, liền tương đương bán cho gã một lần.

Chính mình cũng từng làm dược nhi, Tào Ẩn Bạch so với ai khác đều hiểu rõ thân là dược nhi nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng gã cũng có thể nắm chắc để ảnh hưởng là nhỏ nhất. Chỉ là gã không ngờ được rằng, Tiêu Chiến không chỉ bán cho gã làm dược nhi, mà còn bán cho từng thái y ở trong viện làm thử nghiệm.

Khi Tào Ẩn Bạch phát hiện thì đã quá muộn. Từ năm Tiêu Chiến tám tuổi đến mười hai tuổi, trong bốn năm ngắn ngủi, công tác của dược nhi đã khiến thân thể của y không chịu nổi nữa.

Lúc đó, Tào Ẩn Bạch run đến nỗi cái châm cũng không cần được, trong lòng nghĩ thân thể Tiêu Chiến yếu đuối như vậy, đến tột cùng là làm nhiều hơn mình bao nhiêu lần thử nghiệm mới có thể khiến thân thể biến thành suy bại như thế? Năm đó Tiêu Chiến trả lời, Tào Ẩn Bạch đến nay còn nhớ rõ.

Tiêu Chiến mười hai tuổi, trong mắt sớm đã không còn khờ dại của hài đồng: "Ta đem chính mình bán cho Trương thái y, để cho hai nhi tử vô dụng của lão luyện tập, bọn họ châm đúng kim thì ta được một xu, châm sai kim ta được một đồng. Ta ước gì bọn họ châm sai thật nhiều, cơm tối của ta cùng Tiêu Ninh còn có hy vọng".

Chỉ bấy nhiêu thôi là có thể xác minh.

Ngày đó ước định của Tiêu Chiến cùng Tào Ẩn Bạch thay đổi. Nếu muốn Tào Ẩn Bạch tiếp tục chữa bệnh cho Tiêu Ninh, thì Tiêu Chiến cũng không được từ chối Tào Ẩn Bạch trị liệu. Từ đó về sau, làm thế nào để khiến cho cái người thân thể suy bại sớm nên đi đời nhà ma này sống sót, chính là thành tựu lớn nhất đời của Tào Ẩn Bạch.

Cuối cùng Tào Ẩn Bạch phát minh ra độc môn bí pháp phong châm vào cơ thể, đem mười ba cây châm châm vào trong cơ thể Tiêu Chiến, lúc này mới có thể kìm hãm tốc độ suy bại của nội tạng. Nhưng là phương pháp này có một cấm kỵ, đó là không thể lo lắng, không thể chạy bộ! Nếu như cá tính của Tiêu Chiến thì đó cũng không là gì, nào biết ngày ấy Tiêu Ninh té xỉu làm hủy toàn bộ.

Tào Ẩn Bạch nghĩ, trong lòng một trận tức giận! Cánh tay ôm Tiêu Chiến không tự giác mà chặt hơn.

Tiêu Chiến trước mặt đen kịt, cả người mềm nhũn, thật lâu cũng đứng không vững chỉ có thể dựa vào trong lòng Tào Ẩn Bạch, từ xa nhìn lại, đúng là giống như hai nam nhân ở trước mặt người khác mà ngươi tình ta nguyện.

Tiêu Chiến cùng Tào Ẩn Bạch hai đại nam nhân trước mặt mọi người ôm nhau, cũng khiến một trận xôn xao. Vương Nhất Bác ngẩng đầu thấy hai người thân ảnh thân thiết, bất giác trong lòng phát lửa.

"Làm sao vậy?" Tiêu Ninh phát hiện Vương Nhất Bác khác thường, ngẩng đầu nhìn lên bờ, cũng thấy cảnh đó: "A! Là Tào thái y, Tào thái y đối xử với huynh đệ chúng ta tốt lắm!".

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ khó chịu, lại không biết cơn khó chịu ấy từ đâu đến? Cuối cùng đành phải thuyết phục bản thân rằng, chính là hắn chán ghét Tiêu Chiến không biết xấu hổ, không biết suy nghĩ cho Tiêu Ninh mà dùng khuôn mặt giống như Tiêu Ninh để làm cái chuyện mất đạo đức như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ.

Nhưng mà tức thì tức, Vương Nhất Bác lại không biết tại sao mắt mình cứ nhìn chằm chằm lên bờ chỗ hai người bọn họ. Bên tai truyền đến âm thanh của Tiêu Ninh: "Đối xử với Tiêu Chiến rất tốt".

......

Tiêu Chiến, Tiêu Ninh hai người ở trong hoàng cung không có tẩm cung của chính mình, bởi vậy chỉ có thể giống như trước mà vào cung của Vương Nhất Bác ở. Dọc theo đường đi ba người dính lấy nhau, ngại Tiêu Ninh nên Vương Nhất Bác không có cơ hội đè Tiêu Chiến, nhịn hai tháng, hiện nay cơ hội tới, làm sao có thể buông tha?

Hai tay Tiêu Chiến mềm nhẹ khoát lên vai Vương Nhất Bác, thân mình theo động tác của hắn mà cao thấp lay động. Vương Nhất Bác đem y lăn qua lộn lại mấy tư thế, Tiêu Chiến đều phối hợp, thuận theo một cách hiếm có.

Dọc đường đi Tiêu Chiến cùng Tào Ẩn Bạch che giấu tốt, chỉ một ngày một đêm ở chung nhưng Vương Nhất Bác cũng không phát hiện thân thể Tiêu Chiến tựa hồ có vấn đề.

Có lẽ là như thưởng cho việc Tiêu Chiến thuận theo, Vương Nhất Bác không cố ý làm cho y khó chịu, ngược lại như là đang ôm  ái nhân. Thái độ tuy rằng vẫn là cường thế, nhưng động tác thì có thể gọi là ôn nhu.

Sau một cú đâm mạnh, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến xuống giường, ghé vào trên người của hắn nghỉ tạm. Bộ vị cực nóng dưới hạ thân của y vẫn bao bọc lấy hắn, hơi hơi run rẩy, làm cho người ta luyến tiếc rút ra.

Tối nay ánh trăng vừa tròn, lúc Vương Nhất Bác tới chỉ thấy ánh trăng rơi rớt, ôn nhu chiếu vào trong đình viện, lại có sự yên tĩnh không nói lên lời, mà đêm nay thiếu niên dưới thân lại thiếu đi một phần chanh chua lúc thường, bộ dáng ngoan dịu không biết đáng yêu hơn bình thường bao nhiêu lần? Nhất thời đầu óc hắn choáng váng lại hôn lên môi Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cho dù hôn thị thiếp, ca cơ, nhưng chưa từng hôn Tiêu Chiến, hắn ngại miệng y bẩn, chưa bao giờ hôn y. Lần này, cũng là lần đầu tiên hắn hôn Tiêu Chiến.

Đôi môi vì bị hôn mà đỏ bừng lên, hôn lên thấy lành lạnh, cánh môi mềm như có mật, có hương vị ngọt ngào. Vương Nhất Bác hôn đến động tình, nhịn không được vươn đầu lưỡi chui vào trong miệng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vốn đã mệt đến bất tỉnh, đột nhiên bị hôn, cách mấy giây sau mới phát hiện là chuyện gì xảy ra. Y cả kinh cứng đờ người, giãy dụa muốn kháng cự, nhưng là thân thể vô lực chỉ hơi đong đưa, ngược lại như là dụ dỗ. Hạ thân của Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kẹp, lập tức thức tỉnh, một tấc lại một tấc trướng lên trong thân thể Tiêu Chiến. Biết là chuyện gì xảy ra, Tiêu Chiến lập tức không dám động nữa.

Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác lướt qua hàm răng xinh đẹp của Tiêu Chiến, liếm qua hàm trên mẫn cảm, lại cuốn theo đầu lưỡi tinh xảo của y, đầu lưỡi Tiêu Chiến càng né tránh, càng liêu khởi ngoan tâm của hắn, không bắt được thì không chịu. Hạ thân chậm rãi đưa đẩy.

Tiêu Chiến vô lực phản kháng, liền tùy hắn đi vào.

Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác da thịt thân cận, đầu lưỡi bị hắn ôn nhu mà hôn liếm, hạ thân cũng bị trừu sáp vào chỗ mẫn cảm, lại có cảm giác khác thường. Trông giống như khi tình cảm mãnh liệt mà tinh tế ôn tồn, mềm mại khiến người ta thoải mái.

Mút nhẹ, hôn sâu. Vương Nhất Bác liền như vậy ôm y, tinh tế hôn, nửa thân dưới lại lộng một hồi.

Đợi đến khi Vương Nhất Bác chấm dứt một vòng, Tiêu Chiến đã sớm ngủ. Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Chiến ngủ trong lòng Vương Nhất Bác, dĩ vãng không biết bao nhiêu lần gây sức ép cũng không thấy y mê man, tức thời hắn cảm thấy kinh ngạc đến trừng mắt.

Không giống với khi thanh tỉnh, Tiêu Chiến ngủ điềm tĩnh bình thản, đúng là chọc người trìu mến. Vương Nhất Bác nhất thời tâm nhiệt, ôm Tiêu Chiến xoay người, làm cho y ghé vào ngủ trên người của mình, hạ thân vẫn là luyến tiếc rời đi. Hai người cứ như vậy mà ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro