MƯỜI BỐN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng sau, trong cung vô cùng náo nhiệt mở yến hội. Đương kim hoàng đế Vương Hạo Vũ ngồi trên đế vị, nhận lạy chầu. Hoàng đế năm nay gần bảy mươi nên ngài cũng không giấu được vẻ già đi, mái tóc đã bạc một nửa, nhưng đôi mắt vẫn như ba mươi năm trước, trong cơ trí thông minh mơ hồ còn ngầm ý thị huyết.

Vương Hạo Vũ vốn có hơn mười vị hoàng tử, chỉ là trong vài thập niên tranh đấu, trước mắt chỉ còn lại ba người tại triều. Đó là Tam vương gia Vương Hạ, Thất vương gia Vương Lăng cùng thập tam vương gia Vương Nhiễm, ngoài ra còn có tôn bối Thập nhất hoàng tử Vương Nhất Bác, chính là một trong bốn người có quyền lực nhất dưới hoàng đế.

Yến hội của hoàng gia đương nhiên không phải là phô trương bình thường. Vương Hạo Vũ ngồi ở đế vị nhận lạy chầu, tham gia yến hội cũng chỉ có một số vương gia cùng hoàng nữ, hoàng tử được sủng ái. Lại nói hai người Tiêu Chiến, Tiêu Ninh cũng là miễn cưỡng được tham dự, bởi vậy nên Vương Nhất Bác có chút lo lắng.

Người giúp đỡ càn quét đương hoan là Tiêu Chiến, nhưng Đông vương là phong hào mà cả hai người cùng sở hữu, bởi vậy cả hai người đều lên điện, Tiêu Ninh có khí chất thanh linh, tuy rằng không có quý khí của hoàng tộc nhưng lại giống như trích tiên xuất trần (tiên bị đày xuống trần gian), Vương Nhất Bác tin rằng Tiêu Ninh nhất định sẽ không có vấn đề, vấn đề chỉ là Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chanh chua, cay nghiệt, đùa cợt, thô bỉ, tùy tiện, y không che giấu chút nào. Nếu không có việc gì thì tốt… Vương Nhất Bác vốn không quá tham vọng một thân hơi thở bỉ ổi như y có thể khiến hoàng đế vui vẻ.

Chỉ là nếu Tiêu Chiến ở trước mặt hoàng đế làm ra điều gì thất thố, mà Tiêu Ninh và Tiêu Chiến hai người cùng vinh cùng nhục, nếu có chuyện gì xảy ra, ngay cả Vương Nhất Bác cũng khó có thể giải quyết.

Quả thật Vương Hạo Vũ vì Đình Túc nên cũng yêu thương Vương Nhất Bác, nhưng không phải là hoàn toàn dung túng. Vương Nhất Bác có thể có được ngày hôm nay, chủ yếu vẫn là do tự thân hắn khôn khéo giỏi giang. So với bất cứ ai Vương Nhất Bác biết rõ ràng rằng Vương Hạo Vũ đối xử với hắn không giống với những người khác, nhưng khoan dung của người cũng có giới hạn mà thôi.

Thành viên tham gia yến hội cùng quỳ lạy Vương Hạo Vũ. Vương Nhất Bác đứng thứ mười một trong đám hoàng tử, sau khi hành lễ tiếp sau ba vị Vương gia, Vương Hạo Vũ liền vẫy tay bảo hắn ngồi ở bên cạnh.

Hoàng hậu của Vương Hạo Vũ đã mất, sau đó ngài cũng không lập hậu. Lúc này bên trái người là Lan phi có địa vị cao nhất hậu cung, bên phải là Vương Nhất Bác, bởi vậy liền biết địa vị của Vương Nhất Bác ở trong cung là không hề bình thường.

Vương Nhất Bác ngồi bên hoàng đế, nhìn những hoàng tử hoàng nữ khác tiến đến bái, trên mặt tuy thong dong nhưng trong lòng lại không yên.

Ba ngày trước hắn đã dặn dò Tiêu Chiến cẩn thận, muốn y phải hảo hảo ăn mặc, không thể để như bình thường một đầu tóc đen tùy tiện chỉ cài mộc trâm, y phục trang sức trên người cũng chuẩn bị chỉnh tề cho y, nhưng vẻ mặt y vẫn xa cách, khiến Vương Nhất Bác tức đến bốc khói trên đầu.

Sáng nay hắn sai vài cung nữ đến giúp Tiêu Chiến sửa soạn, lại bị y đuổi ra khỏi cung điện, trong lòng Vương Nhất Bác càng bất an, thế nhưng hôm nay hắn vô cùng bận bịu, không có thời gian đi qua xem xét.

Tiêu Ninh thì lại rất phối hợp. Thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy hoàng gia gia, trong lòng Tiêu Ninh rất cao hứng, cẩn thận mà chuẩn bị cả ngày, y phục chọn hết cái này đến cái khác, vật trang sức cũng đổi liên tục, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, không có chỗ nào là không được để ý đến. Ngày hôm qua quyết định ăn mặc thật đẹp, còn cố ý chạy tới trước mặt hắn dạo một vòng, hỏi hắn có đẹp hay không. Nhìn thấy Tiêu Ninh đẹp không tỳ vết gì như vậy, tựa như trích tiên thanh linh, Vương Nhất Bác trên mặt thì không sao, nhưng trong lòng lại lo lắng! Chỉ sợ hai người lúc lên điện, Tiêu Chiến bị một thân tiên khí của Tiêu Ninh áp đảo, trở nên càng hèn mọn.

Đều nói Phật yếu kim trang, nhân yếu ăn mặc. Cho dù không đổi được hơi thở cổ bỉ kia trên người thì ít ra cũng ăn mặc cho giống người đi?

Vương Nhất Bác đang bất an, danh sách lạy chầu đã đến người sau cùng. Chỉ thấy thái giám ngoài tiền điện dùng tiếng nói có chút chua hét lên: "Đông vương Tiêu Chiến, Tiêu Ninh yết kiến".

Chữ 'Kiến' kia kéo dài, mọi người đều tò mò nhìn ra cửa đại điện.

Chỉ biết có đủ loại đồn đại về hai vị hoàng tử Tiêu Chiến, Tiêu Ninh, biết thân phận của bọn họ hèn mọn, biết tướng mạo của bọn họ xinh đẹp, biết bọn họ là sủng vật của Vương Nhất Bác, lại không có mấy người tận mắt nhìn thấy hai người.

Chữ 'kiến' kết thúc, hai đạo thân ảnh bạch sắc xuất hiện ở cửa đại điện, sắc mặt mỉm cười, dáng vẻ đoan chính, chậm rãi vượt qua cửa điện.

Trong nhất thời, mọi người trong điện đều ngừng hô hấp.

Một thân áo trắng không tì vết, vạt áo có thêu ti tú gợn nước, nhìn qua một thân trắng thuần, lúc đi lại liền lóe lên chút màu hoàng kim như có như không, áo khoác ngắn tay mỏng bằng lông hồ trắng thuần, trên đầu là bảo thạch vũ trạng kim quang. Tiêu Chiến, Tiêu Ninh hai người da trắng như tuyết, môi đỏ như son, một đầu tóc đen bóng đến thắt lưng, một thân trang phục, đúng là tư thế oai hùng, lại nổi bật thanh lệ.

Vương Nhất Bác giật mình ngốc lặng.

Một thân ăn mặc của Tiêu Ninh là ngày hôm qua đã mặc rồi, nhưng hắn không hề nghĩ tới chính là Tiêu Chiến cũng có thể ăn mặc giống như Tiêu Ninh! Hai người đứng gần nhau như là một người soi gương vậy. Chỗ khác nhau duy nhất chính là trên đầu của Tiêu Ninh là bảo thạch kim quang màu xanh ngọc bích, còn của Tiêu Chiến là màu hồng thạch anh.

Tiêu Ninh có khí chất thanh linh, phảng phất như tiên nhân hạ phàm. Mà giờ phút này, Tiêu Chiến không bắt chước thành Tiêu Ninh, khí chất trên người cũng không giống như Tiêu Ninh.

Không có tư thế khó coi như bình thường, cũng không có hơi thở bỉ ổi mà Vương Nhất Bác chán ghét, giờ phút này trên người Tiêu Chiến cũng có một cỗ quý khí hồn nhiên thiên thành, khí chất không thua bất cứ ai đẹp đẽ quý giá ở đây.

Vương Nhất Bác dưới đáy lòng kinh hãi nhưng không lộ thanh sắc. Chỉ là hắn không hiểu, nếu như đây chính là tư thái thực sự của Tiêu Chiến, vậy thì vì sao y phải cố ý che giấu?

Hai người ngửa đầu ưỡn ngực, chậm rãi tiến đến trước mặt hoàng đế, luân thanh nói:

"Nhị thập lục hoàng tử, Tiêu Chiến".


"Nhị thập thất hoàng tử, Tiêu Ninh".

Tiếp theo hai người cúi đầu, trăm miệng một lời: "Bái kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

Hai người thật là ăn ý. Trừ bỏ cách ăn mặc, một loạt động tác cũng cứ như soi gương, phối hợp không sai sót điểm nào.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn hoàng đế dò xét, cũng thấy hoàng đế có vẻ rất có hảo cảm với cặp song sinh này, lập tức nhẹ nhàng thở ra, chỉ mong Tiêu Chiến đừng nói bậy bạ, để lộ ra cái gì là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro