MƯỜI LĂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hạo Vũ tuổi tác đã cao, tuy mắt mờ nhưng cũng chưa đến nỗi không nhận ra ai với ai, ngài cũng nghe qua chuyện về hai hoàng tử này vì ngài mà phải lớn lên trong lãnh cung. Vương Hạo Vũ không muốn thừa nhận Tiêu Chiến, Tiêu Ninh là tôn tử của mình, vốn định cho hai người dâng lễ lên rồi lui xuống, an bài ở một góc xa xa, nhưng là hôm nay vừa nhìn thấy, mới biết chính mình đã khinh thường.

Vốn tưởng rằng ở trong lãnh cung, bị một đám thái giám cung nữ thấp kém bắt nạt thì cho dù lớn lên đẹp mã như thế nào, trên người vẫn nhất định là lây dính khí chất thấp kém. Nào biết hai người trước mắt này, một người thì trong veo thấu triệt, tựa như trích tiên, một người phiêu dật xuất chúng, quý khí bức người, loại khí chất xuất chúng này là phúc khí trời ban, bắt chước cũng không được.

Ánh mắt nguyên bản lạnh lùng bỗng nhiễm thêm vài phần từ ái, Vương Hạo Vũ cười nói: "Bình thân, đều đứng lên đi".

"Tạ Ngô hoàng". Hai người đồng thanh, động tác đứng dậy cũng không sai lệch tý nào.

"Đây là một chút hiếu tâm của tôn nhi, chúc Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế". Hai người vái chào, Tiêu Ninh tiếp nhận lễ vật từ tay cung nhân, chính mình giao cho Triệu tổng quản hầu hạ hoàng đến.

"Chậm đã". Trước khi Triệu tổng quản tiếp nhận lễ vật, hoàng đế mở miệng nói. Mọi người đều nhìn về phía hoàng đế, chờ đợi chỉ thị của ngài. Vương Hạo Vũ cười từ ái, nói: "Trình lên đây đi! Trẫm vẫn chưa có hảo hảo nhìn kỹ hai người các ngươi". Ngữ khí thân mật khiến mọi người cả kinh, không ít người âm thầm cắn răng đố kỵ hai người vận khí thật tốt.

Vương Nhất Bác trong lòng lo sợ bất an, may mà Tiêu Chiến, Tiêu Ninh hai người vẫn thong dong trấn định, tự nhiên hào phóng, một trái một phải bước lên thềm vàng, quỳ xuống trước mặt hoàng đế. Tiêu Ninh giơ cao mộc hạp trong tay, hai người vẫn hô to câu: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

Trong mộc hạp là một pho tượng Di Lặc bằng bạch ngọc, phúc khí nửa nằm. Pho tượng Di Lặc này rất diệu dụng, là khối bán nguyên thạch, mặt cùng ngực, chân tay đều có trải qua điêu khắc, lộ ra 'thịt' hoàn mỹ, mà bộ phận y phục cũng bất quy tắc, tạo nên một tầng 'da' màu vàng tự nhiên.

Vương Hạo Vũ cả đời xem bảo vật, nhưng cũng không thể không tán thưởng pho tượng này, liền nói hai chữ "Hảo", cười híp cả mắt. Chỉ là ngài không biết, pho tượng này kỳ thật là do Vương Nhất Bác chuẩn bị, Vương Hạo Vũ vẫy tay cho hai người đứng lên.

Tình trạng của Thục Tây Vương Nhất Bác cũng hiểu được, bởi vậy năm nay hắn chuẩn bị cống phẩm, gồm hai cái, cái kia là cho Tiêu Ninh, hiện tại thấy Vương Hạo Vũ cao hứng nên cũng yên tâm.

"Phật Di Lặc trong tay Tiêu Ninh hoàng tử quả nhiên thật tinh xảo, chỉ là Tiêu Chiến hoàng tử như thế nào hai tay lại trống trơn?". Lan phi có chút giễu cợt nói, chỉ là trong giọng nói không có gì là ác ý.

Trong lòng Vương Nhất Bác lại căng thẳng, đã quên mất y không phải là Tiêu Ninh thân ái của mình, nên nói hộ y: "Hai người cùng một tước phong, lĩnh chính là cùng khối, lễ vật kia đương nhiên là chung của hai người.

Không nghĩ tới Lan phi đột nhiên mở miệng, Tiêu Chiến tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng không có khinh xuất biểu hiện thất lễ. Chỉ thấy y nhìn trái nhìn phải một chút, đi đến một bên, hái xuống một đóa hoa mẫu đơn tươi tắn được đưa tới từ phía nam, đến trước Vương Hạo Vũ cung kính giơ cao tay nói: "Đây là quà mừng Tiêu Chiến chuẩn bị cho hoàng thượng".

Mọi người đều sửng sốt.

Lan phi vốn định chỉ đùa một chút với tử đồng xinh đẹp trước mắt này, không nghĩ rằng y lại tùy tiện như vậy, lập tức liền nũng nịu một tiếng: "Hồ nháo".

"Tiêu Chiến không có gan hồ nháo". Y tư thế cung kính, hai tay vẫn cầm bông hoa kia, nói: "Tiêu Chiến không tri kỷ được như Tiêu Ninh hoàng đệ, không biết chuẩn bị như thế nào, bởi vậy chỉ có thể mượn hoa hiến phật".

Vương Nhất Bác vừa nghe nói như thế, trên lưng sớm ướt một mảnh.

Vương Hạo Vũ nghe xong quả nhiên mừng rỡ, câu "Mượn hoa hiến phật" của Tiêu Chiến làm cho ngài thật hưởng thụ.

Lan phi cũng cười, nói: "Hoàng thượng, hài tử này thật thông minh".

Vương Hạo Vũ gật đầu nói phải, phất tay thưởng tọa cho hai người. Tiêu Ninh liền ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thì ngồi bên cạnh Lan phi.

Các hoàng tử lạy chầu xong thì các màn biểu diễn chính thức khai mạc, đủ loại sơn hào hải vị cũng sôi nổi trên bàn. Sau khi Vương Hạo Vũ nói chuyện cùng Tiêu Chiến và Tiêu Ninh vài câu, phát hiện ứng đối có lễ, cách nói năng không tầm thường, trong lòng rất là cao hứng. Lan phi ở bên cạnh Tiêu Chiến nói chuyện vài câu, cũng rất có hảo cảm với Tiêu Chiến.

Tiệc rượu kéo dài, mới qua một nửa Vương Nhất Bác đã phát hiện trên mặt Tiêu Ninh mệt mỏi, thấp giọng hỏi có muốn nghỉ ngơi một chút không? Tiêu Ninh lắc đầu nói không sao. Lúc  sau hắn vừa quay đầu, xa xa đã nhìn thấy Tào Ẩn Bạch giả trang làm người hầu, nhìn vào trong điện, lúc này mới nhớ ra hình như thân thể Tiêu Chiến cũng không tốt lắm.

Nghiêng đầu nhìn, vừa lúc thấy Tiêu Chiến đưa mắt ra hiệu cho Tào Ẩn Bạch, bảo người kia không cần lo lắng.

Vì lần yến hội này, Tào Ẩn Bạch đã cho y hút đủ thuốc phiện, bởi vậy y mới có thể đoan chính mà ngồi ở đây. Nhưng không biết là có thể còn chống đỡ được bao lâu? Y cùng Tào Ẩn Bạch ngàn đoán vạn đoán, lại không tính đến việc Vương Hạo Vũ ban thưởng ghế ngồi.

Vốn nghĩ thời gian sẽ không sai biệt lắm, lợi dụng chỗ ngồi xa xa mà biến mất, còn đằng này lại không thể được, Tiêu Chiến âm thầm cắn răng, hy vọng thân thể tàn phá của y có thể chống đỡ qua ải này.

Vương Nhất Bác phát giác bề ngoài Tiêu Chiến có vẻ tinh thần tốt, nhưng thần sắc lại trắng bệch, trên trán cũng toát ra nhiều mồ hôi, trong lòng liền khó chịu khác thường.

Cuối cùng, một hồi yến tiệc hoàng gia cho tới gần hừng đông mới tan.

Trên đường về, Vương Nhất Bác đi cùng mã xa với Tiêu Chiến và Tiêu Ninh, mã xa đi thực chậm, Vương Nhất Bác ngồi ở một bên, nhìn hai người đang ngủ. Nhìn thấy đôi song sinh gắn bó dựa vào nhau, ánh mắt của Vương Nhất Bác không tự giác mà nhìn qua khuôn mặt hai người, lại không biết là dừng trên mặt ai nhiều hơn?

Đêm hôm đó Vương Nhất Bác ôm y, động tác nhẹ nhàng khoan thai, thoải mái ôn tồn tinh tế kia làm cho lòng người mềm nhũn, bất tri bất giác lại ngủ mất. Tuy rằng ngủ không đến hai canh giờ liền bừng tỉnh, nhưng làm cho Tiêu Chiến kinh hãi không thôi, đang định giãy dụa đứng lên, lại phát hiện hạ thân của Vương Nhất Bác vẫn đang ở trong cơ thể mình, dần dần lại thức tỉnh.

Vừa ngẩng đầu lên, là hai mắt sáng ngời của hắn. Chưa cho Tiêu Chiến cơ hội phản ứng, hắn ôm thắt lưng y hạ xuống một chút rồi cử động. Buổi sáng hôm đó, hắn lại lộng hai hồi mới đi.

Mỗi khi nhớ tới chuyện đêm hôm đó, trong lòng Tiêu Chiến lại hoang mang không thôi, cảm thấy... cảm thấy, như có cái gì không đúng, có cái gì đó… trở nên có chút bất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro