Bầu trời nhìn rộng mà con người vẫn bảo trái đất tròn đấy thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có nhiều lúc em cũng muốn yêu và được yêu. Thế mà chẳng ai cho em cảm giác ấy. Mọi người bảo em lạnh quá, vô cảm, em chỉ biết cười và nói :"thế sẵn rồi". Em luôn có thói quen nói "Em ổn" có thể em vẫn đang khóc nhưng em vẫn nói thế thôi, do quen miệng mất rồi.
Em mạnh mẽ và em cố gắng mạnh mẽ. Ngày nào em cũng nhắc đi nhắc lại điều ấy với mình. Không phải em không muốn một lần ngã nhào vào lòng ai đấy bám víu, dựa dẫm, đòi yêu thương; Em muốn lắm, khát khao lắm. Ấy thế nhưng mỗi lần em như thế không ai nguyện ý đỡ em. Nếu có thì em lại thấy họ cũng yếu đuối và cần dựa vào, chẳng thể đỡ thêm nổi em. Em còn thấy mọi người hạnh phúc cười thật tươi em cũng vui lây, em nghĩ em sẽ làm họ tụt hứng mất. Rồi em lẳng lặng tự mắng "Thật chẳng biết khóc lóc cđg ". Vì em không có ai dựa vào nên.em không muốn người khác cũng thế. Dần dần em học được cách mỉm cười để quên đi, mạnh mẽ hơn, tập nhiều thói quen chẳng còn nữ tính.
Vài lúc em nhạy cảm em mới nghĩ thế này chứ bình thường em vẫn vô tư lắm. Em không còn đòi hỏi cái gì từ bất cứ ai, cũng sợ cái kiểu mộng mơ này . Mỗi lần em thả hồn em đi cái thôi thực tế lại làm em ngã. Em không ngại đứng dậy nhưng em sợ chẳng biết em kiên trì được bao lâu. Em chẳng có gì cả. Ngoại hình không, gia thế không, tài năng không, ngay cả trái tim em quên mất nó đâu rồi. Có khoảng thời gian em chẳng thể làm gì vì em chẳng có cảm xúc gì cả. Em không biết tại sao nhưng tim em nó không còn biết run rẩy nữa... em đi rất nhiều Yolo để em tận hưởng thanh xuân của em mà em vui lắm rồi em lại thấy chỉ có em. Em không có vỏ mà cũng chẳng có lõi. Vậy mà em cứ cố quằn quoại bằng chính thân mình 47kg đen nhèm màu nắng. Em thấy đấy là cách duy nhất để tồn tại. Em tự tôi luyện em cho đỡ trẻ con xấu tính.
Em hứa! Em chỉ khóc hôm nay thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rain