Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống vốn là theo quy luật tuần hoàn ngày-đêm –đêm – ngày . Hiện tại Lộc Hàm kể từ khi về Ngô gia cũng đã hơn một năm rồi , cuộc sống cũng cứ bình lặng mà trôi nếu ngày nào hắn không trở về tư gia thì gọi đó là yên ổn còn thi thoảng hắn có lưu chân lại cùng lắm là nghe vài lời nhục mạ , nói chung Lộc Hàm nghe rồi cũng để tai này lọt qua tai kia , chẳng mảy may để ý

Ngày lễ , tiệc bên nội đều một tay cậu tự chuẩn bị , hắn đến tận giờ ăn mới mò mặt về . Tuy đối với Ngô gia , Lộc Hàm cũng không gọi là thích thú gì được , cậu trước đây là kỹ nam ( dùng từ này cho nó nhẹ nhàng) , Thế Huân thường xuyên lui tới rồi hai người phát sinh quan hệ , mà trong lúc gia cảnh nhà đang bị kẻ khác xiết nợ , Lộc Hàm đành dùng hạ sách đến Ngô gia nói hết mọi chuyện với Ngô phu nhân

Kết quả là Ngô Thế Huân bị ép phải cưới Lộc Hàm làm thê tử , trong tiệc cưới hai người tuyệt nhiên không dùng một ánh mắt yêu thương nào cho nhau , chỉ mong cử hành hôn lễ thật nhanh . Tính đến bây giờ là nửa năm rồi , Ngô Thế Huân chưa hé răng nói với cậu một câu , cũng không có sinh hoạt chung , ngày nào cũng đi miết . Mặc kệ , Lộc Hàm không quan tâm đến tên mặt lạnh như tiền đó .

Chỉ cần lo đầy đủ cho cha mẹ và em trai dưới quê là ổn thoả rồi . Liệu có nên nói rằng đây là cuộc hôn nhôn lợi dụng nhau không ? Biết được quá khứ trước đây của cậu , kẻ hầu hạ trong nhà bề ngoài thì bình thản nhưng rõ trong lòng đang khinh miệt , cái nhà này ngoài Ngô phu nhân có ấm áp ra thì không một ai thèm nói chuyện với Lộc Hàm

Ha , cũng phải a ; Cậu từng là kỹ nam , đã từng bị vạn kẻ thượng qua , ô nhục không sao rửa hết . Nhưng để có thể tiếp tục sống cùng gia đình nghèo tới ngày hôm nay , Lộc Hàm hai tai cái gì cũng không nghe . Không ăn cắp , ăn trộm , tự mình nuối sống bằng vốn liếng của bản thân thì có gì là xấu , mấy người sao không bớt mồm bớt miệng đi

Hiện tại cũng là phu nhân của Ngô thiếu gia rồi nên tiền bạc cũng đủ mở một cửa hàng bán đồ ăn nhanh trên khu phố thượng lưu . Sáng sớm đi làm , tối muộn về tắm rửa một chút , nhàn rỗi thì coi phim truyền hình . Trước đây Lộc Hàm đã ít nói bây giờ càng ít nói hơn , cuộc sống thật khác chi một người bị câm

Khẽ thở dài , Lộc Hàm bấm số gọi điện về nhà . Truyền đến đầu dây là giọng mẹ ấm áp

" A lô "

" Mẹ à . Con Tiểu Lộc đây "

" A ; Tiểu Lộc . Cha nó này , Tiểu Lộc gọi về này " Tiếng bà vui mừng khôn xiết không khiến lòng cậu nhàu nhĩ hỗn độn

" Tiểu Lộc , con có khoẻ không ?"

" Con rất khoẻ mà ....cha mẹ cùng em thì như thế nào ?"

" Mọi người đều rất khoẻ , công việc làm ăn ở Bắc Kinh có thuận lợi không ?"

" Có ạ , tuy quán nhỏ nhưng nằm ở phố người giàu có nên xem ra cũng lắm lời ạ "

" Tiểu Lộc , Thế Huân có đối tốt với con không , nhà bên ấy thì sao " Giọng bà chuyển đột ngột lo lắng

" Rất tốt , cái gì cũng tốt cả " Lộc Hàm biết nói dối bà như vậy là không tốt nhưng con đường này vốn là do mình chọn , bây giờ không có quyền hói tiếc

" Tiểu lộc . Nhà bên ấy là quyền sang phú quý rất nhiều lễ nghi phép tắc , con nhớ phải một mệnh mà tuân theo , còn nữa con rất may mắn khi được Ngô Thiếu gia để ý , mẹ chỉ mong nhà bên ấy không để ý nhà mình nghèo khổ để con và cậu ta sống hạnh phúc là yên tâm rồi "

Lộc Hàm chỉ " Dạ " một tiếng nhỏ rồi lặng lẽ cúp máy . Lần nào cũng vậy , nói chuyện với mẹ xong là lòng thành một mảnh ngổn ngang . Những lời của mẹ nói quả thật khiến cậu phải suy nghĩ , không thể cứ tiếp tục cuộc sống mà người ngoài nhìn vào tưởng chừng hạnh phúc được . Đến lúc Ngô phu nhân mất đi , Ngô Thế Huân chán ghét kiểu gì cũng đuổi mình ra khỏi nhà . Lộc Hàm vẫn muốn từ cái quán nhỏ đó dành dụm mội ít tiền , sau này nếu bị đuổi đi còn có chỗ để mà đi và gặp được người có thể yêu thương mình trọn đời

Mông lung suy nghĩ , Lộc Hàm bị một thanh âm trầm thấp thức tỉnh

"Dơ bẩn "

Ngô Thế Huân đang đứng trước cửa phòng , khoanh tay trước ngực to giọng lăng mạ . Cậu chỉ liếc đúng một cái , sau đó chán ghét cầm gối xách đi định tìm phòng khách ngủ

" Tiện nhân , không nghe tôi nói à ?"

Lộc Hàm đã quá quen với sự tình này , chẳng mảy may để ý mà hất mạnh tay ra . Thế Huân cư nhiên bị người khác phớt lờ liền tức giận ghì chặt tay cậu lại , ép vào tường , trừng mắt lên nhìn quả thực đáng sợ

" Làm kỹ nam ô nhục đến tận cả màng tai cơ à ?"

" Ừ " Khẩu khí lãnh đạm đáp lại của Lộc Hàm làm hắn muốn tức phát điên

" Cậu làm dơ bẩn thanh danh của Ngô gia , biết không ?"


Lộc Hàm hai tai coi như không nghe thấy gì , miệng cũng không nói . Chợt một tiếng động vút như gió vang lên , cậu cảm thấy một bên má nóng rực , đỏ ửng . Thì ra Ngô Thế Huân đã tát mình rồi

Lặng lẽ cúi đầu , kỳ thực hành động lúc nãy đã bị gia nhân trong nhà nhìn thấy . Ngô Thế Huân hả hê buông cậu ra rồi đi vào phòng đóng sầm cửa lại

Những kẻ hầu xung quanh tụm năm tụm ba nơi hành lang , không ngừng bàn tán , thì thầm to nhỏ . Có kẻ to miệng còn cố phát ra thanh ấm lớn " Kỹ nam thì cuối cùng vẫn là kỹ nam , phải biết mình là ai mà sống chứ ? Thân thể ô uế này mà đứng bên cạnh thiếu gia quả thật là sự sỉ nhục lớn cho Ngô gia quá "

Những lời ác ý của mấy kẻ đó , Lộc Hàm nghe thấy hết . Nhưng cậu chỉ cắn răng chịu đựng cúi thấp đầu im lặng đi về phòng khách . Thói đời là thế , không quan tâm đến thực tâm của họ ra sao , chỉ luôn chú tâm bàn tán , ác miệng với những bậc hạ lưu như cậu . Các người hãy thử xem , hoàn cảnh bần hàn cùng cực , thân thể cũng không phải khoẻ mạnh để làm công việc lao động còn mấy công việc trí thức thì tấm bằng đại học còn chưa có nói gì đến xin việc . Lộc Hàm đâu có muốn thế !

Ước vọng lớn lao của cậu là từ cái quán ăn nhỏ mà Ngô phu nhân từng cho cậu làm ăn sẽ kiếm được nhiều tiền , nhanh chóng rời xa cái nơi hỗn tạp càng sớm càng tốt

Lộc Hàm chưa từng nếm một cao lương mĩ vị gì , kể cả khi cậu bước đến ngô gia này . Tất cả thức ăn đều là tự mình nấu nướng , tự mình rửa dọn . Lộc Hàm không muốn ăn những thứ như những kẻ giàu như Ngô Thế Huân mới ăn được , ăn một miếng mà nhìn thấy hắn chắc miếng ăn đó cũng mắc nghẹn nơi cổ họng mãi không trôi cả đời

Nói ai là tiện nhân chính hắn cũng là kẻ tiểu nhân . Ba từ " Ngô phu nhân " ra đường ai cũng gọi , nhưng đổi được ba từ ấy chắc Lộc Hàm không được gì ngoài cái vỏ bọc ấy . Cậu hiểu toàn bộ những hạ nhân trong nhà này ngoài trừ Ngô phu nhân kể cả cái xã hội bên ngoài ai ai cũng kinh miệt , coi thường loại người như cậu

Cũng chỉ âm thầm dặn mình phải luôn mạnh mẽ bởi vì chẳng ai có thể che chở , có thể ôm cậu vào lòng để cho mình khóc oà lên , nói mấy lời đau khổ

Bởi vậy Lộc Hàm vô cùng hận nhân gian này , hận không thể đánh chết những kẻ độc mồm độc miệng kia

Ngô Thế Huân không chút lưu tình với Lộc Hàm , bởi vì hắn còn ái nhân , còn cậu chỉ là kỹ nam nhơ nhuốc

Nữ nhân của hắn cậu đã từng gặp qua một lần . Cô ta là một nữ diễn viên mới vào nghề , đóng phim cũng toàn vai phụ , thảm hơn là vai quần chúng . Nhưng đặc biệt nhan sắc cô ta cũng không tồi , tên là Triệu Nhược Yến . Lộc Hàm ghét nhất là cô ta nước hoa nồng nặc cố tình phô trương cho cậu thấy , bề ngoài thì tỏ ra niềm nở một chút , trong tâm chán ghét loại người này cực điểm

Trong cuộc sống vốn tất bật này , vốn chỉ có gia đình là quan trọng với Lộc Hàm nhất , còn lại cái gì cũng không quan tâm , tựa ảm đạm , yên bình như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng

Ngô Thế Huân a Ngô Thế Huân ; Loại người như anh không bao giờ tôi động lòng đến cớ gì luôn tìm cớ để ô nhục tôi ? Tôi hận anh , đại tiểu nhân , hận một khắc giết chết anh

.....................................................................................................................................................

Mie đây ! Ủng hộ fic nha ! Viết fic này từ 2 năm trước nhưng không dùng wattpad nên không up được chỉ up trên word thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro