Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm loay xoay làm mấy việc vặt trong cửa hàng , chợt nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài truyền đến . Khi cậu chạy ra thì cư nhiên rất ngạc nhiên , bà chủ quán bar trước đây cậu làm đang đứng trước mặt

" Chào bà "

" A ; Ngô phu nhân , thật quý hoá quá . Không ngờ tiệm này là của phu nhân " Bà ta ngoài giả bộ ngon ngọt ra sức lấy lòng

" Không cần phải như thế , bà cứ xưng hô như mọi khi đi " Lộc Hàm đã quá hiểu bà thím quỷ quyệt này . Ngày trước khi mới lên thành phố bị lừa vào động quỷ này , lúc đầu cậu đã khóc rất nhiều , không chịu tiếp khách nhân liền bị bà ta nhục mạ " Cái gì mà khóc lóc ?" " Mày tưởng mày trong trắng lắm sao ?" " Ngoan nghe lời ta còn được thoả mãn lại có tiền tiêu xài " , lúc cứng đầu liền bị bà ta đem cho một đám thanh niên đả thương . Lộc Hàm là hồng bài của quán bar đó nên phải tiếp khách thượng lưu liên tục , có những lão trung niên bằng tuổi cha mình cũng phải tiếp . Thoáng nghĩ về quá khứ trước đây , Lộc Hàm thực sự rùng mình , có chết cũng không quay trở lại chỗ đó một lần nữa

Tuy là dùng hạ sách với Ngô Thế Huân nhưng ít ra hiện tại cuộc sống bị khinh miệt chẳng khác trước là bao duy chỉ có thoát khỏi những ký ức đen tối một mảnh

" Ngô phu nhân hiện tại là vợ của thiếu gia nhà Ngô gia danh giá nhất đất nước này , tôi sao có thể vô lễ mà xưng hô như trước đây được " Thái độ lả lơi của bà ta vẫn chưa bỏ được

" Hôm nay bà đến đây có việc gì không ?" Lộc Hàm nhàn nhạt hỏi

" A ; Thực ra là quá nhàn rỗi ấy mà . Chẳng là quán bar của tôi từ ngày phu nhân đi làm ăn ế ẩm quá , tôi nghĩ tới ngay Ngô thiếu gia làm ăn ắt hẳn quen nhiều thương nhân cho nên......"

" Cho nên nhờ tôi nói một câu với Thế Huân để hắn giới thiệu giới doanh nhân của hắn đến chỗ của bà ?"

" Phu nhân thật thông minh quá "

" Không bao giờ " Lộc Hàm kiên định trả lời , mục đích của cậu còn muốn phá huỷ hết tất cả quán bar trong thành phố này cơ mà , việc gì phải bận tâm vì mấy thứ đó

" Ai da ~ Vậy Ngô phu nhân nghỉ ngơi đi , tôi về trước " Bà ta liếc ngang liếc dọc rồi đi thẳng một mạch ra cửa . Trước khi đi , Lộc Hàm còn nghe thoang thoảng tiếng lầm bầm của bà ta " Là kỹ nam bị nhiều kẻ thượng qua , đè tới đè lui còn làm bộ cao sang . May mà có Ngô thiếu gia chuộc về , vài hôm nữa cái thân rách nát ấy thiếu gia ấy chán ghét lại vứt bỏ thôi "

Thân là kỹ nam , chưa bao giờ Lộc Hàm ngẩng đầu thanh cao lên nhìn mọi người , cậu sợ những lời bàn tán xung quanh sẽ làm nhụt chí khí . Còn Ngô Thế Huân , chỉ cần sống để cho mọi thứ trôi qua trong bình lặng , mặc kệ cho hắn thương ai yêu ai . Tất cả đều ổn cả . Vốn cũng không có bạn bè từ bé nên cũng không có ai để cậu nói mấy lời lúc buồn bực . Chưa từng có ai là bạn , chưa từng có ai yêu mình thật tâm , tất cả chỉ muốn thân thể của chính mình cho nên Lộc Hàm luôn mạnh mẽ , cho dù sau này có gặp chuyện gì bi đát cũng không được khóc

Ít nhất thì hiện tại có nơi để đi về .......

Những ngày sống trong lo sợ với ô nhục có chấm dứt không ?

.

.

.
Lộc Hàm mệt mỏi đi vào Ngô gia , thấy gia nhân xung quanh đang bàn tán , chỉ trỏ mình cười thầm , lại có chuyện gì nữa sao ? Cậu đi về phòng liền thấy đồ đạc của mình bị quẳng ra ngoài cửa . Lúc đó một gia nhân trong nhà mới tiến đến cười khẽ sung sướng mà nói rằng :

" Thiếu gia từ nay sẽ dùng phòng này "

" Tôi sẽ ở đâu ?"

" Phòng bên cạnh " Kẻ đó vô lễ đáp , thầm khinh thường cậu trong lòng

Xách đồ lên Lộc Hàm nhanh chân sang phòng bên cạnh , chẳng quan tâm đến nguyên do bị rời sang đây nữa , bởi vì cả ngày làm việc thực sự mệt mỏi quá sức rồi . Đặt lưng xuống phòng bên cạnh vang lên một giọng nữ rên rỉ , nghe như thanh âm cầu hoan

" A ~ Anh à ! Chậm lại .....ân ...ân "

Lộc Hàm đoán chắc không phải Triệu Nhược Yến bởi Ngô Thế Huân không bao giờ làm như thế này để thoả mãn dục vọng , căn bản chỉ là yêu thương nhẹ nhàng mà thôi . Đôi khi cậu cũng có chút ghen tị với Nhược Yến vì được Ngô Thế Huân yêu thương , bao boc . Kiếp này không có , ước gì kiếp sau có kẻ có khả năng yêu thương mình trọn đời nhỉ ?

Lộc Hàm lấy gối áp vào tai thật sâu , cứ thế mà chìm dần vào giấc ngủ ...thật sâu ...thật sâu


Đến tận nửa đêm nghe hai giọng nam nhân khàn khàn bên ngoài cửa . Lát sau có tiếng động mở cửa truyền đến , Lộc hàm nằm yên trên giường không hé răng nửa lời

Trên mặt hiện tại có hơi thở rượu phả ra thật khó chịu quá đi . Cậu hé hé mắt nhìn liền thấy một kẻ lạ mặt liền cố sức đẩy hắn ra , chống cự bằng mọi cách

" Nghe lời lão tử , ngoan . Ngô Thế Huân đã giao em cho ta toàn quyền xử lý rồi , cho nên có kêu cứu cũng chẳng ai dám động đến đêm xuân của họ Tề này đâu "

Họ Tề ? Tên này là đối tác làm ăn của Ngô Thế Huân , vì công ty của hắn quy mô nhỏ nên luôn phải dựa dẫm vào Ngô thị . Hiện tại bị hắn giao cho kẻ kia , tuỳ hứng áp đặt mình dưới thân , Lộc Hàm càng thêm oán hận Thế Huân , hận không thể giết chết hắn . Vốn dĩ muốn quên đi những ký ức tồi tề trước đây nhưng hắn lại càng cố sức ô nhục cậu

Càng nghĩ Lộc Hàm càng chống cự , càng muốn thoát khỏi tên đê tiện kia

Kẻ kia bực tức trong lòng , sẵn men rượu hắn liền tát cậu một cái thật mạnh , thoả sức thoá mạ

" Mày nghĩ mày là ai mà chống cự tao , làm như thân thể trong trắng đáng giá ngàn vàng lắm ấy . Ngô phu nhân là loại hạ đẳng đã từng bị nhiều kẻ thượng qua sao ? Mày nên ngoan ngoãn một chút đi , còn sợ hãi gì chứ ? Tính đến nay chắc tao cũng là khách thứ một trăm , một nghìn hay một vạn mày từng tiếp qua nhỉ ? Gã cười thô tục , bàn tay không ngừng vuốt ve cơ thể Lộc Hàm

A ; Phải rồi ! Bấy lâu nay tưởng tượng là Ngô phu nhân thì không phải chịu loại khuất nhục này thêm môt lần nữa . Lộc Hàm quả thật quá sai lầm rồi , Ngô Thế Huân là kẻ tàn nhẫn , đã căm ghét ai thì nhất định sẽ nhất định làm cho kẻ đó sống không ra sống , chết không ra chết , chỉ là không ngờ hắn lại tiểu nhân đến mức này

Lại một đêm trôi qua trong nhục nhã . Lộc Hàm tay bám chặt vào ga giường , mắt trắng dã phờ phạc nhìn lên trần nhà cầu xin mọi thứ hãy chấm dứt nhanh chóng , răng môi cắn chặt vào nhau , tuyệt nhiên không hé ra nửa lời

Nếu hiện tại có cơ hội để giết chết Ngô Thế Huân , Lộc Hàm sẵn sàng

——————————————————————

Ánh nắng ban mai chiếu vào góc phòng , Lộc Hàm thức dậy với đôi mắt quầng đen đọng lại . Gã kia đã li khai , còn để lại trên giường một xấp tiền

Cậu nhanh chóng mặc lại quần áo , nhìn số tiền đó hừ lạnh một cái . Vừa vặn Ngô Thế Huân cũng đứng nơi ngưỡng cửa

" Chắc hôm qua vui vẻ lắm chứ ?"

Lộc Hàm tiếp tục im lặng , được thế hắn càng lấn át hơn " Tôi đã tạo điều kiện giúp cậu làm ăn như trước đây , tên họ Tề lễ nghĩa trả lại cũng không ít " Hắn liếc mắt nhìn xấp tiền trên giường

Cậu đến trước mặt hắn , ném thẳng vào mặt hắn . Hả hê những tờ tiền bay lả tả xung quanh hắn , khuôn mặt Thế Huân có phần ngạc nhiên

Khi cậu định đóng sầm cửa lại thì bị hắn nắm chặt cổ tay , mặc dù rất đau đớn nhưng Lộc Hàm cố gắng giằng kéo tay mình ra , liền bị hắn một quyền giáng ngay vào mặt

" Tiện nhân , làm chuyện dơ bẩn trong Ngô gia này mà còn cao ngạo như thế "

Nói cái gì ? Chính ai đã bắt ép , chính ai đã giao tôi cho gã đê tiện đó

" Đúng là kỹ nam , không được thoả mãn dục vọng của mình thì liền đem nam nhân về nhà để thượng mình sao ? Khốn nạn "

Lộc Hàm im lặng như tượng , ánh mắt lạnh lùng lườm hắn oán hận . Ngô thế Huân trước khi xoay lưng ly khai còn hung hăng đạp mấy cái nữa mới bỏ qua

Cậu đứng dậy , lặng lẽ đi vào phòng tắm rửa . Để nước trôi sạch khuất nhục trên thân thể , để nước nóng xoa dịu cơn đau từ má đỏ rực nhờ cái phúc của Thế Huân . Lộc Hàm kiên cường nắm chặt tay lại , trong đôi mắt vốn đã sâu nay càng sâu thẳm hơn

Kỳ thực cậu không phải con người nhu nhươc , lại không tỏ ra vẻ ẩn nhẫn . Nhưng không phải không tỏ ra bên ngoài thì tâm tư bình thản , bên trong có rất nhiều nỗi đau , rất nhiều ký ức như vết thương khó phai mờ trở thành cơn ác mộng mỗi đêm khiến cậu không an giấc . Nhưng mà không có ai để nói rằng mình thực sự rất thê thảm , thực sự rất mệt mỏi ...Lộc Hàm đành nuốt những uất ức vào trong , không rơi lệ , nếu phải lặp lại những gì trước đây đã từng , ắt hẳn cậu sẽ ghê tởm mà chết

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Vịt tòi đã ra tay ! Đánh mỏi tay , mỏi luôn cả mắt khổ thiệt 

Cmt - Vote cho Vịt và Mie nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro