Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm hiện tại không dám bước ra ngoài , những nỗi sợ cứ dấy lên trong lòng . Không phải là sợ những lời bàn tán , ánh mắt soi xét của những kẻ chung quanh nữa bởi có lẽ cậu đã thường xuyên thấy qua , nghe qua rồi , chỉ là sợ phải đối mặt với Ngô Thế Huân một lần nữa , hắn sẽ còn nảy sinh nhiều ý niệm độc ác như tối qua

Một ngày mới đối với mọi người đều là một ngày tươi đẹp nhưng đối với Lộc Hàm , tất cả như một địa ngục

Cửa phòng bật mở , Lộc Hàm hơi hướng mắt về phía cánh cửa . Ngô Thế Huân chậm rãi tiến đến , trên tay bê điểm tâm sáng

" Tới đây " Hắn ngoắc ngoắc tay gọi cậu y như chủ nhân gọi thú vật

Lộc Hàm yên lặng ngồi im , trong lòng kiên quyết không nghe theo kẻ kia . Không gian xung quanh trầm lặng đến ớn lạnh

Ngô Thế Huân tiến đến bên chỗ Lộc Hàm , nắm chặt lấy cằm cậu bắt ngẩng lên , trừng mắt lên nhìn , móng tay bấm sâu vào da thịt cậu như thể muốn đả thương

" Ngoan ngoãn một chút đi "

Hắn đưa chén điểm tâm sáng lên , cạy miệng Lộc Hàm ra đút vào , nhưng cư nhiên là cậu không mở miệng liền ra sức đút từng thìa , thìa kim loại đâm vào cổ họng cậu khiến cậu đau đớn , cộng với nhìn mặt hắn càng làm buồn nôn đến cực điểm

Kết quả Lộc Hàm không chịu nổi đả kích quá lớn trong vòm miệng liền nôn ra hết , Ngô Thế Huân hai mắt bừng bừng lửa giận , nắm chặt tóc Lộc Hàm kéo lê trên nền đất , sau đó hung hăng dẫm đạp lên người cậu , hắn nhìn tình trạng thừa sống thiếu chết mà cười hả hê

" Tiện nhân . Còn dám không nghe lời "

" Sao ? Không chống cự nữa à ?" Ghé sát vào vành tai Lộc Hàm vừa nói vừa cười đê tiện

Bất ngờ cậu vùng dậy dùng hết sức đẩy lùi hắn ra xa , với lấy bức tượng bằng sứ nằm trên mặt bàn gần đó , thu hết can đảm lớn giọng :

" Mau biến khỏi đây ...Còn dám tiến , tôi sẽ dùng nó đập nát đầu anh "

" Cậu dám sao ?" Hắn hừ lạnh một tiếng , nhìn xung quanh , giở giọng chế giễu " Ồ ! Nếu vậy tôi chết thì cũng chẳng có ai để kêu cứu rồi "

" Hỗn đản . Nếu giết được anh tôi sẽ càng thích thú " Lộc Hàm lấy tay chống xuống sàn nhà , cô sức đứng lên

" Đủ rồi , bỏ nó xuống ngay " Ngô Thế Huân lạnh lùng ra lệnh nhưng cậu vẫn đứng đó trân trân nhìn hắn , đôi mắt phi thường đẹp nhưng toát lên đầy thống khổ

Mỗi bước tiến gần hơn của Thế Huân tựa như mỗi hồi chuông từng tiếng rung lớn trong lòng Lộc Hàm . Nhân lúc cậu hoàn toàn mất hết lý trí hắn liền giựt lấy bức tượng sứ ném xuống sàn . Mảnh sứ vỡ vụn ra rải rác trên mặt sàn , Lộc Hàm đưa mắt hoảng sợ nhìn nó , cảm thấy tựa hồ cả người mình bị nhấc bổng lên , bị ném thật mạnh xuống giường

Hiện tại bị Ngô Thế Huân thượng lên người mình , Lộc Hàm dùng sức giãy giụa , bàn tay cấu chặt vào người hắn khiến cho da thịt của hắn một đường máu nổi lên , phối hợp cùng là chiếc miệng cắm ngập răng nhọn vào bả vai hắn . Mong rằng hắn có thể bực tức mà bỏ đi , vạn lần đừng hành hạ cậu bằng cách này nữa bởi đêm qua đã thực sự là một đêm kinh hoàng

Ngô Thế Huân điên cuồng nắm chặt tóc Lộc Hàm , kéo thật mạnh khiến cậu nhăn mặt vì đau đớn . Hắn không quan tâm đến cảm thụ người bên dưới như thế nào , tiếp tục luận động mạnh mẽ . Kẻ tối qua vốn tàn bạo , nay Ngô Thế Huân càng ác độc hơn nữa , vốn so sánh với súc sinh còn không bằng .

Nơi riêng tư vẫn chưa có lành vết thương hôm qua cho nên hôm nay do không chịu nổi sức ép mà lại thương tổn lần nữa , huyết đỏ chảy dọc xuống giường

Lộc Hàm nhìn lên trên trần nhà , hai mắt trắng dã . Những chuyện kinh khủng như thế này cậu có chết cũng không muốn trải qua dù chỉ một canh , hình thức hắn đang áp dụng trên người mình thật còn thống khổ vạn lần hơn quỷ môn quan

Cảm giác nửa thân dưới muốn chia làm đôi , Lộc Hàm mong chờ cái chết sẽ cứu rỗi mình ngay bây giờ . Thà chết đi sẽ không phải nếm trải cực hình này nữa , chết đi sẽ không phải chán ghét cực điểm mỗi khi nhìn vào mặt Ngô Thế Huân

Ác nhân . Kẻ Ác nhân

Trong mắt hắn ngập tràn tà khí lấn át kẻ bên dưới phẫn nộ cùng cực . Hắn hung hãn xiên xỏ khắp nội bích của Lộc Hàm , ngay cả khi tình cảm mãnh liệt nhất cũng khong phát ra tiếng gọi tên nào , chỉ có thanh âm đáng xấu hổ khắp căn phòng tịch mịch

" Trước đây làm kỹ nam cũng tỏ ra vẻ ẩn nhẫn không nghe lời thế này hả?"

Lộc Hàm vẫn lặng im , để mặc cho hắn nói cái gì thì nói , hai tai cũng không rỗi rãi mà lắng nghe

" Nói cho cậu biết , thực ra loại kỹ nam bần hàn như cậu , được chuộc ra là may mắn lắm rồi , còn là Ngô phu nhân , nên ngoan ngoãn biết điều một chút đi " Ngô Thế Huân hách dịch lên tiếng , mắng chửi một hơi

Ha ! Ngô phu nhân . Ba từ này liệu có giá trí của nó không ? Chỉ là trên danh nghĩa , làm phu nhân thì có được ăn sung mặc sướng không ? Có được có quyền hạnh phúc không hay chí ít không mơ tưởng nhiều chính là những ngày sống bình lặng

Anh tưởng làm Ngô phu nhân tôi sẽ sung sướng lắm sao ? Sẽ cười thật to rồi chạy đi khoe với mọi người à ? Anh nghĩ tôi vui lắm ư ? Tận hưởng cuộc sống xa hoa trên nhưng lụa qua ngày à ?

Anh có để quyền cho tôi khóc không ? Mà không ...thậm chí giờ này tôi cũng không thể rơi nước mắt được nữa . Làm Ngô phu nhân thật không bằng suc vật , ăn một miếng cũng phải nhìn qua ngó lại , để anh thấy được chắc tôi nuốt cũng không trôi cả đời được . Bị gia nhân trong nhà coi thường , rẻ rúm , không ngừng bàn tán xung quanh . Không biết đến bao giờ chuyện của tôi mới bị họ ngừng lại . Hôm nay anh thích như thế nào anh đối xử với tôi như thế , ngày kia lại mỗi một khác

Cuối cùng lại sống lại cuộc sống kỹ nam mà tôi căm ghét như đêm qua . Những lời nhục mạ , động tay động chân quá sức tàn bạo

Sống cũng như chết mà chết cũng như sống ........


Hai tai đã ù ù , mắt nhắm mịt mờ gắng sức tìm chút động lực cho bản thân có thể kiên cường sống như xương rồng trên sa mạc , gần một năm qua Lộc Hàm cảm thụ những kẻ xung quanh mình , những việc diễn ra duy chỉ là những con quỷ độc hắc ám , luon luôn đàn áp lên nỗi thống khổ của chính mình

Sau khi làm việc xong . Ngô Thế Huân hừ lạnh đứng lên mặc áo vào , không chút lưu tình , ác độc nặng lời

" Tối hạ đẳng , nên nhớ từ giờ cậu là vật để tôi chơi đùa mà thôi "

Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm nhìn bóng Thế Huân đi ra khỏi cửa . Cuối cùng hình thức ngược đãi này đã chấm dứt , duy về sau này còn tiếp diễn nhưng hiện tại cậu đã thực sự mệt mỏi , thực sự thê thảm đến nơi rồi

" Cùng lắm .....thì cũng là vật thoả mãn dục vọng cho người ta "

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Ta nên viết fic ' Bình An ca ' lên watt không nhỉ 

_Mie_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro