Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phu nhân, ngài đừng khóc nữa. Tổn hại đến thân thể người đó phu nhân.

- Tại sao ông trời ác đến vậy ? ... Hức.. Hức.. Băng Nhi của ta có tội tình chi mà lại làm như vậy chứ ... Con gái tôi .. Hức hức ..

Tiếng của ai vậy ? Không phải là cô đã nhảy lầu tự tử rồi sao ? Chắc chắn một điều trên thiên  đàng sẽ có tiếng khóc lóc đầy tang thương như thế. Mở đôi mắt nặng trĩu lên, chói quá không nhìn được ? Chớp một vài cái để thích nghi với cái ánh sáng này.

- Cô chủ tỉnh rồi, cô chủ tỉnh rồi kìa phu nhân. Lão gia, tiểu thư tỉnh lại rồi.. - Quản gia thấy hàng mi cong lay đọng rồi từ từ hé mở thì mừng rỡ nói

- Băng Nhi.. Băng Nhi con tỉnh rồi. Mama mừng quá, con có bị gì không ? Con có thấy nhức hay đau chổ nào không ? -  Người phụ nữ này đẹp quá, nhìn đã biết khi còn thanh xuân bà là người rất đẹp.

- Băng Nhi, con không sao rồi. Baba rất lo cho con. - Một bàn tay to lớn ấm áp để lên đầu cô xoa nhẹ. Lâu rồi cô chưa được ai xoa đầu như thế. Nhìn kĩ hơn thì một người đàn ông trung niên, Ánh mắt ông hơi đỏ, chắc có lẽ ông vừa khóc.

Nhưng khoan đã, chuyện gì đã xảy ra vậy ? Cô đang ở đâu vậy ? Không phải cô đã chết rồi sao, lúc đó cô còn nhớ cô đứng ở sân thượng lầu 12 để nhảy xuống mà. Nhưng sao bây giờ ... ?

- Đau.. - Đưa đôi tay nõn nà nhỏ nhắn ôm nhẹ vào đầu. - Đau quá ...

- Bác sĩ đến rồi ạ, thưa phu nhân - Ông lão đã 50 tuổi, có vầng trán cao. Gương mặt phúc hậu mở cửa đi vào.

Sau khi khám sơ bộ, hỏi cô những câu hỏi đơn thuần nhất. Nhưng đổi lại là cái lắc đầu ngây thơ.

- Tiểu thư, cô có biết những người này là ai không ?

Lắc đầu.. Nỗi đau xót hiện rõ trong mắt người phụ nữ, nỗi thất vọng trong ánh mắt người đàn ông đó.

- Tiểu thư nhà quý vị hiện giờ đã bị mất trí nhớ .. Chúng tôi rất chia buồn với gia đình các vị. Mọi điều cơ bản thì biết rõ. Có thể sẽ nhanh chóng có lại được.

Giọng ông nghiêm nghị:
- Nếu con bé có biến cố gì hay triệu chứng gì về sau tôi sẽ phá nát cái bệnh viện này.

Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra hết. Mọi người đã ra ngoài trao đổi gì đó với bác sĩ. Chỉ còn cô ngồi thẫn thờ trong phòng bệnh. Dùng hết sức mình để vào nhà vệ sinh thì ôi trời cái quái gì đang diễn ra vậy ?

Trong gương là hình ảnh cô gái khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn màu đen láy, hàng mi cong hàng lông mày lá liễu và mái tóc dài quá eo màu cà phê hơi rối. Làn da xanh xao nhưng không làm cô xấu đi chỉ khiến cô mong manh khiến người khác muốn che chở hơn nữa.

Chuyện gì thế này, tại sao cô lại trong hình hài này ? Những người kia là ai nữa chứ. Ôm đầu cô bắt đầu nghĩ lại mọi thứ. Thì lại có thêm một vài thứ không phải của cô lại ùa đến. Cô gái cùng tên với cô, bên ngoài lạnh tanh nhưng lại là người có tấm lòng ấm áp, luôn đối xử tốt với mọi người.

Lần đó đi dạo ngoài phố do cứu một đứa bé khi băng qua đường thì không tránh khỏi tai nạn thảm khốc như này. Bây giờ lúc đấy trùng hợp cô cũng nhảy từ tầng thượng lầu 12 xuống. Bây giờ nếu cô ở đây thì Lãnh Băng Băng kia ở đâu ? Hay là lúc cô muốn chết thì lại không chết được, ông trời lại muốn cô sống thêm một lần nữa ? Cô bị như thế một lần chưa đủ sao ?

Thất thần đi ra nhà vệ sinh thì đụng người đàn bà đó.

- Băng Nhi, con không khoẻ sao lại đi lung tung như thế ? - Giọng nói ấm áp, hành động ân cần dìu cô đi.

Thật đã rất lâu rồi cô chưa được quan tâm như vậy. Dìu cô đến giường người đàn bà ấy ngồi kế bên gọt táo cho cô rồi nói:

- Con còn nhớ gì chứ ? Thật là đã quên luôn hết rồi hả ... ? - Giọng nói bà như nghẹn lại, nghe thật xót.

Nhẹ nhàng lắc đầu rồi cô hé môi nói:

- Làm ơn... Kể cho con nghe được không ?

- Tại sao không chứ con là con gái của ta mà. - Giọng nói như muỗn vỡ ào nhưng kiềm nén lại. Cô tự hỏi có khi nào mẹ cô một lần trong đời khóc vì cô không ?

- Ta là mẹ con - Phượng Uyển Nhu. Người khi nãy là cha con - Lãnh Gia Thượng. Còn người bên cạnh là bác Giang - quản gia của nhà ta. Con còn hai người anh sinh đôi nữa là Lãnh Khiết Tâm và Lãnh Khiết Vũ. Nhà ta đang sống ở thành phố E. Thành phố lớn nhất trong nước. Mẹ là phó chủ tịch. Cha con là chủ tịch. Tâm là giám đốc còn Vũ là nhà thiết kế thời trang do không thích đi vào chính trị giống bố mẹ. Con hiện giờ sắp nhập học lớp 12 rồi...

Rầm.. Cửa tung ra thì một tiếng vụt có hai bóng người chạy vụt về phía cô.

- Băng Nhi à em tỉnh rồi anh mừng lắm.

- Băng Nhi à, em có bị thấy sao không ?

- Băng Nhi à em có thấy mệt đâu không ?

- Băng Nhi à, vạn lần sau khi ra đường anh sẽ phái người theo em. Anh đã rất lo cho em từ hôm đó đến nay

- Băng Nhi à, anh vừa nghe điện thoại là tức tốc bỏ hết công việc chạy đến đây với em đó.

Và hơn hơn thế nữa. Cô chỉ mới tỉnh dậy thôi mà, sao mà nhiều câu hỏi quá như thế này, biết phải trả lời câu hỏi nào đây. Cô chóng mặt đến chết mất.

- Hai đứa từ từ nào để bảo bối của cha thở coi nào ? Con bé sắp nghe hai con nói mà sắp tắt thở chết rồi kìa - Người tôi gọi là cha đi từ ngoài vào và nhắc nhở.

Bây giờ thì hai nhân tố bí ẩn đó mới chịu im miệng lại. Ôi y là đang ngồi kế một cái kèn thổi tới tấp đinh tai nhức óc là được người nào đó làm âm thanh đó mất đi thì cảm thấy nhẹ nhàng lắm.

- Hai người là ... ? - Bây giờ mới tới lược cô ngơ ngác.

Hai người đó như hoá đá nhìn tôi. Ôi Băng Nhi của họ đã bị gì chớ sao lại không nhớ chứ. Mẹ nói cho hai người đó hiểu rồi mới để hai người đó ra nc với cô.

- Bảo bối, anh là Khiết Tâm. Đây là Khiết Vũ. - Hai người này sao y như nhau khó phân biệt quá.

Cô nhìn kĩ thì chỉ biết để phân biệt hai người là Khiết Tâm có vẻ nhìn trưởng thành nhìn lớn hơn, lịch thiệp. Còn Khiết Vũ thì phong cách trẻ năng động. Mái tóc thời trang, quần áo phối hợp ăn ý.

Ông trời cho cô một cơ hội nữa sao... ? Lỡ như cô hi vọng thêm một lần nữa mà thất vọng thêm một lần nữa thì sao ? Đã một lần cô bị rất nhiều chuyện ập đến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro